Cháp 1: ký ức thống khổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháp 1: ký ức thống khổ.

Ánh mắt xinh đẹp qua ô cửa kính máy bay nhìn những vần mây trôi nổi bồng bềnh.trời xanh mây trắng như ẩn như hiện trong đáy mắt đen huyền trong vắt nhưng lại tựa như chất chứa đầy ưu tư phiền muộn lại có chút âm u lạnh lùng.

Bảy năm,đã bảy năm trôi qua.khuân mặt non trẻ có thêm vài phần chững trạc,lại nhiều thêm vài phần anh tuấn.đôi môi mỏng mang sắc hồng nhàn nhạt điểm trên làn da trắng mịn đẹp đẽ,mũi nhỏ cao thẳng cùng đôi mắt đen huyền câu dẫn ánh nhìn.
Ấy vậy trên người cậu lại tản ra loại khí chất lạnh lẽo chẳng chút dung hoà.

Hạ Mộc kéo theo vali hành lý dừng lại trước cửa sân bay,đôi mắt xinh đẹp nhẹ đảo qua cảnh vật bên đường trong lòng thầm thở một hơi dài.

"Đều đã thay đổi rồi"

——————————

Năm đó mười sáu tuổi Hạ Mộc bị cưỡng ép đến ngôi nhà kia,điều cậu không hiểu được chính là vì cái gì bản thân phải đến nơi này sống.
Hạ Mộc của tuổi mười sáu tính tình bướng bỉnh,tự đại.bị đưa đến ngôi nhà xa lạ vô cùng khó chịu ghét bỏ.
Cửa lớn mở rộng chào đón cậu bước vào,trước cửa đứng đầy quản gia cùng giúp việc kính cẩn nghênh đón.

"Hạ thiếu gia,chào mừng cậu"

Hạ Mộc liếc mắt chán ghét bước đi vào.giúp việc từng người từng người cẩn thận,tỉ mỉ pha trà rót nước hầu hạ vị thiếu gia tính tình nóng nảy này nhưng lại làm cái gì cũng không lọt mắt Hạ Mộc thiếu gia.

"Hạ thiếu gia.hành lí và đồ đạc của cậu chúng tôi đã sắp xếp xong"

Đột ngột tức giận,Hạ Mộc đưa tay ném mạnh cốc trà nóng đập vào tường vỡ vụn,quát:
"Ai cho các người động vào đồ của tôi.tôi khi nào thì nói muốn ở lại nơi này"

Quản gia Trương hơn 50 tuổi,ông đã từng phục tùng qua hai đời lãnh đạo của gia tộc Tề,đối với hành động này của Hạ Mộc cũng chỉ như nhìn một đứa nhóc mới lớn ngang ngược,không hiểu chuyện.
Trên gương mặt ông một chút biểu cảm cũng không có,vẫn thẳng lưng chắp tay ăn nói kính cẩn.

"Cậu chủ đã căn dặn an bài cho thiếu gia chu đáo,hôm nay ngài ấy còn có việc về muộn sắp xếp cho thiếu gia trước ăn cơm,không cần chờ"

Hạ Mộc nghiến răng lại ném đi vài chiếc cốc.

"Tôi con mẹ nó cần tại chỗ này chờ người.tên khốn "cậu chủ" của các người là cái gì bắt ta đến chỗ này sống.cơm ở nơi này ta một hạt cũng không muốn ăn vào"

"Hạ thiếu gia xin chú ý cách dùng từ"

"Tôi chửi hắn ta thì thế nào.có thể làm gì liền làm đi,đá tôi ra khỏi chỗ này được thì càng tốt"

"Chúng tôi sẽ dọn bữa tối lên cho cậu,mời Hạ thiếu gia tới dùng bữa"

Dường như máu xông lên não,Hạ Mộc đại thiếu gia tự cao tự đại đã quen lần đầu lời nói bị bỏ ngoài tai liền phát giận,không câu nệ đây là nhà của ai liền điên cuồng đập phá,vừa đạp vừa chửi.

"Con mẹ nó còn dám coi thường lời tôi,mỗi câu đều Hạ thiếu gia,Hạ thiếu gia còn coi khinh lời bổn thiếu gia đây nói.ai thèm ăn cơm nhà các người,ai muốn đến sống ở cái nơi quái quỷ này"

Hạ Mộc giống như điên rồi,đôi mắt đen huyền trừng lớn phát đỏ,khuân mặt thiếu niên anh tuấn lộ vẻ dữ tợn,môi mỏng xinh đẹp lại không ngừng tuôn ra những lời lẽ thô tục chửi bới,quanh nhà có thứ gì đập được liền đập,không đập được sẽ cố sức đập cho được.giúp việc đã sớm sợ hãi lấp đến ngoài cửa,chỉ còn lại mình quản gia Trương đứng tại trong đó nhìn Hạ Mộc điên cuồng đập phá.

Đến tối muộn trong nhà vẫn còn phát ra những tiếng "choang choang...loảng xoảng..." của đồ vật.nhìn thấy người mới về giúp việc đứng ngoài cửa mừng rỡ hô lên một tiếng.

"Cậu chủ"

Tề Minh liếc mắt qua đám người giúp việc bước chân vào cửa,một vật trắng trắng tròn tròn liền bay tới.vật này tưởng như đáp thẳng vào mặt hắn lại bị hắn một bàn tay liền bắt được.
Hắn đảo mắt một vòng.căn nhà như vừa có bão lớn,lốc xoáy quét qua,đồ đạc đổ vỡ lộn xộn không nói đến còn cả sofa cùng tường,nền gạch cũng đều bị đập rơi từng mảng loang lổ.

Đồng tử sắc lạnh di chuyển đến trên người Hạ Mộc vẫn cầm nguyên cây gậy hung khí ngang ngược trừng mắt với hắn.

Tề Minh bước thêm vài bước đi tới trước mặt cậu hua tay hai ba cái liền đã túm chặt chân tay Hạ Mộc một đường kéo lên lầu,vất lại một câu lệnh.

"Thu dọn"

...

Bị Tề Minh kéo lôi trên hành lang,Hạ Mộc muốn mở miệng mắng chửi cánh cửa phòng bị hắn dùng chân đá mở. "Bịch" một tiếng lưng Hạ Mộc đập mạnh lên đệm giường,hai tay bị dây thừng không biết từ đâu ra trói chặt.mắt thấy hắn còn muốn trói hai chân cậu vào liền ra sức đạp loạn cùng mở miệng mắng .

"Tên khốn anh cởi ra cho bản thiếu gia,có giỏi thì đánh một trận còn phải dùng loại hành động hèn hạ này.tôi nhổ...đúng là không bằng chó má"

Tề Minh dễ dàng đè lại hai chân Hạ Mộc,dùng dây thừng trói vào.hắn nâng mí mắt,khoé miệng khẽ nhếch,hừ cười.

"Đánh một trận!. Em đánh nổi tôi sao?"

Hạ Mộc tức giận co hai chân đã bị trói ra sức đạp lại bị đè chở về.

"Con mẹ nhà nó đừng khinh thường bản thiếu gia"

Tề Minh đột ngột kéo hai tay Hạ Mộc đè qua đầu,dùng cả người đè cậu dưới thân,một tay nắm cằm cậu bóp chặt.

"Cái miệng hư này cần phải dạy dỗ lại cho tử tế.người của tôi không cho phép mắng chửi thô tục như vậy đâu"

"Có quỷ mới là người của anh"

"Ồ...con quỷ này cũng thật xinh đẹp"

Đấu khẩu với hắn cậu chưa bao giờ thắng.Hạ Mộc phát giận,ở dưới thân Tề Minh không ngừng dãy dụa,mắng chửi:

"Cút...tên khốn nhà anh cút càng xa tôi càng tốt"

"Cái miệng nhỏ này của em không dạy dỗ tốt không được mà"

Dứt lời Tề Minh ngậm lấy môi cậu dùng lực hôn mút,đôi môi ấm nóng phủ lên,vừa liếm vừa cắn gặm cánh môi mỏng mềm mại.thừa lúc Hạ Mộc há miệng muốn chửi người liền đưa lưỡi luồn vào khoang miệng cậu bắt lấy lưỡi cậu đảo loạn.bàn tay bên ngoài bóp chặt khớp hàm khiến Hạ Mộc hận không thể một ngụm cắn đứt lưỡi hắn,chỉ có thể để mặc hắn cuốn lấy lưỡi cậu không ngừng mút lấy,bá đạo chiếm giữ khoang miệng cậu tuỳ ý chơi đùa.

——————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net