Chương 29: Thăm cha vợ (sai bét)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do quá gần biển, cho nên trong gió luôn xen lẫn vị mặn của nước biển. 

Ông lão tóc hoa râm đi đến cửa, khom người tưới nước cho chậu hoa. Cây trồng trong chậu cũng không phải là loại gì quý giá, thậm chí còn có chậu trồng hoa dại màu vàng ven đường, nhưng vẻ mặt ông lão lại chăm chú dị thường, tưới nước xong, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, có vẻ rất yêu quý. 

Xa xa truyền tới một giọng trẻ tuổi, "Chào buổi sáng, Kuroko-san!" Giọng nói nhanh nhẹn, mang theo tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ. 

Ông lão nheo mắt, từ ái cười cười, "Chào cậu."

Thanh niên đạp chiếc xe đạp, mặc một chiếc áo màu lam nhạt, trong túi áo nhét đầy báo. Hắn quen thuộc rút ra một tờ báo, cuộn lại để vào trong tay ông lão, "Đây là báo hôm nay!"

"Cám ơn." Kuroko-san nhận lấy báo, híp mát nhìn những tiêu đề lớn trên đó. Gặp phải những chữ nhỏ không thấy rõ, ông không thể không để sát vào xem, dáng vẻ rất vất vả. 

Trước đây thị lực của ông rất tốt, lúc còn trẻ thậm chí còn tham gia huấn luyện phi công. Nhưng từ sau khi con trai qua đời, mắt ông ngày càng tệ. Lâu lâu nhìn người cũng rất mơ hồ, giống như cách một tầng sương vậy — "Di chứng của bi thương quá độ, một thời gian sau là tốt rồi," lúc ấy, bác sĩ khoa mắt đã nói như vậy. Nhưng mà đã nhiều năm như thế, mắt ông vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt. 

Anh chàng đưa báo nhìn quanh, không thấy bà lão tóc lam kia, không nhịn được hỏi, "Bà nhà đâu rồi ạ?"

"Bà ấy còn đang ngủ, tối hôm qua có vẻ ngủ không ngon." Kuroko-san trả lời, giữa đôi lông mày có sự lo lắng không dễ phát giác. Gần đây người bạn già của ông thường nằm mơ đến người con trai đã mất nhiều năm, lúc tỉnh lại mặt đều là nước mắt. Đây không phải là một việc tốt.

"Vậy sao, chắc là dạo này mùa mưa, mưa nhiều quá cũng khiến người ta không muốn dậy sớm." Anh chàng giao báo cười tỏ ý hiểu.

"Có lẽ là như vậy." Kuroko-san thở dài.

Nhắc tới, mấy ngày cử hành tang lễ cho đứa bé kia, trời cũng đổ mưa, mưa nhiều như ác mộng vậy. 

Lại hàn huyên mấy câu, hai người liền nói chia tay. Chàng thanh niên bận bịu đi đưa báo cho từng nhà, đạp xe rất nhanh. 

Phía đối diện có một chiếc xe con màu đen đi đến, đi sát xe đạp. 

Dư quang liếc về phía kí hiệu phía đuôi xe, thanh niên trợn to mắt. Không nhìn lầm chứ, đó là RR sao? Người có tiền như vậy tại sao lại chạy đến cái trấn nông thôn này chứ? 

"Chính là chỗ này." Kuroko chỉ căn nhà nhỏ ngoài cửa sổ, vẻ mặt tràn đầy hoài niệm.

Akashi đạp thắng xe, một sự di chuyển điệu nghệ, chiếc xe vững vàng đỗ ở ven đường. Vì để không gây sự chú ý của người khác, Akashi chọn một góc vắng vẻ, lúc này mới yên tâm xuống xe.

Đi đến trước cửa viết hai chữ "Kuroko", Akashi và người bên cạnh nhìn nhau một cái, sau đó bấm điện thoại. 

"Xin chào, đây là nhà Kuroko." Là giọng nói của bố. Kuroko cắn môi dưới, cố gắng để cho mình không khác lúc bình thường. 

"Chào bác, con là Akashi," Akashi không nhanh không chậm mở miệng, "Lúc mẫu giáo con đã được Kuroko-sensei chăm sóc rất nhiều, cho nên đặc biệt đến thăm. Hi vọng sẽ không làm phiền bác."

Vừa dứt lời, cửa đã mở ra.

Kuroko-san đứng ở huyền quan, "Mời vào." Thanh âm có chút nghẹn ngào, "Cháu có thể nhớ đến đứa bé kia, thật cảm ơn cháu."

Sau khi vào cửa, Akashi ngồi ở ghế salon trong phòng khách, Kuroko-san bận bịu pha trà cho hắn. Ông lão đi đứng không vững, rót trà bê đến, nghiêng nghiêng ngả ngả. Akashi thấy thế liền hoảng sợ, muốn đi bê giúp, nhưng ông lão lại lấy một lí do cự tuyệt, "Cháu là khách quan trọng, cứ ngồi đi." Akashi đành phải từ bỏ.

Còn không có uống được hai hớp nước trà, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân, "Có khách sao?" Đi kèm với giọng phụ nữ, bà Kuroko mặc quần áo ở nhà chậm rãi đi xuống, mái tóc băng lam được búi gọn sau đầu. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng khuôn mặt bà vẫn đoan trang như cũ, không khó để đoán được đây đã từng là một người có dung nhan thanh tú. 

"Chào bác, con mạo muội ghé thăm." Akashi khẽ khom người, "Con từng là học sinh của Kuroko-sensei." 

Nghe được tên con trai, sắc mặt bà Kuroko liền biến đổi, đôi mắt băng lam hiện lên tầng hơi nước. Bà đi nhanh xuống tầng, khó nén kích động, "Cám ơn con, thật cám ơn! Làm khó con nhiều năm như vậy còn nhớ... Đợi chút, bác đi lấy chút đồ ăn!" 

Tetsuya mang dáng vẻ của mẹ, cảm giác tồn tại tốt là di truyền từ bố sao? Akashi thầm nghĩ. Dáng vẻ bà Kuroko mỉm cười, độ cong khóe miệng, thật giống người yêu như đúc. 

Bà Kuroko tay nghề là hạng nhất, món ăn tự làm vô cùng ngon miệng. Akashi nói năng cử chỉ cũng không thể bắt bẻ, vô cùng dễ dàng lấy được sự yêu mến. Hắn tâm tư thông suốt, biết đôi vợ chồng này đau lòng khi mất con trai, cũng không nói nhiều chuyện về Tetsuya, chỉ quanh quẩn về những đề tài khác. 

"Bác Kuroko, cái này ngon quá, con ăn thêm cái nữa được chứ?" 

"Được, con cứ ăn hết mình!"

"Vậy con sẽ không khách khí."

"Hoa trên bệ cửa sổ đẹp quá, là Kuroko-san chăm sóc sao?" 

"Đúng vậy, cháu có thích không?"

"Nếu có thể, con cũng muốn trồng một chậu giống như vậy, chẳng qua là trong chuyện này không giỏi lắm."

Akashi khá giỏi trong trò chuyện, vài ba lời đã để cho hai vợ chồng mặt mày hớn hở.

Vợ chồng nhà Kuroko vui vẻ, hắn cũng cao hứng. Trên mặt không nói ra, nhưng trong lòng, hắn đã coi hai người này là "bố mẹ vợ" mà đối đãi.  

Trò chuyện nửa giờ, cảm giác bầu không khí đã đủ quen thuộc, Akashi mở miệng nói, "Con có thể đi nhìn phòng sensei một chút không ạ?" 

Lời này vừa nói ra, bầu không khí vất vả lắm mới vui vẻ, lúc này lại bị đóng băng. Ánh mắt Kuroko-san buồn bã, đi đến bên cửa sổ không nói một lời. Bà Kuroko thất thần mấy giây, miễn cưỡng cười một tiếng, "Dĩ nhiên có thể, bác đưa con đi." Bà dẫn Akashi lên tầng hai, chỉ vào căn phòng bên ngoài, "Chính là đây." 

Sau khi nói cảm ơn, Akashi đẩy cái cửa đóng chặt. Căn phòng rất sạch sẽ, nhìn ra được là có người thường xuyên quét dọn. Hắn nhìn xung quanh đánh giá căn phòng. Chiếc giường đơn trải ga giường màu trắng thuần túy, bàn đọc sách nho nhỏ, dựa vào tường là một cái tủ sách, để đầy sách vở. 

"Em khi còn bé là ở chỗ này lớn lên," giọng Kuroko tràn đầy hoài niệm, "Sau đó học trung học, đi theo cha mẹ đến Tokyo."

"Hoàn cảnh tạo người, quả nhiên là chân lý," Akashi khẽ mỉm cười, "Cha mẹ em đều là người rất ôn hòa, cho nên em mới có tính cách như vậy." 

Nhắc tới cha mẹ, vẻ mặt Kuroko trầm xuống, "Em có lỗi với họ."

Sự bất hiếu lớn nhất, là để cho cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Cậu đã từng chính mắt thấy cha mẹ một đêm bạc đầu, ngoại trừ rơi lệ, cái gì cậu cũng không làm được. 

Akashi nhìn một cái là biết cậu đang nghĩ gì, thả mềm thanh âm, "Đó không phải là lỗi của em." Kuroko nhàn nhạt "ừ" một tiếng, từ chối cho ý kiến. Cậu điểm mũi chân một cái, thân thể mờ mịt liền bay lên trên trần nhà.

Tiếng gõ cửa vang lên, bà Kuroko mang một cốc trà nóng vào. Akashi nhấp một ngụm, hỏi bà có quyển album nào không. "Nói đến album, hình như lâu rồi không xem." Bà từ trên nóc tủ lấy xuống một quyển album dày, hai tay miễn cưỡng mới cầm cầm chắc, "Bạn già bác sợ bác khó chịu, không để cho bác xem mấy thứ này." 

Akashi mở tập album có bìa màu vàng, tấm hình thứ nhất là một đứa trẻ mềm nhũn, mấy sợi tóc màu lam lưa thưa. Kuroko mặc một cái yếm nhỏ, cái mông nhỏ trắng như tuyết tròn xoe tròn xoe.

"Đây là hình Tetsuya vừa đầy tháng, rất đáng yêu phải không?" Bà Kuroko nở nụ cười hiền từ, giống như những người mẹ yêu con vậy. Akashi không trả lời. Hắn chuyên chú đánh giá con vật nhỏ đáng yêu đó, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Lật qua hai trang, bảo bối nhỏ tóc xanh đã mọc tóc nhiều hơn, cũng mập ra một vòng. Tấm thứ ba, con vật nhỏ không biết bị làm sao, cau mày khóc bù lu bù loa, ngũ quan cũng nhíu thành một, làm bộ đáng thương. "Lúc ấy Tetsuya đi tiểu ướt quần, khóc lợi hại vô cùng, dỗ thế nào cũng không được." 

Kuroko đầu đầy hắc tuyến trở về mặt đất, vội vội vàng vàng ở bên tai Akashi nói, "Sei-kun, mau lật qua đi!" Thanh âm bởi vì xấu hổ cũng giương cao mấy độ.

Nói gì không nói, lại đem mấy chuyện xấu hổ lúc cậu mới sinh ra mà nói!

Kuroko gấp đến độ cuống quýt, hận không thể khiến hai người kia nhanh chóng kết thúc đề tài này. Akashi nhưng là tâm tình thật tốt, "Có thể nói cho con mấy chuyện còn bé của thầy không?" Người già cũng thích hồi tưởng, hiếm có người nguyện ý nghe, bà rất vui vẻ, nếp nhăn khóe mắt cũng giãn ra mấy phần.

"Cái này hình Tetsuya lúc tập đi, lá gan nó đặc biệt nhỏ, không dám bước đi."

"Cái này là lúc bác tắm cho nó, nó đặc biệt thích đem bong bóng bôi khắp người." 

"Bên kia là hình nó ba tuổi, hồi đó Tetsuya chưa nhận được mặt người, ai mua cho nó vanilla milkshake nó liền chạy theo người đó."

...

Sắc mặt Kuroko hết đen lại đỏ, đỏ lại thành đen, cuối cùng, cậu dứt khoát bay đến bên cửa sổ, giả bộ không quan tâm. 

Nhìn bóng lưng màu xanh mảnh khảnh đó, ánh mắt Akashi liền mềm mại. Ban đầu Tetsuya lúc nào cũng nhắc đến "Thích nhất Sei-kun năm tuổi", hắn rất khó chịu, thậm chí còn hận cả bản thân lúc đó. 

Bây giờ, Akashi mới biết được cảm nhận của Tetsuya. 

Đứa trẻ tóc xanh trong hình mềm mại vô cùng, đôi mắt xanh trong suốt không tì vết, dáng vẻ mặc bộ đồ con thỏ nhất định là thiên sứ nhỏ vũ trụ siêu cấp sét đánh vô địch!

Cuộc trò chuyện này kéo dài rất lâu, từ sáng sớm, một mực hàn huyên tới bữa cơm trưa. Akashi dưới sự lôi kéo của vợ chồng nhà Kuroko vui vẻ ở lại dùng bữa. Sau khi ăn xong, bố Kuroko cũng tham gia vào câu chuyện hồi tưởng, ba người một mực hàn huyên tới buổi chiều.

Kuroko lộ ra biểu tình ưu thương. Tất cả lịch sử đen tối trong 25 năm cuộc đời của cậu, đều trong một ngày bại lộ sạch sẽ...

Cơm tối là mì udon bình thường. Ăn uống no đủ, liếc nhìn sắc trời bị nắng chiều nhuộm thành hoàng hôn, Akashi đứng dậy cáo từ. Hai vợ chồng già đưa hắn đến cửa, vẻ mặt đều có chút lưu luyến không thôi. Akashi đã chuẩn bị trà thượng hạng từ trước. Trước khi đi, hắn đưa hai cái túi đựng hộp quà tuyệt đẹp cho Kuroko-san, "Hôm nay con về trước, nếu như hai bác không phiền, con sau này còn muốn tiếp tục quấy rầy."

Mặc xong áo khoác, lại chào một cái, Akashi đẩy cửa rời đi. Đi ước chừng mấy chục thước, quay đầu nhìn sang, ông lão ôn hòa còn đứng ở cửa, chưa có ý định trở về phòng, si ngốc nhìn hắn.

"Cám ơn anh, Sei-kun, " Kuroko nhẹ giọng nói, "Hôm nay bố mẹ cũng rất vui vẻ."

"Bố mẹ em, cũng là bố mẹ anh." Akashi lời ít ý nhiều trả lời.

Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, hắn hài hước nheo mắt, "Nói sau, hôm nay anh nhưng là nghe được không ít thứ tốt, hẳn là phải cảm ơn hai bác mới đúng." Nếu như không nhờ cha mẹ Kuroko, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, Tetsuya của hắn hồi bé có bao nhiêu đáng yêu. 

Mới vừa nghe được "Bố mẹ em, cũng là bố mẹ anh" trong lòng dâng lên dòng nước ấm cùng cảm động, trong nháy mắt liền biến thành lòng tràn đầy quấn quít —— để cho em cảm động nhiều hơn một cái không được sao? ! Kuroko uất ức. Akashi móc tấm hình được "cha mẹ vợ" tặng trong túi ra, nhìn người yêu lúc năm tuổi mặc đồng phục mẫu giáo cười thâm thúy.

Mắt thấy Akashi sắp si luyến, Kuroko vội vàng nói sang chuyện khác."Công viên kia, khi còn bé em thường xuyên chơi ở đó."

"Đi qua nhìn một chút." Cẩn thận đem hình bảo bối bỏ vào túi trước ngực, Akashi kéo Kuroko về phía công viên.

"Không trở về sao? Hình như trời sắp mưa." Kuroko nhìn màu trời đen kịt, không khỏi lo âu nói.

"Tetsuya cũng muốn đi xem mà, nơi tràn đầy kỉ niệm đó." Akashi cười. Hắn quả thực quá hiểu tâm tình giấu trong đôi mắt lam đó, rõ ràng rất hoài niệm, nhưng lại cậy mạnh làm bộ như không thèm để ý.

Đó là một công viên cỡ trung, rất nhiều thứ đã bị thời gian cọ rửa trở nên cũ nát.

Công viên rất an tĩnh, cơ hồ không thấy được những người khác. Akashi dọc theo đường đá mòn từ từ đi về phía trước, Kuroko bay bên người hắn. Bọn họ không có nói chuyện, Kuroko đắm chìm trong trí nhớ ngày xưa, Akashi quan tâm nên không quầy nhiễu.

Ước chừng đi nửa giờ, từng hạt mưa từ trên trời rơi xuống trên người Akashi, làm hắn ướt quần áo. Ban đầu cho là chẳng qua mùa này có mưa nhỏ, không để ý, không nghĩ tới càng mưa càng lớn, rất nhanh liền từ từng giọt mưa biến thành mưa rào.

"Sei-kun, bên này!" Kuroko vội vàng dẫn Akashi đi vào đường nhỏ bên cạnh. Men theo trí nhớ, hai người bọn họ rất nhanh đến một căn phòng trồng hoa bằng kính. Nơi này đã bỏ hoang, chỉ có thể nhìn được mấy chậu cây vỡ nát. Bên ngoài cửa kính đầy cây leo, không còn cảnh đẹp đua sắc năm đó nữa. Nhưng mà, dưới sự bảo vệ của lớp kính, dùng để tránh chút mưa thì không có vấn đề.

"Em khi còn bé thường xuyên đến chơi, coi như là trụ sở bí mật đi." Kuroko thở dài, "Mùa xuân nở đầy hoa, nơi này đẹp vô cùng."

Quần áo Akashi đã ướt đẫm. Bốn phía không người, Kuroko thật thể hóa, giúp hắn cởi quần áo ướt. Dù sao cũng là mùa thu, nhiệt độ hơi thấp. Mất đi quần áo che thân, Akashi không tránh khỏi cảm thấy rùng cả mình.

"Mặc đi, đừng để bị bệnh." Kuroko tổng cộng chỉ mặc hai cái, bên trong là một áo mỏng màu trắng, bên ngoài là một bộ kimono trắng hoa văn tím. Cậu cởi áo khoác xuống khoác lên người Akashi, đem hắn bọc kín. Akashi vừa muốn nói cám ơn, lỗ mũi đột nhiên ngứa ngáy, không nhịn được hắt hơi một cái. "Quả nhiên một cái còn chưa đủ đi." Kuroko lo lắng nói, thuận thế cởi đai lưng áo mỏng.

Làn da trắng nõn theo áo quần tuột xuống mà lộ ra. Đường cong sống lưng Kuroko lưu loát ưu mỹ, không giống với phụ nữ một nắm không đủ, mà là da thịt cùng mỹ cảm kết hợp. Đôi mắt đỏ thẫm mang sắc thái u ám, cực kì giống chó sói trong rừng thấy được con mồi. Trong lúc nhất thời, trong phòng kính tràn đầy tiếng sột soạt của vải vóc, đứt quãng trêu lòng người.

"Sei-kun, mặc cái này lên đi." Akashi nghe lời cầm mấy quần áo, lại không có lập tức mặc lên người. Kuroko nóng nảy, "Mau mặc vào, nhỡ đâu sốt..."

"Tetsuya, em sẽ không bị lạnh chứ?" Nghe Akashi hỏi, Kuroko mới phát hiện mình bây giờ không vật che thân. Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có mỗi cái quần cộc có cũng như không. "Không sao, em không cảm nhận được nóng lạnh." Kuroko vô tình cười cười, "Không cần để ý đến em."

Đứa ngốc, làm sao có thể không để ý em. Cõi đời này, không có ai so với em quan trọng hơn.

Akashi thầm nghĩ. Hắn mở hai bộ đồ kia ra, giống như chăn vậy, đem hai người cùng nhau bọc ở bên trong. Hai thân thể trần trụi dán nhau thật chặt, thân mật không có một khe hở.

Kuroko da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, nhưng quanh năm lạnh như băng. Akashi ôm Kuroko vào lòng, không khác nào ôm một khối ngọc lớn. Dòng nước ấm từ bên người đó cuồn cuộn không ngừng truyền tới, ấm áp làm người ta quyến luyến, Kuroko nhưng nhíu mày.

"Sei-kun, buông em ra," thanh âm cậu buồn rầu, "Em không có nhiệt độ... Chỉ biết lấy đi ấm áp của anh thôi."

Nếu như đổi thành tình nhân bình thường, rúc vào nhau như vậy sẽ rất ấm áp. Chẳng qua là, bọn họ cũng không phải là người yêu bình thường, đã sớm cách biệt sinh tử.

"Tetsuya, tôi lạnh." Akashi nói. Kuroko vừa nghe, theo bản năng liền muốn đẩy hắn ra, "Cho nên em mới bảo anh buông ra..." Lời chưa nói hết, môi đã bị chặn. Cậu muốn bò dậy, không hiểu sao Akashi đã không còn là đứa trẻ một tay có thể ôm nữa rồi, cho dù là chiều cao hay thể trạng đều thắng cậu. Giãy giụa không có hiệu quả, Kuroko đành thả lỏng thân thể, tùy ý để đầu lưỡi người kia ở trong miệng mình công thành đoạt đất.

Hôn xong, Kuroko có chút ho. Đôi môi nhạt giống như tô son, dính phải màu sắc say lòng người.

"Tetsuya, chúng ta làm chút chuyện để cho thân thể ấm áp lên nhé?" Đem quần áo cởi ra, Akashi ôn nhu mà không mất kiên quyết đem người đẩy xuống đất, cắn rái tai của cậu, "Hơi vận động một chút, rất nhanh liền không lạnh." Trong giọng nói, ngón tay hắn đã chạm lên đôi chân trắng như tuyết của Kuroko, không nhẹ không nặng, ở đùi trong bóng loáng vỗ lên một cái. Ý tứ mời gọi không cần nói cũng biết.

Trên trán Akashi có mấy lọn tóc rủ xuống, đôi mắt đỏ thẫm tràn đầy nhu tình. Tựa hồ có dòng điện từ nơi da thịt tương liên truyền tới, có loại cảm giác hạnh phúc. Kuroko nhắm mắt, nơi được ngón tay người nọ mơn trớn nóng lên, giống như là tín hiệu nào đó, khát cầu có thể được yêu thương nhiều hơn. Kuroko cố nén dục vọng, đè lại cái tay không an phận của người nào đó, miễn cưỡng duy trì lý trí không còn nhiều.

"Sei-kun, em là quỷ, không phải là người."

"Là ai quy định, làm tình chỉ có thể làm cùng con người?"



---Hết chương 28---

Seij: Chờ mòn mỏi 28 chương, cuối cùng cũng H ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net