Người ở (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối, mọi người đang hộ các thiền sư mang cháo ra ngoài sân để bắt đầu cúng.

- Bà Sáu, bà có thấy Cô Hai đâu không?

- Cô Hai là người đề xuất đi mà, tất nhiên là ở trong chùa rồi.

Bà Sáu đang bắc nồi cháo xuống, cũng để ý mà nhìn xung quanh mà trả lời câu hỏi của con Lành, tất nhiên là bà biết chắc cô chủ của mình, nhưng không thể dựa vào đó mà đoán chắc được là cô đang ở đâu. Cứ nói như thế cho yên tâm, bà tin Sáp Kì không làm điều gì dại dột.

Nhưng có vẻ như mọi thứ chẳng hề màu hồng như thế. Sáp Kì đang chạy loạn đi tìm Châu Hiền và Thái Ngũ, rõ ràng là nói chỉ đi một chút, vậy mà bây giờ chẳng thấy đâu.

- ƯM!

Một âm thanh nhỏ bé chui được vào tai Sáp Kì, cô nhanh chóng nhận ra rằng nó ở hướng nào. Chạy vội vào gian của Thái Ngũ, đã thấy hắn trói Châu Hiền trên giường, bên cạnh là thằng Dũng mặt không biến sắc, chỉ nhìn chăm chăm cậu chủ của mình.

- MẸ THẰNG CHÓ! MÀY LÀM GÌ CON BÉ RỒI!

Cô lao vào chỗ em, điên cuồng cởi từng đoạn dây với cánh tay run rẩy. Quần áo Châu Hiền xộc xệch, mặt em đầy nước mắt, lạy Chúa, xin hãy cho con biết rằng điều con đang nghĩ sẽ không trở thành sự thật đi! Sáp Kì hoảng loạn, đôi mắt đang dần mờ đi vì đầy nước, tại sao cô đau đớn thế này?

- Hiền ơi, tôi đây, Sáp Kì đây, không sao rồi, em nhìn thấy mà đúng không? Nào, ngoan kể tôi nghe, nó có làm gì em không?

Cô gạt đi chút nước mắt, đôi đồng tử đỏ ngầu quay qua nhìn thằng Dũng.

- MÀY! Tao đã đối xử với mày thế nào, tại sao giờ lại giúp nó!

- Con xin lỗi cô Hai, con....con

- M-Mày hiểu mà đúng...không con? Cô thương mày, thương cái nhà này, coi như là máu mủ, mà...mày...hức....làm gì thế hả!

Sáp Kì nức nở mãi không ra lấy một chữ, cổ họng nghẹn ứ lại không cho phép cô nói gì thêm, cô thất vọng lắm, về hai con người trước mặt cô.

- Cô..hức....xin mày, đừng làm ai khổ nữa con.

Sáp Kì đau khổ quỳ xuống trước chân thằng Dũng. Nó ngoan lắm, cô tin thế, cô quỳ xuống cho nó biết cô cũng là người, cũng biết đau biết sợ như nó, để cho nó hiểu trên hiểu dưới,  muốn nó hiểu là, dù có thế nào  thì cô cũng không động lấy nó dù chỉ một lần. Cô quỳ xuống vì thương Châu Hiền, vì tức giận, vì thất vọng.

- Con xin lỗi cô Hai, nhưng con.....

Thằng Dũng cũng bắt đầu òa khóc, nó không kìm nữa, nó cũng không muốn giả vờ. Cô Hai làm bao nhiêu việc tốt cho cái nhà này, cho nó, làm sao mà nó không biết? Bây giờ chỉ vì một cọc tiền chữa cho u ở nhà mà mù quáng, nó đang hận bản thân mình.

- Không sao rồi, nhanh lên, chúng mày cần....

Sáp kì đứng dậy, chết lặng khi thấy chất lỏng màu đo đỏ dính trên chiếu, xin hãy nói cho cô biết đấy không phải là của Châu Hiền đi!

- Ba, m-mày vừa làm gì?

- Em không có, em chỉ...

Đoàng.

Sáp Kì rút súng, không ngại nã một viên vào bả vai em trai mình.

Một bóng đen lướt qua. Thôi chết rồi! 

- Dũng, mày đưa cậu Ba ra đằng sau, chui qua cái cửa số bé nhất này, cúi người thấp nhất có thể. Cô sẽ đi sau.

- Vâng.

Dùng lưng mình che lối đi cho hai người và che cả Châu Hiền đang nửa tỉnh nửa mê, Sáp Kì liên tục đảo mắt xem có chuyện gì bất ngờ xảy ra không.

- Được rồi.

Nhìn bóng hình của hai người đã khuất khá xa, cô liền quay lại....

- MÀY ĐỨNG IM.

Một tên lính da trắng đang chĩa súng vào người em, cái thân hình béo phục phịch đang khó khăn nhích từng bước đến chỗ Châu Hiền. Ánh nhìn ấy, chắc chắn không tốt đẹp gì.

- M-Mày thả con bé ra, bắn thì bắn tao này.

- Thích thế sao? Mày là gì của nó mà tao phải tha?

- Tao...không quan trọng, mày đòi giết người của tao thì giết tao trước đi!

- Được thôi, chiều mày.

Đoàng. 

Viên đạn đầu tiên trúng bụng của Sáp Kì.

- Khặc! Được lắm, mày....bắn cũng khá!

- Ha, tất nhiên.

Gượng đứng dậy, cô khó khăn đi tới chắn trước mặt Châu Hiền.

- THẰNG CHÓ NƯỚC NGOÀI, NGHE ĐÂY, VIỆT NAM MUÔN NĂM, NGƯỜI VIỆT MUÔN NĂ...

Đoàng.

Phát súng thứ hai trúng bả vai Sáp Kì.

- C-Chạy nhanh đi em....

Cô khẽ nói trong khi thân hình cao gầy đổ xuống trước mặt em, Châu Hiền như nghe được mệnh lệnh liền nhanh chóng nhảy qua cái cửa nhỏ mà chạy thoát. Cũng may, hôm ấy quanh khu này chỉ có một tên lính đang hành hạ Sáp Kì.

Nhìn thấy em chạy đi, cô khẽ mỉm cười, coi như mình vừa cứu em thêm một sinh mạng nữa thôi. Vớ lấy khẩu súng nhỏ dưới gầm giường, Sáp Kì toan xả đạn vào người tên lính kia, nhưng..

- Đi đi, tao sắp chết rồi, mày cứ chạy đi đi...

Tiếng còi triệu tập của chỉ huy đoàn vang lên. Tên lính ấy buông khẩu súng ra khỏi tay, đặt lên giường, đưa tay lên trán chào cô.

- Chào.

- Chào.

Cô cũng đưa tay lên, nghiêm nghị chào. Rồi hắn chạy đi, không hiểu bằng ma lực gì, trên da mặt cô dính lấy chút nước mắt của hắn do gió trời thổi quá mạnh.  Khi chắc chắn hắn đã đi xa, cô mò đến chỗ cái dây cước mảnh ở chân tủ, giật thật mạnh. Thật ra những cái hộp ấy chính là mìn mà Sáp Kì chuẩn bị từ trước, bây giờ kéo dây kích nổ hàng loạt là được.

- Mình có chết, cũng không để sản nghiệp họ Khương này rơi vào tay ai.

Đêm hôm ấy, có một cô gái bỏ mạng giữa những tiếng nổ thật to. Đêm hôm ấy, chiếc áo bà ba trắng bỗng nhuộm một màu đỏ thắm. Đêm hôm ấy, có một sinh mạng lại được đưa lên trời. Vang vọng xung quanh là câu gọi thật lớn.

- CÁCH MẠNG VỀ LÀNG RỒIIIII!

Muộn thật rồi, đã muộn rồi.

-----------------------------------------

- Mẹ ơi, ai đây ạ? Có vẻ là cái cô mà mẹ hay kể không?

Trân Suất ngây ngô nhìn tâm bia mộ lạnh ngắt dưới trời gió đầy nắng, gương mặt Sáp Kì cũng lạnh tanh trên tấm bia đá ấy....

- Ừ đúng rồi đấy, con chào cô đi...

- Dạ, con chào cô, con tên là Bùi Trân Suất, con gái mẹ Bùi Châu Hiền, con cảm ơn cô vì đã cứu mẹ con, mẹ con bảo với con là mẹ thương cô lắm ạ! Con cũng thương mẹ con lắm! Cô cháu mình giống nhau nhỉ?

Con bé vừa nói vừa đặt bó cúc vàng xuống chân ngôi mộ, ngơ ngác nở nụ cười. Bùi Châu Hiền bỗng chốc nhói lòng, giống chị quá, con bé giống chị quá.

Hương lúa lùa vào cánh mũi, Châu Hiền hít một hơi thật sâu. Hôm ấy, em bắt đầu thương cô cũng ở một cánh đồng lúa. Kỉ niệm ùa về, nước mắt Châu Hiền lại chảy.

- Mẹ ơi. sao mẹ lại khóc, mẹ đừng khóc cô kì buồn đấy!

Trân Suất lo lắng khi thấy mẹ con bé rơi lệ.

- Giá như hôm ấy tôi không làm như vậy, cô là cô gái hôm ấy đúng không?

Một người đàn ông nước ngoài lớn tuổi đặt bó cúc trắng lên ngôi mộ, quay qua nhìn em.

- Ông là...

- Tôi là gã lính ấy đây.

- Vậy sao....chính tay ông cướp mất Sáp Kì.

- Tôi chẳng mong cô tha thứ cho tôi, Việt Nam giải phóng tôi liền đến đây. Nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng tôi có cảm giác cô ấy luôn ở phía sau cô, và cô ấy giống như.....lưu luyến vì quá yêu cô vậy.

- Thế à?

Bế Trân Suất lên, em vẫn dán chặt ánh nhìn vào tấm bia kia.

- Chị mà đợi thêm hai năm nữa thôi, Sáp Kì ạ. Lá cờ Việt được kéo lên, em nhất định mang trầu cau hỏi cưới Sáp Kì...

- Tôi phải về rồi, tạm biệt, Khương Sáp Kì.

Người lính đưa tay chào rồi cất bước rời quả đồi đang xanh ngát một màu cỏ. Nắng càng to, gió càng thổi mạnh, hình ảnh Sáp Kì trên tấm bia bỗng trông như đang nở nụ cười.

- Giá như em nói yêu Kì sớm hơn, mà thế thì sớm quá, có đúng không?

"Mùa lúa tiếp theo, tôi nhất định đem trầu cau hỏi cưới em haha..." 

Câu nói của cô vang vọng trong trái tim nhỏ.

- Em không quan tâm rằng câu ấy là đùa hay thật. Nhưng....đã mấy mùa lúa rồi, đến bao giờ Kì mới về hỏi cưới em?

Ngày Việt Nam độc lập, cũng là ngày em muộn màng nhận ra mình đã quá yêu chị quá nhiều.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net