Hệ liệt 1 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ liệt 1: Say rượu gây tai họa

Diệp Thu đứng ở phía sau hội trường hít sâu, ổn định tâm tình đang bang bang nhảy nhót của mình.

Làm tổng tài Diệp thị, gió to sóng lớn gì hắn chưa thấy qua, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn đứng ở công chúng lên tiếng, còn là đọc diễn văn đại diện cho nhà tài trợ thương vụ ở Vinh Quang, hắn thật sự không thể không khẩn trương được.

Quay về thời điểm lúc trước, Diệp Thu ở tập đoàn Diệp thị rất tránh tiếp nhận những sự kiện xuất hiện ở nơi công cộng, phần lớn nguyên nhân đều là bởi vì ca ca khốn nạn của hắn đoạt hành lý của hắn rời nhà trốn đi chơi game. Tuy rằng Diệp Tu mười năm đều cự tuyệt chụp ảnh, cự tuyệt cùng truyền thông tiếp xúc, cự tuyệt luôn tham gia buổi họp báo, đỡ phải mang đến cho Diệp Thu phiền phức cùng với việc phòng ngừa bị lão cố nhân lôi về nhà. Tuy nhiên, từ sau khi hắn giải nghệ liền thay đổi. Đầu tiên là quay về tên vốn có, sau đó là sát nhập hình ảnh tài khoản Vinh Quang của hắn liên kết với khuôn mặt bên ngoài, vậy nên gương mặt gây mong mỏi nhiều năm ngay lập tức trở hình dáng mọi người đều biết.

Diệp Thu đối với huynh đệ sinh đôi biểu thị " ta cũng rất tuyệt vọng ", người trong công ty nhìn về phía hắn bằng ánh mắt quái dị tràn ngập các loại cảm xúc! Đặc biệt là nữ trợ lý của hắn, hai mắt sáng như kim quang chỉ thiếu điều kém bái cầu Diệp Tu kí tên.

Hắn đối không thích thế giới này.

Mọi điều phiền toái đều do ca ca khốn khiếp mang đến.

Vốn dĩ Diệp Tu sau khi thi đấu xong mùa giải thứ mười giải nghệ trở về nhà, cùng hắn xử lý công việc tập đoàn hoặc là bị cha hắn kéo đi làm tài chính, quân nhân, luật sư, và vân vân. Kết quả vừa chân trước đón hắn vào nhà, giường chưa trải xong đã bị cuộc điện từ cục của Phùng Chủ tịch mời đi làm lĩnh đội đội tuyển quốc gia, vì nước nhà làm vẻ vang. Còn có Diệp phụ ái quốc cuồng liệt làm sao sẽ buông tha cơ hội này, một cước đá Diệp Tu ra khỏi nhà, nói " Rất tốt, vì nước làm vẻ vang!" .

Này, ta nói cha không phải nói hắn thật sự rất đáng ghét sao?

Người tại sao có thể phản bội ta chứ!

Ta vừa mới đem ca ca khốn nạn mang về nhà, giờ hắn lại chạy mất làm sao bây giờ! ?

Diệp Thu nghĩ hắn lại cuộc sống hằng ngày lại muốn nhức đầu.

# tổ chức chỉ còn lại có một mình ta, ta làm thế nào đem ca ca mang về nhà #

# toàn thế giới đều vì Vinh Quang từ bỏ ta #

# ca, ngươi còn nhớ rõ Đại Minh ven hồ đệ đệ chờ ngươi về nhà sao #

Diệp Tu ở sân bay thủ đô đi ra, Diệp Thu tất nhiên là đến đón, bởi vì lần sau gặp lại cũng không biết là lúc nào. Diệp Tu đối Vinh Quang nhiệt tình yêu thương hắn là biết đến. Hắn tin dù với cái nhân cách thối nát của Diệp Tu cũng không thể bỏ chơi game được. Diệp Thu thậm chí còn nghĩ lần này Diệp Tu về nhà là đùa giỡn, bởi vì hắn nới: "Vinh Quang. . . Chơi mười năm nữa ta cũng không bỏ ", chỉ cần Diệp Tu hai nguyên vẹn, hắn sẽ vẫn chơi tiếp.

Câu chuyện này hết thảy sẽ không có kết thúc, lúc Diệp Thu nhận được lời mời từ Vinh Quang thế giới tổng cục đặt tại Trung Quốc hắn bối rối tại chỗ. Trên mặt giấy trắng mực đen viết Liên Minh mời Diệp Thu đến tham dự buổi lễ lần này.

Cái này thật sự tránh không nổi.

Diệp Thu vô lực thở dài, thật đúng là một ba vị bình, một ba lại khởi.*

*Mình cũng chịu, thành ngữ TQ thì phải

Việc Diệp Thu và Diệp Tu mặt giống nhau như đúc xuất hiện ở buổi lễ tái khai mạc lúc ấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy hoảng hồn.

Đừng tưởng rằng hắn không biết Diệp - không biết xấu hổ - không hạn cuối - hèn mọn - mặt Tmax - tâm bẩn - Tu ở Vinh Quang gây lên bao nhiêu tinh phong huyết vũ.

Diệp Thu vẻ mặt lạnh lùng biểu thị ta không quen kẻ này.

Quay lại với buổi lễ, mặc dù bên dưới hầu như không nghe hiểu lời mình phát biểu, tuy vậy, trên đài người chủ trì tâm tình vẫn rất tốt, lại tràn đầy nhiệt tình cùng yêu thương với Vinh Quang. Dưới đài đều là những người đến từ thế giới Vinh Quang, dù đa phần không hiểu rõ nhưng lại vẫn kích động không thôi, tiếng hoan hô vang khắp đại sảnh.

Phần tiếp theo là thịnh yến được khai mạc bằng biểu diễn ca nhạc. Sau đó ngọn đèn chiếu sáng đến hình ảnh của nhân vật trong đội tuyển quốc gia được làm với tư thái khác nhau, dù to mà tinh xảo, đẹp đẽ, đánh vào vi thị giác của mọi người ở đó, thêm vào âm thanh vang vọng bầu trời đêm "Vinh Quang --! !" làm máu trong cơ thể mỗi người sôi trào!

Diệp Thu không khỏi bĩu môi, hắn hình như có thể lý giải, ca ca của mình vì sao chấp nhất vì Vinh Quang lâu như vậy. . .

Tâm tình đã không còn quá lo lắng, Diệp Thu nghe được người chủ trì cao giọng:

" Bây giờ, đề nghị quý vị cho một tràng pháo tay chào mừng đại diện nhà tài trợ -- Diệp tổng từ tập đoàn Diệp thị lên đọc cho chúng ta nghe diễn văn!"

Đến lượt hắn.

Diệp Thu cuối cùng chỉnh sửa lại trang phục một chút, rất tốt, phi thường hoàn mỹ.

Khuôn mặt mỉm cười nụ cười thương mại, Diệp Thu tự tin đi lên sân khấu. . .

A, dù sao phiền phức lần này cũng không phải ta chịu.

-----------------------------------

Diệp Tu ngáp một cái, lười nhác lấy tay chống cằm, mí mắt cụp xuống ỉu xìu.

Thật ra không phải là Diệp Tu cố ý hạ thấp hình tượng lĩnh đội, chẳng qua là mấy ngày nay nghiên cứu chiến thuật mới quá nhập tâm, giấc ngủ không đủ dẫn đến tinh thần không tốt lắm. Mà đáy mắt quầng thâm vì quá mức rõ ràng, Tô Mộc Tranh đành đánh cho hắn một chút kem che lấp, không thể nói là có thể cứu vớt được hết, chí ít cả người nhìn qua còn có chút tinh thần.

Diệp Tu từ trước đến nay không thích tham gia những hoạt động, họp, xã giao và vân vân như thế này. . . Bất quá, dù là Diệp Tu có kỹ thuật chạy cao siêu như thế nào đi nữa, hắn cũng không trốn được lần này. Nếu như hắn dám trốn, không nói đến Phùng Chủ tịch phải nhanh vào viện cấp cứu, ở nhà hắn còn một người với chủ nghĩa yêu nước phi đến lột da hắn.

Khai mạc chính là phần nhàm chán nhất, chỉ là những lãnh đạo và nhà tài trợ đọc diễn văn, nếu bảo Diệp Tu dùng một từ để hình dung thì chính là "Lại thối lại trường". Vô tâm nghe người chủ trì trên khán đài nói chuyện, truyền lọt vào tai câu được câu chăng, ngay lúc Diệp Tu nghĩ hắn muốn ngủ một lúc, một tiếng " Tập đoàn Diệp thị " lần hắn giật mình.

Chờ một chút, sẽ không phải như hắn nghĩ chứ!

Kèm theo ánh đèn lưu quang tụ tập trên bậc thang, một nam nhân thân tây trang giày da chân thành đi tới, và với người nào đó hầu như có tướng mạo giống nhau như đúc, nhưng là khí chất khác nhau hoàn toàn.

Mặc dù như vậy, ai cũng không thể không há hốc mồm, rõ ràng kia là gương mặt của Diệp Tu!

Toàn hội trường im lặng như tờ

Người phát ngôn tại chỗ chết máy.

Đậu xanh! Diệp thần/ Lĩnh đội thân phận thật là tổng tài tập đoàn Diệp thị!?

Đồng dạng, thành viên đội quốc gia bên này theo bản năng đi tìm chỗ ngồi của Diệp Tu, phát hiện lĩnh đội của bọn họ đang ngồi đúng vị trí, khóe miệng co quắp nhìn chằm chằm trên đài nơi có một "Diệp Tu" khác .

Diệp Thu hắng giọng một cái, mở miệng giải thích: " Đầu tiên, ta phải giải thích một chút, ta không phải dẫn đội Diệp Tu. . ."

Ngươi không phải Diệp bất Tu ngươi còn có thể là ai? Dưới đài khán giả phẫn nộ hò hét.

" Ta là anh em song sinh với Diệp Tu -- đệ đệ Diệp Thu, tổng tài tập đoàn Diệp thị."

Theo lời Diệp Thu nói, một ngọn đèn khác ánh sáng chiếu vào chỗ ngồi Diệp Tu trên. Vì để sân khấu được hiệu quả, sảnh diện riêng điều khá tối, ngoại trừ trên khán đài ánh đèn huỳnh quang và màn ảnh có chút hứa tia sáng, cũng chỉ còn lại hai ngọn đèn phá lệ hấp dẫn chú ý của mọi người. Mà hai ánh đèn còn lại nayt là chiếu hai vị huynh đệ sinh đôi, một người là đại thần Vinh Quang tạo tinh phong huyết vũ, một là tổng tài của nhà tài trợ.

". . ." -- khán giả hoá đá

". . ." -- thành viên đội quốc gia hoá đá

". . ." -- cả giới Vinh Quang đang xem trực tiếp cũng hóa đá luôn

". . . Nhanh, cho ta thuốc!" Phùng Chủhủ tịch sắc mặt tái xanh hô.

Một câu mdzz không biết có nên nói hay không, Diệp Tu mắt cá chết.

# họ Diệp đều là lạt sao điêu ba mẹ ngươi biết không #

# tan vỡ này niên bái Diệp thần thân thế thiệp trung liễu mấy người #

# giáo luyện, ta nghĩ đổi họ diệp #

# giáo luyện: exm? ! Ngươi không biết ngươi dạy luyện đã đổi họ diệp liễu sao #

Ngươi đây là đang đặc biệt đùa chúng ta sao lĩnh đội đại nhân!

Không phát hiện Hoàng Thiếu Thiên sốc tới nói không ra lời sao.

Không phát hiện Dụ Văn Châu mỉm cười đến đông cứng lại sao.

Không phát hiện Trương Tân Kiệt làm bộ trấn định đẩy một phát gẫy luôn kính mắt để che giấu kinh ngạc sao.

Không phát hiện Trương Giai Lạc bị dọa đến tóc rơi như mấy dúm liễu sao.

Không phát hiện Vương Kiệt Hi mắt lớn mắt nhỏ trừng trừng sao.

Không phát hiện Chu Trạch Khải môi rung rung thật lâu mà không phát ra lời được sao.

Không phát hiện Giang Ba Đào phiên dịch không nổi lời Chu Trạch Khải sao.

Không phát hiện Tôn Tường bắt đầu uống sáu hạt hạch đào sao.

Không phát hiện Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh nụ cười quỷ dị sao.

Không phát hiện Phương Duệ hèn mọn mặt giống như hoa cúc sao.

Không phát hiện Đường Hạo " Dưới khắc thượngb" mặt không biểu tình sao.

Không phát hiện Tiếu Thời Khâm độ cung khoé miệng cũng hỏng mất sao.

Douma, đến hôm nay bọn họ mới biết được sự tình

Diệp Tu: Miêu miêu miêu? Chuyện này đâu có gì liên quan tới ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net