03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shuhua tìm đến một góc khuất của thư viện, đeo tai nghe vào và thả hồn theo bài hát vừa bật lên sau khi úp cuốn sách dày cộm kia lên mặt.

I wanna call you up
Tell you how I feel
But I might scare you away
If I get too real

Em chợt nhớ đến nàng, người con gái học trên em hai khoá và ở cùng phòng kí túc với em.

Nàng là Seo Soojin, nữ thần của khoa Thanh nhạc cuốn hút biết bao nhiêu người bằng vẻ đẹp kiêu sa, đài các tựa những quý cô của châu Âu thời cận đại. Trong mắt Shuhua, em và Soojin giống như hai nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng của văn hào Victor Hugo vậy. Nàng là Esmeralda, một vũ công mang vẻ đẹp tội lỗi của địa ngục, còn em thì là Quasimodo, một kẻ tật nguyền dưới đáy xã hội dâng hiến tình yêu cả đời cho nàng mà chẳng mưu cầu hồi đáp.

Em yêu nàng bằng hết thảy linh hồn mình, chỉ là em chẳng bao giờ nói cho nàng biết điều ấy, và cũng chẳng có ý định sẽ nói.

So I won't text back
For a couple hours
What I really wanna do is
Bring you flowers

Em nhận được tin nhắn nàng chúc mừng lễ Tình nhân. Gì chứ, nàng có người yêu thì không phải nên gửi tin nhắn cho anh ta sao? Gửi cho em là có ý gì đây? Đọc xong em quyết định không trả lời. Nhưng rồi cũng ngẫm nghĩ nàng chúc rồi mà không chúc lại thì sẽ mất lịch sự lắm. Nhưng nếu trả lời ngay thì khéo nàng lại nghĩ em cố tình vồ vập lấy nàng. Thôi thì một vài tiếng nữa rồi trả lời vậy.

Nhưng sâu thẳm bên trong, Shuhua suốt hai năm nay vẫn luôn ước mình có thể tặng cho nàng một cành hoa hồng đỏ, dù cho là chẳng có dịp gì.

Em chẳng phải keo kiệt gì mà muốn tặng nàng có mỗi một cành. Chỉ là hoa thì nhiều, mà tư cách thì em lại chẳng có.

I'm not gonna hold your hand
Ask if you wanna dance
Not gonna take you home even though

Shuhua chợt nhớ lại buổi prom đầu tiên ở trường mà em tham dự. Hôm ấy là lễ thành lập trường nên buổi tiệc ấy được tổ chức khá lớn và công phu. Em cùng Yuqi khoa Nhạc cụ đi cùng nhau vì đều là tân sinh viên, Yuqi tuy lớn hơn em một tuổi nhưng trục trặc thủ tục nên bị chậm mất một năm học.

Shuhua nói chuyện với Yuqi nhưng mắt vẫn đảo xung quanh để thử tìm hình bóng nàng. Để rồi tâm can hụt đi mất một nhịp vì vẻ đẹp nọ. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy đen, ôm sát từng đường cong hoàn hảo. Môi nàng dùng màu son đỏ tươi, đỏ như máu trong tim Shuhua đang nhỏ từng giọt sau khi vô tình thấy nàng chấp nhận lời mời khiêu vũ cũng như thoải mái trao môi hôn cho gã bạn trai nàng.

Đêm ấy khi Shuhua đã ngủ vì say khướt trên phòng kí túc, Soojin vẫn chưa về.

When you stay out late
And I don't hear back
I always wonder where you've been but
I don't ask
You're the one I want
I don't wanna share
But when you talk about someone else
I act like I don't care

Dạo gần đây Soojin đột ngột muốn cùng Shuhua nói chuyện nhiều hơn. Nàng bảo rằng ở cùng phòng kí túc mà đến giờ này vẫn chưa biết nhiều về em khiến nàng thấy ngại. Em vui lắm vì cuối cùng nàng cũng chịu để ý đến em rồi. Nhưng bẵng đi một thời gian, những chuyện nàng nói rốt cuộc chỉ gói gọn lại trong việc kể rằng người yêu nàng tốt với nàng ra sao, hai người đã vui vẻ như thế nào trong ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau, rồi ti tỉ thứ khác mà nàng đã trải qua cùng gã kia. Shuhua vẫn lặng im ngồi đó, ra vẻ như rất chú tâm vào nghe, còn tâm trí em thì đã sớm nhuốm một màu xám tro như màu của bầu trời ngoài kia vậy.

Trời đổ mưa thì ai cũng thấy, còn mưa trong lòng thì chỉ mình em hay.

I just wanna give you everything
Show you I'm a southern gentleman
All I wanna do is let you in
But good guys, good guys never win

Một ngày tuyết rơi, nàng mặt mũi đỏ bừng trở về phòng kí túc xá. Shuhua đang cầm bút viết vài nốt nhạc lên tờ giấy trước mặt bỗng chốc quên hết sạch giai điệu mình vừa nghĩ ra chỉ vì cái ôm từ sau của nàng.

Nàng khóc ướt cả lưng áo em. Em gỡ tay nàng rồi quay lại, lấy khăn giấy thấm vội nước mắt nàng rồi thủ thỉ vỗ về. Em chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là nàng khóc khiến tim em như vỡ vụn. Nàng xinh đẹp của em vì ai mà khóc đến thế này đây? Kẻ đó thật đáng lăng trì.

Suốt một tuần sau đó em kiên trì chăm sóc nàng. Đêm ấy ngấm lạnh khiến nàng cảm sốt liệt giường. Shuhua ân cần chăm sóc, dụ dỗ nàng thuốc thang đầy đủ rồi còn xin phép giảng viên và chép bài giúp nàng. Soojin sau khi khoẻ lại đã tự tay nấu cho em một bữa ăn thịnh soạn, bảo là cảm ơn em.

Suýt nữa thì em đã tỏ tình nàng trong bữa ăn hôm ấy, em thậm chí còn viết một bài tình ca cho riêng nàng, nếu như gã kia không đến tận phòng của em để ngỏ lời xin lỗi.

Điều đau đớn hơn cả, là nàng chẳng màng đến em đau khổ trong phòng mà ôm lấy hắn.

I just wanna be the one you call
Anything you need, anything at all
All I wanna do is let you in
But good guys, good guys never win

Em ước gì người mà nàng âu yếm gọi tên hằng ngày kia là em chứ không phải là hắn.

Em ước gì nàng có thể dừng chân lại một chốc rồi quay về phía sau, trao cho em một ánh nhìn dù chỉ là bố thí.

Em ước rằng nàng tin lời em nói. Rằng em đã thấy gã nọ cùng một cô gái khác tình tứ từ khách sạn bước ra rồi cùng lên taxi đi mất. Đó cũng là cái ngày Soojin nhờ em đến đón ở bến xe bus vì nàng rơi ví còn hắn thì không liên lạc được.

Em ước gì Soojin thấu được em đau thế nào sau khi đưa cho nàng số ảnh em chụp được hắn ngoại tình rồi bị hắn cho ăn một quả đấm đến rách môi, còn nói em là cố tình chia rẽ họ và kì công cắt ghép số ảnh này. Nàng vẫn tin hắn và bảo em đừng lo cho chuyện của nàng nữa. "Không có em chị vẫn sống tốt".

Em đau lòng lắm Soojin ơi...

Một giọt..hai giọt..

Nước mắt em lăn dài từng dòng. Chẳng còn kiềm chế được nữa rồi. Em thật sự rất đau. Soojin ơi, em nào mong chị biết được em thương chị thế nào, em chỉ muốn chị hạnh phúc với người thật sự tốt mà thôi..

.....

Tối khuya, Shuhua sau khi uống sạch 12 lon bia lén mua về rồi ngồi uống ở góc khuất trên sân thượng kí túc, mới lê lết tấm thân tàn về lại phòng mình. Em tự hứa với lòng, đến khi Soojin tìm được người tốt thật sự, em sẽ buông đoạn tình này ngay.

Loạng choạng tháo giày rồi lần mò bật đèn flash điện thoại để tìm được về giường mình. Em cố gắng khẽ khàng nhất để không đánh thức nàng dậy để rồi muốn truỵ tim vì nàng gọi tên.

- Yeh Shuhua, em đi đâu giờ này mới về?

- Em..ực...trên.. sân thượng kí túc thôi...

- Làm gì trên đấy? Mà em say sao? Ai cho em uống nhiều thế hả?

- Hì..không sao mà.. em cũng đâu phải chưa đủ tuổi..
Mà em mệt quá. Em ngủ nhé chị.

- Shuhua...

Em giật mình vì tiếng nàng nức nở.

- Soojin unnie, chị sao vậy...

- Chị...hức...chị chia tay rồi... hắn ta... hức hức..đúng thật..đã phản bội chị...hức... chị xin lỗi vì...hức..đã không tin em...còn để hắn đánh em...

Em đưa tay lau nước mắt cho chị. Nữ vương của em, xin chị đừng khóc. Em cũng đau lắm...

Nàng ngủ rồi, em cũng mệt mỏi leo lên giường mình mà tìm gặp Chu công.

Từ hôm đó trở đi Soojin siêng bám lấy em hơn hẳn, đi đâu cũng đòi có em theo cùng, nếu em bận gì thì nàng sẽ chủ động mè nheo để đi với em. Shuhua cũng chẳng cảm thấy nề hà gì, ngược lại còn rất vui mừng nữa kia. Em ôn nhu để nàng khoác lấy tay mình mà luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, khi cần thiết, em sẽ đáp lại để nàng không cảm thấy mất hứng.

Cũng có lúc em hỏi nàng sao dạo này lại dành nhiều thời gian cho em vậy, nàng chỉ thẹn thùng mỉm cười một cái, chẳng chịu trả lời em. Tuy là có tò mò thật, nhưng vì nàng không nói nên em cũng chẳng muốn ép. Ai quan tâm nữa chứ, nàng lại cười rồi kìa. Xinh đẹp của em ơi....

Hôm nọ em thấy nàng vứt hết số quà cáp mà trước đây gã trai phản bội kia tặng cho nàng. Cái nào còn dùng được thì nàng mang cho hội từ thiện của trường, cái nào không được thì toàn bộ nàng vứt sạch. Rồi chẳng biết lí do gì mà nàng thẳng thừng bảo em: " Đồ đạc của chị mất cả một đống lớn rồi. Sau này em có trách nhiệm làm đầy nó lại đấy".

Là sao nhỉ... Em lẩm bẩm, nghĩ mãi mà chẳng hiểu nên mới chạy đi hỏi thử mấy chị của em. Chị Miyeon cười xoà, bảo người ta thích em rồi nên mới muốn vứt đồ người cũ tặng để có chỗ trống để đồ em tặng đấy. Chị Minnie, Soyeon rồi Yuqi cũng bảo thế, tấm tắc khen bé con của chúng ta cuối cùng cũng làm rung động được người đẹp.

Em vui đến thiếu điều còn nhảy chân sáo về nhà nữa thôi là lộ hoàn toàn niềm vui ấy ra rồi. Thầm nghĩ, bài hát kia cuối cùng cũng có thể dùng rồi.

Nhân dịp nàng hoàn thành tốt bài thi cuối năm, Shuhua đã nấu một bàn ăn toàn món nàng thích rồi đợi ở phòng kí túc. Nàng về, ngửi thấy là chạy ngay vào bếp, khúc khích cười vì trên bàn còn có bánh kem, nến rồi lại còn cả bóng bay.

- Shushu có tâm thật nha. Chỉ là chúc mừng thi tốt thôi mà hoành tráng quá.

- Ai bảo chỉ là chúc mừng chị chứ?

- Chứ làm sao?

- Chị, làm bạn gái em được không?

Em đưa tay mở nắp hộp nhẫn, quỳ một chân xuống giơ nó ra trước mặt nàng.

- Em biết, em không tốt đẹp, cũng chẳng biết văn hoa, chỉ biết một điều, nàng thơ của em, em yêu chị và sẽ không làm chị buồn. Đồng ý nhé?

- Yeh Shuhua, cuối cùng cũng đợi được em.
Chị đồng ý.

Xinh đẹp của em đưa tay cho em. Shuhua hồi hộp đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng rồi đứng dậy, vui vẻ ôm lấy nàng vào lòng.

Nàng ôm em thật chặt. Tình yêu ơi, sau hàng đống mưu kế, cuối cùng nàng cũng đã có em trong tay mình. Nàng biết mình không phải với một số người, nhưng vì nàng yêu em, muốn có em, nên hành hạ một số người đáng phải chịu thì cũng nên chứ nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net