chap 10: Bữa tiệc bất ngờ
Hôm nay là ngày bữa tiệc tổ chức , vào lúc 7 giờ tối ,nên nhà trường cho học sinh nghỉ sớm để chuẩn bị cho bữa tiệc . Cả 3 đứa vừa về là phải ùa vô tủ quần áo để chọn 1 bộ dạ hội thật đẹp . Song Ngư bước ra hỏi 2 con bạn của mình :
-Thấy bộ này sao ? - Vừa nói vừa tạo dáng
-Xấu quắc à ! Chọn bộ khác đi ! - Cả 2 đứa đồng thanh .
Song Ngư ấm ức vô chọn bộ khác . Tới lượt Nhân Mã :
-Ê Bình ! Thấy bộ này sao ? - Nhân Mã xòe rộng bộ váy của mình ra .
-Không có hợp !Bà ném bộ này được rồi đấy ! - Thiên Bình cau có nhìn .
Nhân Mã lại ấm ức như Song Ngư .Cô vô chọn bộ khác . Trong lúc 2 bạn lôi đống đồ ra thì nó buồn bực nhìn vào tủ quần áo của mình , quần áo của nó chỉ là những bộ bình thường mặc hằng ngày ,không có bộ nào hợp cả . Nó thở dài não nề , đúng lúc đó 2 đứa bạn của nó ra khoe :
-Ê Bình ! Bà thấy 2 tụi tui mặc đồ có đẹp không ? Mất cả tiếng chuẩn bị đó ! - Song Ngư
Thiên Bình ngước lên nhìn , quả là đẹp thật ! Nó cũng đang ước muốn có 1 bộ đồ giống bạn nó .
-Đẹp lắm ! - nó khen 1 cách uể oải
Song Ngư , nhân Mã ngước nhìn nhau . Nhân Mã hỏi :
-Ủa Bình ! Sao bà chưa thay đồ ? - Nhân Mã thắc mắc .
-Đồ tui toàn đồ bình thường thôi hà ! Chẳng có bộ nào hợp cả !
Nói xong nó thở dài thườn thượt , chắc nó phải ở nhà quá ! Song Ngư chợt nảy ra ý kiến :
-Không mấy bà mượn đồ tui đi ! Tui có nhiều bộ đẹp lắm , chắc hợp với bà . - Song Ngư lay lay Thiên Bình .Như với được vận may nó liền sáng mắt ra . Không nói gì , nó chỉ nhanh chóng tới phòng Song Ngư , thúc dục :
-Lẹ lên !
-Ừ !
Rồi cả 3 đứa bước vô phòng . Sau 1 thời gian miệt mài chọn quần áo cho nó , cuối cùng nó bước ra với bộ dạng nom rất đẹp , nhưng đằng sau vẫn còn tiếng vang vọng :
-Này Thiên Bình ! Lại đây tui trang điểm ! - Song Ngư vừa nói vừa cầm cây son chạy tới chỗ nó .
-Không cần ! Để tự nhiên được rồi ! - Nói xong cái nó chạy đi vì biết Song Ngư rất ương bướng .
-Thiên Bình !Đứng lại ! -Không chỉ mình Song Ngư mà Nhân Mã còn tham gia nữa .
..........
Bữa tiệc bắt đầu lúc 7 giờ mà 6:30 nó đã lò mò tới . Có lẽ là vì tò mò quá không biết ra sao . Nó bước vô bên trong bữa tiệc , quả là vắng thiệt ! Nó đảo mắt xung quanh , ráng tìm kiếm 1 bóng người quen thuộc để nói chuyện . Nhưng kiếm không nổi ra 1 người quen nào , chán nản nó ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh quầy phục , chống tay cầm lấy ly nước sẵn trên bàn uống . Bỗng nhiên từ cửa ra vào nó nhìn thấy 2 bóng người quen thuộc đang bước vô , có vẻ đang nói chuyện về việc gì đó . Hình như là Thiên Yết và Sư Tử thì phải , nó rất muốn tới để bắt chuyện với 2 người họ nhưng mà họ đang nói chuyện nó không thể tự nhiên xen vô được . Nên nó đành dán người vô chiếc ghế , quan sát 2 người .Kia mà công nhận là hôm này Thiên Yết với Sư Tử đẹp thật , mỗi người mặc 1 bộ vest khác nhau : Sư Tử thì mặc trang phục trắng toàn diện ,có chiếc nơ màu vàng ở cổ áo, trông có vẻ hơi nổi bật nhưng cũng rất hợp với anh . Còn Thiên Yết thì khác , anh ta thì mặc đồ đen toàn diện chỉ thắt cái cà vạt màu vàng kim lên , bộ đồ mang gang màu tối nên nhìn anh khá là lịch lãm , lạnh lùng .
Và cái điều quan trọng mà nó phát hiện gần tháng học ở đây là ở đây toàn giai xing , gái đẹp . Ai nhìn vô cũng đẹp cả đến cả bà lao công quét dọn cũng xinh đến ông bán đồ ở căng tin cũng đẹp . Cũng may mà nó cũng có 1 chút sắc đẹp , nếu không thì chắc cũng bị người ta khinh.
Cuộc nói chuyện giữa Sư Tử và Thiên Yết đã kết thúc . Anh cùng Sư Tử bước tới quầy phục vụ để lấy chút nước uống . Đồng thời cũng liếc qua về phía nó , anh thấy nó từ khi anh bước vô đây rồi . Nhưng mà chưa thể đi về phía nó là vì anh đang nói chuyện với Sư Tử . Khi tới nơi Thiên Yết cất tiếng :
-Cô làm gì mà tới sớm vậy ?
Thiên Bình ngẩng đầu lên , thì ra là Thiên Yết , nó hờ hững trả lời :
-Chơi !
-Vậy thì sao không đi chơi đi , ngồi rù 1 góc vậy !
Lại 1 giọng nói khác , nó lại phải ngẩng đầu lên . Lần này là Sư Tử , nó nói ;
-Tại em chán ! Không có ai để chơi !
-Không phải là cô đi chung với các bạn à ? –Thiên Yết
-Tôi đến trước bọn họ .Họ tới sau . –Nói tới đây nó thở dài vì hối hận không chờ các bạn , nó liếc qua Thiên Yết – Anh mang theo violong chi vậy ?
-Biểu diễn . – Thiên Yết
Nó nhìn Thiên Yết với anh mắt nghi nghờ , nó hỏi hờ anh :
-Thiệt hay không vậy đây . – Nó săm soi
-Thật – Thiên Yết
-Người như anh mà cũng biết đánh đàn à ? –Nó tiếp tục ngờ vực .
-Cô nghi nghờ tôi à ? – Thiên Yết
Nó không trả lời chỉ gật đầu 1 cái . Còn Thiên Yết thì thở dài cả trường này ai cũng biết anh đánh violong rất hay , chắc có mình nó không biết . Anh chỉ còn biết nói :
-Vậy thì cô cứ chờ tới 8:00 tối nay . – Thiên Yết
-Tới tiết mục hài à ? – Nó ngây ngô hỏi .
-Cứ đợi đi rồi biết . –Thiên Yết
-Được tôi sẽ đợi xem anh diễn hài . – Nó chợt nghe tiếng gọi ý ới của các bạn nó – Còn bây giờ tôi đi chơi đây!
--------------------------------------------
8:00 pm
Giai điệu du dương từ cây violong cất lên từ chàng thanh niên trẻ tuổi . Trông anh ta khá là bình thản , nhưng thực ra không .Anh vội vàng đảo mắt xung quanh để tìm kiếm một người nào ấy , lòng thầm nghĩ ''Con bé ngốc ấy đâu rồi ? '' . Anh vẫn chưa thấy bóng dáng của con bé ấy từ đấu khúc nhạc cho tới kết thúc .
Vừa hết tiết mục , anh đã vội vàng xuống chỗ 1 người bạn mà anh cho là quen biết nó .
-Song Tử ! Con ngốc ấy đâu rồi ? – Thiên Yết
-Ý cậu nói là Thiên Bình ? – Song Tử tò mò khi thấy anh ta hỏi về Thiên Bình
-Ừ! Cô ta đâu ? – Thiên Yết hỏi
-Song Ngư ! Em biết không ? –Song Tử quay qua hỏi em gái
-À ! Hồi nãy nó đi vô phòng vệ sinh , không biết làm gì mà chưa về nữa ? Hay là đi lạc đâu đó rồi ! –Song Ngư thở dài lo lắng
Thiên Yết không nói gì nữa , anh giả vờ tỏ ra bình thản rồi đi ra nơi nào đó của bữa tiệc này .
-------------------
Thực ra thì nó chui vô phòng vệ sinh rất lâu vì có lý do chính đáng . Chả là hồi nãy, nó cùng Song Ngư và Nhân Mã chơi 1 trò chơi , mỗi lần thua là phạt 2 ly rượu khổ nỗi nó thua tới cả 5 lần , nên phải uống cả 10 ly . Và tất nhiên kết quả là : buồn nôn , say , nửa mê nửa tỉnh . Dẫn đến nó phải chui vô nhà vệ sinh để nôn đống đó ra.
-Mình thề từ nay sẽ không bao giờ uống rượu nữa ! – Nó khẽ lầm bẩm rủa cái thứ nước kia .
Mở cửa phòng vệ sinh ra , nó nhanh chóng bước đi trên dãy hành lang để trở về với buổi tiệc . Bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng piano quanh đây , tiếng nhạc rất quen thuộc nhất định là đã nghe ở đâu đó một lần . Nó quay ra xung quanh nhưng chẳng thấy cái piano nào cả , có lẽ là ở rất xa . Một lần nữa tiếng đàn piano lại cất lên như dẫn lối nó để tìm ra .Nó e ngại cất bước chân , nhưng vẫn tiến về nơi khúc nhạc đó . Chẳng hiểu vì sao nó lại làm vậy ? Rõ ràng là có một điều gì đó đang cuốn hút nó .
Sau một lúc đi theo tiếng đàn , nó đã gặp được chủ nhân của khúc nhạc vừa rồi . Vì giữa nó và người đó cách nhau một khoảng khá xa nên nó không nhìn rõ mặt lắm . Nó mệt mỏi núp xuống lùm cây gần đó để tận hưởng khúc nhạc ,lòng thì đang cực kì phân vân : nó không biết là có nên đi ra ngoài hay không ? Nếu như đi ra ngoài thì đỡ phải ở cái chỗ lùm xùm này nhưng mà ngại lắm ! Còn nếu ở đây thì chấp nhận nghe tiếng muỗi vo ve bên cạnh với bài nhạc , quả thật rất khó chịu , còn cộng thêm cái không gian tối om xung quanh nữa .
-Ai đấy ? – Tiếng nói vang lên
Nó giật mình , tự trấn an "không sao , không sao chắc người đấy buộc miệng thôi ! '' .
-Đừng trốn nữa ! Mau ra đây . – Nghe giọng nói lần này có vẻ lạnh hơn .
Nó vẫn lì lợm trốn trong đó , tự nhiên nó thấy nhột nhột ở đằng sau nên quay đằng sau xem cái gì . "Phập '' nó hoảng hồn quay ra nhìn thì ngay lập tức nhìn thấy con thỏ trắng ngay bên cạnh mình bị 1 phi tiêu đâm chết . Máu con thỏ đấy rỉ ra khắp bộ lông trắng , thật kinh khủng ! Chỉ cần vừa nãy nó ngồi im là coi như giống như con thỏ này rồi . Nó lấy 2 tay đặt lên ngực mình , nó toan chạy đi thì cảm thấy như ai đó đang nhìn mình, nhưng không dám quay ra đằng sau . Tự nhiên hai chân nó không di chuyển được , cả toàn thân coi như là bất động , nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi thực sự . Giọng nói đó lại vang lên :
-Nào giờ mới chịu ra mặt à ? –Tuy câu nói có vẻ nhẹ nhàng , nhưng nó cảm nhận rõ sự đáng sợ trong đó.
Những tiếng bước chân chậm rãi ngày càng gần . Nó nhắm mắt lại trông chờ một cái chết nhẹ nhàng cho mình . Nào ngờ ...............
- Là em ư ? – Nghe có vẻ ngạc nhiên .
Nó mở mắt ra , trước mặt nó là 1 anh chàng khôi ngô tuấn tú với đôi mắt hút hồn màu đỏ cam . Nó lắp bắp nói :
-A..Anh là Bảo ...B...Bảo...B...Bình phải không ?
-Vẫn còn nhớ anh à ? –Anh cười nhẹ rồi giúp nó ra ngoài .
''Chứ đặc biệt như vậy không nhớ sao được '' Nó lầm bầm .
Anh quay qua nói :
-Giờ thì em đi về đi ?
-Sao lại đi về ? – Nó chưng hửng
- Em thấy đấy .Nơi đây không thích hợp với 1 người như em đâu . – Anh vừa nhìn ra xung quanh vừa nói.
Quả thật , sự việc vừa rồi đã dọa nó chết khiếp , nói đúng ra là ngay từ đầu nó chẳng còn gì lưu luyến ở nơi này để mà ở lại nơi này cả .Nhưng vì nó tò mò về anh nên vẫn muốn ở lại .
-Em muốn ở lại đây cơ . – Nó
Bảo Bình ngạc nhiên trước câu trả lời của nó . Anh nổi tiếng là một ác quỷ trong trường này , tuy là học sinh nhưng gần như mọi quyền hành ở trướng là đều do anh nắm giữ , ai nghe tới anh cũng phải sợ bởi chỉ cần một cái liếc thôi cũng phải khiến người ta sợ . Còn lần này , không phải là liếc nữa mà là nhìn trực diện bắng đôi mắt sắt lạnh , như ám chỉ ''Đừng làm phiền tôi '' . Anh chờ phản ứng của nó , nó không những không sợ mà còn dám nhìn thẳng vào mắt anh .Nó hỏi :
-Anh muốn nói gì à ? – Gì chứ mấy cái liếc nhìn ,là nó " miễn dịch '' lâu rồi .
-Em thực sự muốn ở đây ? –Bảo Bình nghi hoặc .
-Vâng . – Nó
Anh không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn tiệc gần đó , khẽ uống một chút rượu vang . Anh nói :
-Vậy thì em phải làm gì đó để anh thích . Còn không thì anh sẽ đuổi em trở về đấy .
Thiên Bình muốn đơ mặt trước yêu cầu của anh . Phải làm gì cho anh thích ư ? Trời biết được ! . Nó hỏi anh :
-Vậy em phải làm gì ?
Bảo Bình không nói , anh dùng tay chỉ về đàn piano gần đó ......
------to be countine -------
Còn phần 2 nha mọi người . Haizzzz.... Hơi muộn nhưng HAPPY NEW YEAR . I HOPE YOU HAVE A GREAT LIFE IN NEW YEAR ! (Hổng biết viết đúng hay không -_- )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net