Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lễ khai mạc tất nhiên không thể thiếu tiệc rượu.

Nói là tiệc rượu, kỳ thực thật ra cũng chỉ là để mấy lão cáo già trưng bản mặt cười nói lừa lừa gạt gạt nhau, xu nịnh đến làm quen. Nếu thuận lợi nhân cơ hội mượn hơi đối phương, địa vị sau này trong giới chắc chắn không thể đùa.

Diệp Thu đối với việc lần này thật sự mệt mỏi, nói trắng ra nơi này là tiệc (tâm) rượu (bẩn) tụ tập địa a!

Mặc dù là nghĩ như vậy, Diệp Thu còn là bưng bôi tinh khiết hương tân, thương nghiệp hóa mỉm cười chào đón khách.

" Đã lâu không gặp, Diệp tổng, không nghĩ tới ngươi cũng là nhà tài trợ Vinh Quang."

" Đâu lâu, đoạn thời gian trước không là mới vừa cùng Phạm lão gia hợp tác đầu tư, nhanh như vậy liền quên rồi."

" Ai yêu, sao ta lại quên. Được tập đoàn Diệp thị với năng lực nắm giữ đại bộ phận mạch máu kinh tế B hợp tác, đây chính là vinh hạnh của chúng ta."

" Quá lời quá lời, ta muốn nói có thể cùng Phạm tổng và Diệp tổng hợp tác, vậy cũng là nhờ ngài có khả năng nhìn xa trông rộng. Ai lại không biết ngài mà đứng thứ hai giới thương nghiệp thì không ai dám nhận thứ nhất chứ. "

" Quá khen quá khen." Diệp Thu ngoài mặt điềm tĩnh nói, trong lòng nghe mấy tên xu nị cười to.

"Nếu sau đó có thể cùng Phạm thị tập đoàn kế tục hợp tác, chế tạo một cái hoàng kim đường cũng không phải mộng liễu." Diệp Thu lo lắng nói xuất quan kiện một câu nói.

"Nhất định! Xúc tiến lưỡng tập đoàn liên hệ, lợi ích hỗ huệ, đối với người nào đều tốt!" Phạm đổng thần tình kích động, thật là vui mừng.

"Đến, kính Diệp tổng!" Phạm đổng giơ lên cốc có chân dài cùng Diệp Thu cốc có chân dài khẽ chạm hạ, phát sinh thanh âm thanh thúy.

Diệp Thu cười cười, cầm ly rượu lên làm bộ nhấp miệng hương tân, ý bảo tôn kính.

Ở một chỗ khác trong phòng yến hội, Diệp Tu đáy mắt đảo qua đám người đang nhìn chằm chằm mình, sau đó lại ngước Diệp Thu thuộc dạng nước chảy hoa rơi xã hội tinh anh, hai người một điểm cũng không để nhìn ra là anh em, à ngoại trừ gương mặt.

Đệt, tâm địa Diệp tổng tài chắc chắn y như thằng cha kia.

Mấy người đại diện thương nghiệp đến lần này, tâm có khả năng đã đi nơi nào.

"Ta phi phi phi phi lão Diệp ngươi cũng quá không có nhân đạo. Có anh em sinh đôi cũng không nói cho ta, nói xem ngươi với Diệp Thu có phải cùng một người, ngày trước ngươi dùng tên giả là xảy ra chuyện gì? Tuyển thủ chuyên nghiệp không phải đều phải dùng tên thật sao? Ngươi không hảo hảo dùng tên thật của ngươi ngược lại dùng tên đệ đệ ngươi là chuyện gì xảy ra ngô ngô --!" Hoàng Thiếu Thiên lúc đến tới tiệc rượu nhất định sẽ bị ép cho yên tĩnh, bây giờ được mở miệng liền bắn rap làm cho Diệp Tu đầu phát đau. Vốn là hắn đã không nghỉ ngơi tốt, giờ này khiến cho có chút đầu váng mắt hoa. Xoa xoa thái dương tiện tay quơ đũa ngăn luôn miệng Hoàng Thiếu Thiên " Câm miệng, Thiếu Thiên. "

Bất ngờ không kịp đề phòng bị Diệp Tu đút đồ ăn, Hoàng Thiếu Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là bắt đầu vẫy vẫy đuôi ba nhai nhai đồ ăn, không quên liếc mắt đắc ý những người còn lại không được hưởng thụ phúc lợi.

Ha ha ha ha! Mấy người còn lại không có được Diệp Tu đút thức ăn cười xoà. Bọn hắn đây là thương cảm cho tình địch của mình. Diệp Tu đút hắn ăn là không muốn nghe hắn nói chứ không phải yêu nuôi nấng nhaaaaa~

Cho nên cái này bọn họ phải cao hứng, ha ha, ha ha ha ha ha.

Chu Trạch Khải là người mất hứng đầu tiên, ủy khuất nhìn về phía Diệp Tu. Trên đầu bông hoa ngây ngô tỏ vẻ ốm đau bệnh tật rũ xuống.

". . . Tiền bối. . ."

Diệp Tu nghĩ hắn cũng bị bộ mặt của liên minh làm chói mù con mắt.  Bộ dáng này mà fan Chu Trạch Khải nhìn thấy nhất định hô to " Tiểu Khải không khóc, lại đây mama thương " . Bất đắc dĩ, Diệp Tu giơ tay lên cắt miếng bánh gatô, đưa đến bên miệng Chu Trạch Khải bên. Đội trưởng Luân Hồi hai mắt sáng lên sáng lên, cắn một miếng tràn, hạnh phúc đến nheo lại mắt, đỉnh đầu ngây ngô lại nở hoa, quanh thân toả ra  một màu phấn hồng.

Diệp Tu xoa xoa đầu Chu Trạch Khải, quay ra lại thấy bên cạnh những cặp mắt ước ao đố kị đã full cừu hận đành mở miệng:

"Đây là một chuyện rất phức tạp . . ."

"Chúng tôi cũng không ngại nghe một chút." Dụ Văn Châu mỉm cười.

Diệp Tu dừng một chốc, mãi mới nghĩ ra lời để nói "Lúc đó ta muốn tham gia liên minh chuyên nghiệp, đương nhiên cần đưa ra giấy chứng minh thư hoặc tài liệu chứng minh thân phận. Nhưng tất nhiên là không có rồi, bởi vì anh đây rời nhà trốn đi, đến cái thẻ căn cước còn không có. Sau đó ta trở về nhà, kết quả lấy không được sổ hộ khẩu, thế là liền đem thẻ căn cước của em trai ngốc đi dùng."

"Dù sao là cũng là song sinh, rất khó phát hiện." Diệp Tu vừa kể vừa tỏ vẻ cảm khái chính mình gật gật đầu.

Lời này nói ra không biết xấu hổ.

". . ."

". . ."

". . ."

Đm! Bọn họ sao đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào!

Trương Giai Lạc: "Ta cuối cùng biết Diệp tổng đại danh đỉnh đỉnh vì sao chưa bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng. . ."

Sở Vân Tú giật giật khóe miệng: "Thay Diệp đệ đệ lòng chua xót trong lòng."

Phương Duệ tỏ vẻ vô cùng đau đớn che ngực: "Lão Diệp, lương tâm của ngươi có biết đau hay không ?"

Diệp Tu cảm thấy không đúng, dựa vào bàn lắc lắc dĩa ăn trong tay, nói rằng: "Đây mới là cách dùng anh em song sinh chính xác, còn không thì muốn hắn làm gì?"

"Choang -- "

Cách đó không xa truyền đến thủy tinh vỡ nát đánh vỡ không khí hoà thuận vui vẻ của tiệc rượu.  Bầu không khí ngay sau đó rơi xuống tới âm độ. Thanh âm của nam nhân cũng không lớn, lại phá lệ chói tai truyền đến tai mỗi mỗi người ở đây.

"Thế nào, Diệp tổng ngay cả ta kính một chén rượu cũng không uống sao? Ta còn nghĩ lời đồn đãi không phải là thật."

Diệp Thu mặt lạnh, không phản ứng.

"Cái gì gọi là quốc gia dẫn đội. . ." Nam nhân lắc lắc ly rượu, trong chén tỏa ra ánh sáng vàng ngọc, phản xạ dưới ngọn đèn phòng loá, "Bất quá cũng chỉ là đi cửa sau, tài năng chẳng có bao nhiêu."

"Chiến tích huy hoàng của sách giáo khoa vinh quang mười năm sở hữu nhưng lại từ chối lộ diện, trong đó lý do không phải chỉ có là thân phận song sinh sao, thật khiến cho người ta hoài nghi?" Nam nhân khoé miệng cười khẩy, trở về chỗ cũ.

"Đã từng là tuyển thủ chuyên nghiệp chắc Diệp lĩnh đội thường ngày cũng không uống rượu, tửu lượng của hắn lượng không cần đoán cũng biết là tương đối kém. Oh, đương nhiên, ta không phải nhằm vào hắn, các tuyển thủ chuyên nghiệp khác nói vậy cũng không khá hơn chút nào ha."

"Còn ngươi? Diệp tổng, tuy rằng bình thường tham gia tiệc rượu, nhưng ta chưa thấy qua ngươi chân chính uống xong quá một ly rượu. Một buổi tiệc rượu, trong tay ngươi cơ bản không cầm quá ba ly."

"Là bởi vì tuyển thủ chuyên nghiệp không thể uống rượu sao?"

"Uống nhiều rượu tay sẽ run, không phát huy ra được khả năng vốn có, để cho người khác đánh thắng, không giành được quán quân sao?"

"Ta nói đúng không, Diệp tổng?"

"Ngạn thiếu rất quan tâm cái này?" Diệp Thu nói. Trên mặt nụ cười ấm áp thái độ không khác thường tiêu bao nhiêu, " Ngươi có thể đến đây thử xem."

"Vậy ngươi dám uống ly rượu ta mời này sao?" Ngạn Dật đón lấy từ phục vụ, đưa tới Diệp Thu trước mặt ý bảo.

Diệp Thu trầm mặc, không phải hắn không dám uống, mà là không thể uống. Diệp Thu và Diệp Tu tửu lượng kỳ thực đều là kém đến nỗi tàn tạ, một chén rượu đủ để chuốc say bọn họ, say nhanh hơn, say đắc triệt để, chỉ là một trong nháy mắt, đầu đột nhiên sẽ rơi vào hỗn loạn, dù gọi thế nào đi nữa gọi cũng là bất tỉnh. Nếu như hắn uống, thoáng cái gục luôn sẽ không khác gì chứng minh rồi Ngạn Dật nói; không uống, thì  rõ hắn chột dạ, gián tiếp tính chứng minh rồi điều kia, truyền thông sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, huống chi đây là liên lụy đến vấn đề danh dự quốc tế, đề tài vô cùng nhạy cảm, vô luận chọn cái nào, đều là hành vi tự tìm đường chết.

Nên làm cái gì bây giờ?

Đại não gió bão chuyển động.

"Bị người ta đạp ở trên đầu cũng không đánh trả, Diệp Thu ngươi thấy ngu chưa."  Ý tứ trào phúng hàm xúc mười phần cắt đứt dòng suy nghĩ Diệp Thu, theo thói quen định quay lại một câu, trên vai đột nhiên nhiều nặng hơn, đồng thời một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng với tới tiếp nhận rượu được đưa.

"Rượu này ta thay hắn uống." Diệp Tu một lời rõ ràng đối với Ngạn Dật nói, dứt lời, tự nhiên uống.

Diệp Thu bây giờ mới ý thức được Diệp Tu định làm gì.

Tên anh trai vô liêm sỉ kia điên rồi sao, hắn tửu lượng cũng không tốt hơn chỗ nào! Lập tức định đoạt lấy rượu, lúc này Diệp Tu đã uống, hương vị kích thích hắn đến khô khốc yết hầu, lan ra khắp toàn thân, nóng hừng hực làm người khó chịu. Trước mắt tầm nhìn bắt đầu chồng chéo, ý thức bắt đầu không rõ. Không cần phải nói, Diệp Tu say.

Thấy vậy, Diệp Thu đỡ lấy Diệp Tu thắt lưng miễn cưỡng cho hắn không ngã sấp xuống, đón lấy ly rượu còn thừa lại, uống một hơi cạn rồi "ba" một tiếng để lên trên bàn.

Toàn bộ phòng yến hội như chết yên lặng.

Tô Mộc Tranh từ nhà vệ sinh trở về, vừa lúc gặp được không khí quái dị trong phòng yến hội, nàng không hiểu giật nhẹ vạt áo Sở Vân Tú, "Ta mới đi WC một chuyến mà thôi, đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Vân Tú sắc mặt khó coi trả lời: "Có người tìm đến Diệp Thu, hoài nghi lĩnh đội có quan hệ đi cửa sau, buộc hắn uống rượu, kết quả Diệp Tu thay Diệp Thu đỡ được rượu, Diệp Thu cũng uống phần còn dư lại . . ."

"Cái gì!" Tô Mộc Tranh trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, "Ngươi nói hai người bọn họ đều uống rượu? !"

Vương Kiệt Hi gật đầu, "Hơn nữa Diệp Tu hình như say."

Tô Mộc Tranh nội tâm phảng phất như đang bị Hoàng Thiếu Thiên rap bên cạnh, một bài mỗi chữ là chữ loạn cả lên xe, xong đời!

"Mau ngăn cản hai người bọn họ lại --! !" Tô Mộc Tranh vứt bỏ vẻ thục nữ tư thét to, dọa sợ mấy người trong đội ngồi cạnh.

"Tô Mộc Tranh ngươi làm cái gì vậy !"

"Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này!" Tô Mộc Tranh gần như phát điên, "Bọn họ nếu như cùng uống rượu trong một ngày -- "

"Tính cách chắc chắn sẽ trao đổi rồi bùng nổ a! ! !"

"! ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net