Phiên ngoại 1 (LMxLY)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân chơi của Đại Đảo Cách Cách (LM x LY)

-------------------------

Khác với những người kia, Lâm Mặc không xé lấy phần giải pháp dành riêng cho mình.

Vì sao á?

Một phần là bởi vì phần giải pháp của hắn nằm cùng trang với Bá Viễn. Hơn nữa Lâm Mặc cảm thấy việc che giấu giải pháp cũng rất vô vị, chẳng có ý nghĩa gì. Còn có, ách... Với hình thể này của hắn, tờ giấy kia nhìn chẳng khác gì cái chăn lớn cả...

Quan trọng nhất là, nếu như hắn và Tiểu Vũ có thể tiếp xúc thân mật với nhau, hắn còn hận không thể lớn tiếng tuyên bố cho toàn thể thế giới biết, mắc gì phải giấu diếm!

Tổ tiên từng nói, "thích làm gì thì làm, miễn là da mặt đủ dày". Lâm Mặc hắn chính xác vô cùng tự hào với độ dày mặt của mình, vừa đủ để khiến Lưu Vũ chú ý lại có thể hoàn hảo không bị anh đẩy ra, tóm lại chính là... Phi thường hoàn mỹ!

Lúc này Lâm Mặc đang đứng trên vai Châu Kha Vũ. Vì để chủ động đi tìm Lưu Vũ, hắn thậm chí còn cùng Châu Kha Vũ làm một cái giao dịch —— vụng trộm nói cho tình địch biết sở thích của anh. Hai người bọn họ ở cửa nhà vệ sinh đụng phải Doãn Hạo Vũ vừa vặn đi ra, kế đó Lâm Mặc thừa dịp Lưu Vũ theo sau, nắm lấy thời cơ nhảy lên vai người hắn tâm tâm niệm niệm.

"Cậu muốn nhảy lên người tôi thì trước hết chào hỏi một tiếng chứ Mặc Mặc!" Lưu Vũ có chút tức giận, "Lỡ như hụt chân rớt xuống thì sao! "

Nghe được anh quan tâm mình như vậy, trái tim Lâm Mặc ngứa ngáy, nhịn không được dùng đầu cọ cọ hai má Lưu Vũ.

"Tiểu Vũ! Tôi tìm được..." Lâm Mặc không kìm được hưng phấn nói.

"Đừng! Ngàn vạn lần đừng, mọi người tạm buông tha cho tôi đi, trước tiên để tôi thở cái đã"

Lâm Mặc thấy bộ dáng mệt mỏi này của Lưu Vũ, nhất thời có chút đau lòng cho anh, "Không có việc gì a Tiểu Vũ, anh muốn nghỉ bao lâu thì bấy lâu, anh nghỉ ngơi xong thì chúng ta bắt đầu 'thi pháp' cũng được."

Nói thật, có thể đem chuyện nghiêm túc như vậy nói thành "thi pháp", đại khái cũng chỉ có thiên tài Lâm Mặc này nghĩ ra.

"Ừm... Cậu muốn tôi giúp cậu như nào?" Lưu Vũ dán lên xương quai xanh của mình một miếng băng gạc nhỏ, che lấy vết đỏ khả nghi vô cùng chói mắt.

"Đơn giản lắm, hôn tôi một cái là được~" Lâm Mặc bắt đầu hát lên, chỉ vào mặt mình nghịch ngợm nói: "sau đó hỏi tôi có muốn hay không."

"Đừng có đùa nữa."

"Được rồi, vậy anh làm nũng đi." Lâm Mặc có chút buồn bực vì suy nghĩ lệch lạc của mình không thực hiện được, đành phải ngậm ngùi làm chính sự, "Ở trong nhà vệ sinh làm nũng cho tôi xem, thẳng đến khi nào tôi hài lòng mới thôi, đây chính là giải pháp của Mặc Mặc. "

"Còn cái gì phía sau nữa không trời?" Lưu Vũ che mặt nghĩ.

"Cái này thì dễ thôi" Lưu Vũ khởi động chuẩn bị làm nũng, "Có điều tôi cảnh cáo cậu phải mau nói hài lòng sớm nha~"

"A, đã bắt đầu rồi." Lâm Mặc nghe thấy thanh âm ngọt ngào mềm mại của Lưu Vũ, cả người không kiềm chế được liền ngã sang một bên. Ngày thường không ít lần nghe Lưu Vũ làm nũng hắn đều nghĩ: Thanh âm ngọt ngào như vậy, khiến người ta nghe xong huyết mạch sôi trào... Nhất định không ai có thể chống đỡ được tuyệt chiêu làm nũng của Tiểu Vũ nhà mình.

"Lâm Mặc, Mặc Mặc~"

"Tiểu Vũ..." Lâm Mặc khi này đã hơi chịu không nổi, bất quá tư tâm của hắn nói cho hắn biết không thể nhanh như vậy liền hài lòng. Hắn nhướng một bên lông mày "ý vị thâm trường", há mồm lừa gạt nói: "Kỹ năng của anh thụt lùi rồi, nũng nịu kiểu này chưa đạt mức đâu! Nên bĩu môi lại, như thế này... Sau đó nói, Mặc Mặc ca ca..."

Dứt lời, Lâm Mặc liền bĩu môi, một cái miệng kim ngư không biết xấu hổ liền hiện ra trước mặt Lưu Vũ, còn có ý muốn tiếp tục kề sát.

Lưu Vũ đè xuống xúc động muốn đánh người, chỉ là thoáng dùng lực, "nhẹ nhàng" nhấc lỗ tai Lâm Mặc lên, cảnh cáo nói: "Đừng có mà quá đáng!"

Tóm lại là nhẹ nhàng nắm lấy, không đến mức để cho Lâm Mặc lơ lửng trên không, cho nên hắn vẫn còn nhàn tản trêu chọc.

"Vậy tôi không hài lòng nha ~"

"Chỉ có cách đó thôi?" Lưu Vũ nhéo nhéo nắm đấm nhỏ của cậu, "Được rồi, nếu như cậu muốn ăn nắm đấm thì..."

"Thôi mà! Tiểu Vũ, tôi đồng ý được chưa." Lâm Mặc một bộ vẻ mặt "nguyện chết vì quân vương", chung quy vẫn không sợ Lưu Vũ "meo meo quyền", điên cuồng nhảy nhót trêu ngươi, cuối cùng còn hướng anh ném một nụ hôn gió "vô cùng đẹp trai".

"Được rồi được rồi." Lưu Vũ nâng trán. Anh tự xấu hổ biết bản thân không bằng, cảm thấy chỉ cần chọc đúng kĩ năng này, vẫn là Lâm Mặc cao hơn một bậc. Lưu Vũ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt hắn, đưa Lâm Mặc đến bồn rửa tay, "Vậy dạy tôi đi. "

Nhưng mà trong đầu Lâm Mặc đều là câu "Vậy dạy tôi đi" có vô vàng ý nghĩa kia, không khỏi đỏ mặt, thầm nghĩ: Dạy anh cái gì cơ?

"Cậu làm nũng cho tôi xem rồi tôi học theo."

"Vậy tôi làm mẫu một lần, anh nhất định phải làm theo nhá."

"Như vậy, bĩu môi trước. Sau đó lại đây một chút, đúng, nhắm mắt lại..." Lâm Mặc lại nổi lên tâm tư xấu xa.

Lưu Vũ ban đầu không phát hiện cái gì khác thường, chăm chú làm theo động tác Lâm Mặc, đến khi bị yêu cầu nhắm mắt rốt cục phát hiện vấn đề, mở miệng nói: "Có phải cậu tính thừa dịp tôi nhắm mắt mà hôn trộm đúng không?"

"Ai lại làm như thế? Với hình thể như này làm sao tôi hôn anh được chớ? Tôi kêu anh tới gần chứ có kêu dán sát người vào đâu. Tôi bị cận nên không thấy rõ, chủ yếu là muốn kiểm tra Tiểu Vũ anh làm động tác có chuẩn hay không. Khi nào đạt thì tôi liền hài lòng. "

Thì ra hóa nhỏ còn có thể cận thị a.

Lưu Vũ lại rụt trở về một chút, Lâm Mặc chỉ thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ, nhìn khoảng cách tựa "Đại Tây Dương" giữa hai người mà thở dài, đơn phương đối với ảo tưởng tốt đẹp trong đầu say goodbye.

Haizz, cái trò này nhất định đã bị tên tiểu tử nào trong bọn họ dùng qua.

"Thằng nhóc thối nào đó" trong phòng khách hắt hơi một cái.

"Ừm, rất không tệ... Tôi tuyên bố anh là quán quân làm nũng số một năm nay!" Lâm Mặc hài lòng gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới còn kém chút gì, "Ế? Còn Mặc Mặc ca ca thì sao? "

"Cậu thật sự muốn tôi gọi cậu như vậy?"

"Đúng vậy, bạn học Tiểu Vũ, lên lớp phải nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc tìm hiểu vấn đề, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ làm nũ---"

"Mặc Mặc ca ca."

"Cái gì..."

"Mặc Mặc ca ca~"

"Lâm Mặc ca ca~"

"Lâm Mặc tiểu ca ca sao mặt lại đỏ như thế? Sao lại không nói lời nào? Cậu mau nhìn tôi rồi trả lời đi~"

Vì Lâm Mặc bị biến nhỏ, Lưu Vũ không thể cầm tay hắn lắc qua lắc lại được nên đành đổi qua một phương thức khác. Lưu Vũ vươn tay, dùng một ngón tay đặt lên đầu vai Lâm Mặc, đầu ngón tay cái lướt qua khóe môi hắn.

Lâm Mặc: Đờ mờ tôi kêu anh bắt chước chứ không nói anh vượt rào nha!!!

Đầu óc cháy đến hỏng, Lâm Mặc lúc này sững sờ tại chỗ nói không được một câu, theo bản năng muốn tìm một bức tường dựa lên. Ai ngờ chân tay loạng quạng giẫm lên một khoảng không, lập tức ngã vào bồn rửa tay bên cạnh.

"Cứu mạng! Ta..."

Ùng ụcc ~

-------------------

Vài phút sau, Lâm Mặc ướt sũng như chuột lột xuất hiện trước mặt công chúng.

Có điều may mắn Lâm Mặc đã trở về nguyên hình.

"Ha ha ha ha, Lâm Mặc cậu đây là bị gì?" Trương Gia Nguyên cười to, "Vừa mới rớt vô nhà vệ sinh à? "

"Đừng nói nữa, thật đúng là...." Lâm Mặc trợn trắng mắt, thầm nghĩ đám tiểu tử hư hỏng mấy người gặp phải tình cảnh này của tôi nói không chừng còn mất thể diện hơn, bên ngoài chẹp miệng nói: "Tôi chỉ là rớt vào bồn rửa tay thôi."

"Lỗi của tôi, là tôi hại cậu ấy ngã xuống." Lưu Vũ ở một bên nhận sai, cầm máy sấy tóc cẩn thận thổi quần áo ướt của Lâm Mặc cùng mái tóc nhỏ giọt, "Tha lỗi cho tôi được không?"

"Ui da, nãy tôi ngã xuống hình như bả vai bị đập vào đâu á, sao lại thấy hơi đau chứ?" Lâm Mặc liếc Lưu Vũ một cái, nghẹn cười, "Hay là, ái phi đến bóp vai cho trẫm đi. "

"Được, bệ hạ còn muốn đấm bóp ở đâu?" Lưu Vũ ngược lại vô cùng quen thuộc với tính cách Lâm Mặc, nhận mệnh đấm lưng vài cái, "Hoàng Thượng ngài còn muốn cái gì không? "

"Không bằng đêm nay..." Lâm Mặc tiến đến bên tai Lưu Vũ nhẹ giọng, "Ái phi đến vui vẻ với trẫm nha~"

"Cút hộ cái." Trương Gia Nguyên vừa muốn đi tắm, nghe xong lời này bước chân dừng một chút, một phen ném khăn mặt trong tay qua, "Suốt ngày cứ Tiểu Vũ Tiểu Vũ, anh ấy không thèm cậu đâu."

" Đúng vậy, bảo bối còn lâu mới ở bên cậu nhá!" Cao Khanh Trần từ sau lưng ôm lấy eo Lưu Vũ.

"Muốn vui vẻ cũng là vui vẻ với tôi." Châu Kha Vũ đặc biệt nhấn mạnh vị trí địa lý ưu việt của mình, "Tiểu Vũ và tôi chung một phòng. "

Santa: " Khồng, Tiểu Vũ không được đáp ứng" (đoạn này Santa nói đà mê đà mê á =))) )

Riki: "Đúng vậy.... không được."

Lưu Chương: "Lâm Mặc cậu nói gì vậy? Cậu muốn làm gì với muội bảo nhà ta?"

Doãn Hạo Vũ "đồng ngôn vô kỵ": "Lâm Mặc, anh là một đứa trẻ sao?"

Cuối cùng vẫn là Bá Viễn kết thúc: "Hôm nay Lâm Mặc phụ trách rửa chén."

Trong lời nói không hề có ý để người khác thương lượng, xen lẫn chút cảm xúc phức tạp.

"Trời ạ, tôi đã làm gì mà mang thù mắc oán vậy! Tiểu Vũ anh mau cứu tôi, nhìn mấy người kia..."

Nhưng Lưu Vũ rốt cuộc chỉ vỗ vỗ đầu hắn, an ủi nói: "Cậu cố lên ha~"

________________________

Yoooo tới phần phiên ngoại rồi. Theo lời tác giả thì ở phiên ngoại sẽ làm rõ hơn đoạn hóa giải từng người nên ai cũng có đất diễn hết từ thuyền bè đến thuyền lớn nhó ╰(*´︶'*)╯
Cơ mà chương trước thấy mọi người bắt kèo Mika, Lưu Chương, Santa không ha. Không biết có trúng kèo không đây nhợ ( ◡‿◡ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net