Yêu một người, là?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này Sáp Kì, cảm giác thích một người là như thế nào?

Một câu hỏi của đứa bạn lại làm lòng tôi rạo rực đến thế?

Cảm giác thích một người à? Không có, yêu một người được không?

Là khi em yêu tất cả mọi thứ của Châu Hiền. Yêu lấy từng giấc mơ be bé Hiền mơ từng đêm, khi những ngôn từ Hiền tả về nó chạy quanh đầu em như một bản giao hưởng cao sang mà em chẳng thể nào với đến. Yêu lấy vẻ ngoài đáng yêu của Châu Hiền mỗi khi chu môi đứng trước cửa tiệm đồ chơi, yêu cánh môi nhỏ đang chu lên trong khi quan sát những chú lính chì bé bằng bàn tay đang nằm trong chiếc hộp bé. Yêu lấy ước mơ lớn lao của chị, ấp ủ nó thay cho Hiền, lặng lẽ như cách Hiền đến bên em vào một buổi chiều nắng ấm.

Là khi em muốn ôm đồn tất cả mọi thứ và muốn em bé của em dành trọn thời gian ấy cho những thú vui của riêng mình. Em làm hết việc nhà, làm mọi thứ cho Hiền dù cho Hiền có đang trong kì đèn đỏ hay là không. Em chọn làm, chỉ cần Bùi Châu Hiền gọi một tiếng "em". Em chọn làm việc không quan tâm đến thời gian để em và Hiền phải đứng ở trên đầu tất cả, vì Hiền nói muốn rảnh và hai đứa đi chơi vào ngày chủ nhật, khi những người qua đường ngoài kia nhìn đôi ta mà phải thốt lên:

- Trông họ kìa, đẹp đôi thật đấy!

Là khi em muốn thể hiện tình cảm với Châu Hiền mọi lúc mọi nơi. Muốn ôm chị mỗi khi đông về, khi những bông tuyết rơi lả tả như những chùm pháo bông chúc phúc cho tình yêu chúng mình, khi những cành cây vốn đẹp đẽ lại trần trụi chẳng có chút lá nàokèm theo tiếng gió rít. Muốn ôm Châu Hiền mỗi khi chị gặp ác mộng vào ban đêm, xoa vào lưng chị cho ấm và dễ dàng say giấc, cuộn tròn trong lòng em như một cục bông nhỏ trắng trẻo thơm tho. Muốn hôn chào buổi sáng Hiền mỗi ngày, để mỗi ngày chị thức dậy, em sẽ là người xuất hiện đầu tiên. Muốn nắm lấy bàn tay chị, làm hậu phương vững chắc cho Châu Hiền mỗi khi sợ hãi hay mệt mỏi, để mọi người biết em bé của em chẳng dễ động vào, và Hiền là của em.

Là khi em khó chịu mỗi lần Hiền ôm ấp những anh chàng khác dù là trong công việc hay tiệc tùng, chị cứ ôm họ thật chặt trong khi đang ở cạnh em, người mà trong đầu đang tràn trề những ý nghĩ về việc người được nhận cái ôm ấy đáng ra phải là em chứ chẳng phải một ai khác. Mỗi một lần Hiền thân thiết với ai đó là một lần em phải cố gắng giữ cho bản thân mình không giận hờn vô cớ, và em luôn luôn làm được. Mỗi khi ghen tuông, em sẽ về và tự vẽ cho mình một bức tranh thật đẹp về chị, rồi nhìn ngắm nó si mê như cách em nhìn Châu Hiền ở mọi nơi. 

Là khi em chấp nhận hi sinh một chút để Châu Hiền hưởng lợi về mình dù cho là nhỏ nhất, muốn giành giật tất cả những chiến thắng từ nhỏ nhoi đến to lớn cho chị chỉ để đổi lấy một câu khen thường: "GIỏi lắm, Sáp Kì của chị.". Muốn chị phải đứng ở nơi cao nhất không kẻ nào được phép động đến nữ hoàng của em, một vị nữ hoàng cao sang và đẹp đẽ chỉ riêng mình em sở hữu. Muốn trở thành một cái gì đấy, thật quan trọng đối với Châu Hiền.

Là khi em muốn bảo vệ Châu Hiền mọi lúc mọi nơi, dù cho có phải hi sinh bất cứ thứ gì của bản thân.

Là khi em chọn hiến đi một con mắt của mình cho Hiền, vì mong Hiền nhìn thế giới thật toàn diện.

Là khi bài ca em viết cho Hiền luôn được người ta nói là dạt dào thứ tình yêu ngọt ngào đôi lứa.

Là khi em ngủ dậy, rời xa khỏi giấc mơ có Hiền ở bên cạnh, quay về cuộc sống thường nhật mà không có Hiền, nhưng vẫn nghĩ mình đang ở trong mơ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net