Tô Chu 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" A Chí, trà sữa của anh nè, phí là một cái ôm đó nha!" Tô Tân Hạo vui vẻ chạy vào trong một lớp học, nhắm về phía bàn của một người con trai mà chạy thẳng đến, đặt ly trà sữa lên bàn, nhìn anh mỉm cười

"Aiya, lại mua trà sữa cho anh hả?" Chu Chí Hâm ngước mắt lên nhìn cậu, thật sự là không chịu nỗi nữa rời, sao em cứ cưng chiều anh mãi thế, thích quá đi mất.

"Cảm ơn Soái Soái!" Chu Chí Hâm đứng lên, dang tay ra, Tô Tân Hạo được đà vào lao vào ôm chặt lấy anh trước con mắt của rất nhiều người trong lớp học.

Tô Tân Hạo sau khi ôm anh xong, liền thỏa mãn mà vui vẻ rời đi.

Cậu là Tô Tân Hạo, năm nay 19 tuổi, học sinh năm nhất, cậu phải nói chính xác là một đại thiếu gia, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, lớn lên được nhiều người vay quanh, đẹp trai nhà giàu học giỏi, cái gì cậu cũng có.

Cậu gặp Chu Chí Hâm từ khi lên Trung Học, Chu Chí Hâm lúc đó nhìn trắng trắng mềm mềm trong rất đáng yêu, vô tình lại lọt vào mắt xanh của Tô Tân Hạo, haizzz chuyện gì đến cũng đến, Tô Tân Hạo thích anh ngay cái nhìn đầu tiên luôn.

Chu Chí Hâm thì chỉ là một người bình thường, từ nhỏ đã ở trong một gia đình không mấy khá giả nên cũng biết điều, thấy Tô Tân Hạo ở đâu là né ở đó, kết quả là chẳng được bao lâu, Tô Tân Hạo thật sự quá kiên trì khiến anh thật sự rất mệt, đành phải chấp nhận lời tỏ tình của cậu.

Nhưng ngoài hai người ra, chẳng ai biết cả, họ chỉ tưởng đâu Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo chỉ là bạn bè bình thường, nhưng cũng có người ghen ghét, nói xấu anh.

"Nhìn kìa, bạn học Chu gì đó lại bào tiền của thiếu gia Tô Tân Hạo rồi!"

"Thiếu Gia Tô bình thường tốt tính với bạn bè, làm như vậy riết bạn học Chu lại ảo tưởng thiếu gia thích nó mất?"

"Bạn học Chu là đỉa mà sao thích đeo chân hạt ghê?"

"Chiều cậu ta đến hư người, sao đó bỏ rơi cậu ta, thiếu gia Tô đúng là mưu kế thật!"

"Người ta biết mình có khuôn mặt đẹp nên mới quyến rũ thiếu gia Tô, các bác có làm được không mà sao hay dị quá à, để bạn ấy ảo tưởng tiếp đi nè?!"

Nghe mấy lời bên cạnh, Chu Chí Hâm liếc liếc nhìn ly trà sữa trước mắt, cúi đầu.

Chiều hôm đó, vừa tan giờ Chu Chí Hâm liền chạy như bay về nhà mà chẳng thèm đợi Tô Tân Hạo, vừa về đến nhà liền trùm chăn kính đầu mà bật khóc.

Gần 6 giờ hơn Tô Tân Hạo mới về đến nhà vì hôm nay cậu phải giúp bạn cùng lớp trực nhật, vừa mở cửa ra liền cười tít cả mắt.

"A Chí ơi, anh đâu rồi sao lại không đợi em về cùng?" Không có tiến đáp lại, Tô Tân Hạo chợt nhận ra, đèn trong nhà không có bật, cậu nhanh chóng đóng cửa.

Đi đến công tắc mà bật đèn, ngó xung quanh căn nhà liền nhìn thấy trên sofa có một cục bông đang ở đó.

"A Chí?" Tô Tân Hạo tiến đến, lấy tay kéo chăn ra liền nhìn thấy Chu Chí Hâm, khuôn mặt đầy nước ngước lên nhìn cậu.

"Ể, sao..sao lại khóc rồi?" Tô Tân Hạo hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh anh, Chu Chí Hâm nhìn thấy cậu sụt sịt lấy tay lau nước mắt.

"Ai làm anh khóc, mau nói em nghe!" Tô Tân Hạo lo lắng vuốt vuốt lưng anh, cũng đưa tay lên giúp anh lau nước mắt, lúc này Chu Chí Hâm mới ngước mắt lên nhìn cậu.

"Có phải là Soái Soái định chiều...hư anh..đến..đến mức chẳng ai thèm...yêu rồi sẽ bỏ rơi anh...đúng..đúng không?" Nghe Chu Chí Hâm nói mà Tô Tân Hạo lại càng hoảng hốt hơn, cậu nhanh chóng ôm lấy anh, gì chặt anh vào lòng mình, nhỏ giọng an ủi.

"Không có, anh nghe ai nói vậy, em thích anh, em sẽ không bỏ anh đâu!" Tô Tân Hạo vừa nói vừa xoa đầu anh đến nỗi rối tung, Chu Chí Hâm ở trong lòng cậu, nhỏ giọng thút thít.

"Thật..thật không?"

Tô Tân Hạo đáo:" Thật...em hứa!"

Sáng hôm sau, Chu Chí Hâm đến trường cùng Tô Tân Hạo, suốt quảng đường đu ở trong sân trường, Tô Tân Hạo cứ nắm lấy eo anh mãi mà chẳng chịu buông, nhiều người xung quanh cũng để ý nhưng mà chẳng ai dám lên tiếng cả.

Sau khi Chu Chí Hâm về đến lớp, Tô Tân Hạo vẫn chưa chịu rời đi, vẫn như thường ngày, Tô Tân Hạo đặt một ly trà sữa lên bàn cho Chu Chí Hâm.

Ngay lúc Chu Chí Hâm định ngước mặt lên nói cảm ơn, thì Tô Tân Hạo lại cuối xuống, thì thầm vào tai anh.

"Phí là một cái hôn nhé?" Chu Chí Hâm nghe xong mà giật cả mình, xoay mặt qua nhìn Tô Tân Hạo, cau mài lắc lắc đầu.

"Không được, ở đây rất nhiều người!" Thấy Chu Chí Hâm lắc đầu từ chối, Tô Tân Hạo liền bỉu môi, đứng thẳng lưng lên, Chu Chí Hâm tưởng là cậu đã từ bỏ, ngước mặt lên mỉm cười nhìn cậu, ai dè mặt vừa ngước lên đã bị Tô Tân Hạo cuối xuống, hôn nhẹ vào má.

Chu Chí Hâm như đơ cả ra, mấy học sinh trong lớp cũng như đứng hình, Tô Tân Hạo nhẹ nhàng vén tóc anh lên, sau đó liếc mắt nhìn mấy học sinh trong lớp khiến họ hoảng sợ mà quay mặt đi nơi khác.

"Bé sẽ nhớ anh lắm, bảo bảo!" Tô Tân Hạo đi ra trước cửa lớp, lại ló mặt vào, hét lớn, Chu Chí Hâm đã ngại rồi nay còn ngượng hơn, xấu hổ mà úp mặt xuống bàn.

Chu Chí Hâm úp mặt xuống bàn, vậy mà lại ngủ quên luôn, đến giờ ăn trưa, anh liền nghe thấy tiếng thủ thỉ của mấy nữ sinh trong lớp học.

"Biết tin gì chưa, Chu Chí Hâm thật ra là bạn trai của thiếu gia Tô đó!"

"Tao vừa nghe khi nảy, trên diễn đàn trường á?"

"Má ơi, tao chẳng thể nào ngờ được luôn á, vậy mà đó giờ tao tưởng hai người họ chỉ là bạn!"

"Ừ, đó giờ tao tưởng Chu Chí Hâm đang đào mỏ thiếu gia Tô, ai dè đâu Chu Chí Hâm là bạn trai của thiếu gia Tô."

Nghe mấy lời này mà Chu Chí Hâm thầm mừng trong lòng, cái này chắc chắn là do Tô Tân Hạo làm ra rồi, Chu Chí Hâm mỉm cười.

Bất chợt điện thoại vang lên tiếng tin nhắn gửi đến, anh nhìn dòng tin nhắn, không kìm được mà bật cười.

Tô Tân Hạo: Bạn yêu, bạn có thấy bé tốt với bạn chưa, bọn họ mà dám nói gì bạn nữa bé sẽ không tha cho họ!

Chu Chí Hâm nhanh chóng gõ lại vài chữ, gửi cho Tô Tân Hạo.

Chu Chí Hâm: Có bé thật tốt, họ không còn nói xấu anh nữa!

Tô Tân Hạo: Điều này chứng minh rồi, bé yêu anh đến luôn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy