Phiên ngoại 2 (PaipaixLY)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân chơi của Hạo Vũ Tri Thời Tiết (Paipai x LY)

-----------------------

"Vũ ca... Anh ơi... "

"Làm sao vậy Patrick?" Lưu Vũ đè lên trái tim đập thình thịch, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình.

Lưu Vũ phát giác Doãn Hạo Vũ lúc tiến vào có chút không thích hợp, vội tiến lên giải thích, "Nãy giờ em không nghe cái gì hết đúng không? Anh cùng Gia Nguyên vừa rồi..."

"Em không nghe thấy gì cả." Ánh mắt Doãn Hạo Vũ sâu thẳm, cố gắng che đậy cảm xúc bất mãn của mình. Trên thực tế, hắn ở ngoài cửa nghe được toàn bộ, ngay cả số lần Lưu Vũ bị hôn cũng đếm rõ ràng.

Nhà vệ sinh ở đây cách âm không tốt, tiếng môi lưỡi mút mát vang lên đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Nghe tiếng Lưu Vũ nỉ non thở dốc, hắn nhiều lần không kìm nén được xúc động muốn phá cửa xông vào, thậm chí còn cắn rách môi mình ngăn không lên tiếng.

Bởi vì hắn biết hiện tại Lưu Vũ đang cứu mạng Trương Gia Nguyên, nếu như mình xen ngang, hai người bọn họ phải làm lại lần nữa.

"Kỳ thật, giải pháp của chúng ta đều có điểm tương đồng đúng không?" Doãn Hạo Vũ liếm liếm đôi môi vương chút máu của mình, chăm chú nhìn anh, "Làm nũng? Một cái ôm? Một nụ hôn? Hay là..."

"Không phải như em nghĩ đâu Patrick!" Lưu Vũ khẩn trương tột độ, nhẹ nhàng nói: "Em trông khác lắm. Doãn Hạo Vũ, đây vẫn là em sao?"

Patrick thở dài một tiếng, nhẹ như lông vũ.

"Vẫn là em, Vũ ca."

Là một Doãn Hạo Vũ vì anh mà không kiểm soát được cảm xúc.

"Ừm... Như vậy giải pháp của em là gì?" Lưu Vũ đến gần hắn, cầm một tờ giấy lau qua đôi môi rỉ máu.

"Anh, anh có tin em không?" Doãn Hạo Vũ cầm tay Lưu Vũ, kéo anh đến sát người mình.

Em không muốn anh xem tờ giấy đó.

Em sợ anh sẽ bỏ rơi em.

"Anh ơi, nếu anh tin em, hãy giao mọi thứ cho em được không? Em sẽ không lãng phí thời gian của anh như mấy người kia. "

Khóa cửa nhà vệ sinh lại hạ xuống.

Lưu Vũ nghe vậy, nhắm mắt lại.

Ban đầu chỉ là xúc cảm mềm mại, ướt át. Sau khi nhắm mắt lại, hết thảy mọi cảm xúc chợt đặc biệt rõ ràng. Môi lưỡi cọ xát nhiệt tình cùng xúc động tuổi thiếu niên truyền tới, xen chút run rẩy lẫn mất mát hư vô.

Tựa như lòng bàn tay bị cún nhỏ liếm ướt, vừa ôn nhu lại có chút bối rối.

Lưu Vũ luôn cảm thấy tình huống của Doãn Hạo Vũ có phần đặc thù và tâm trạng cậu bé cũng không được ổn định. Anh thật lòng muốn giúp đỡ em ấy, nhưng cuối cùng lại không thể xuống tay.

Anh gắt gao nhắm chặt mắt lại, chóp mũi vì khẩn trương mà lan một tầng mồ hôi mỏng.

Khi nào anh mới được mở mắt? Giải pháp của Doãn Hạo Vũ cũng là hôn môi sao? Nếu vậy, thời gian là bao lâu, khi nào em ấy mới dừng lại?

"Patrick?"

Doãn Hạo Vũ cho anh một chút thời gian thở dốc.

"Vũ ca, thả lỏng." Doãn Hạo Vũ kéo cổ áo sơ mi của Lưu Vũ ra, tiến lại gần, "Có thể sẽ hơi đau một chút. "

"Rất nhanh sẽ kết thúc." Đôi mắt của hắn lấp lánh ánh đỏ tươi, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ Lưu Vũ.

"Em điên à?" Như cảm nhận được Doãn Hạo Vũ sẽ cắn mình, Lưu Vũ tức giận đẩy một cái.

Ý định ban đầu của anh chỉ là đẩy Patrick đang mất lý trí ra khiến hắn bình tĩnh một chút, kết quả Doãn Hạo Vũ thoáng cái đã bị đẩy ngã, lưng đập vào tường, vô lực trượt dài xuống đất, hệt như một con rối vô tri.

"Patrick?"

Người ngồi trên mặt đất cực kỳ yếu ớt, giống như vừa chạm vào sẽ vỡ vụn, máu tươi trên bờ môi ứa ra, đỏ quạnh...

Không phải của Lưu Vũ, là của Doãn Hạo Vũ.

"Thực xin lỗi, em biết anh không thích..."

Lưu Vũ đẩy hắn ra.
Vũ ca rất ghét mình.

Doãn Hạo Vũ cực kỳ khó chịu, cơn khát máu của hắn không thua gì nỗi thống khổ khi đói bụng của loài người. Hắn sợ Lưu Vũ ác cảm với hành động của mình, không dám đến gần anh. Hắn đành phải cắn rách môi mình, dùng dòng máu tanh nhắc nhở khoảng cách vô vọng giữa hai người.

Hắn là một con quái vật xấu xí phải dựa vào từng giọt máu tươi để tồn tại, mà Lưu Vũ lại là một tiểu thiên sứ mang theo hương thơm ngọt ngào khiến hắn mê luyến. Anh là một vị đội trưởng đáng mến, là một người anh trai tốt, luôn cưng chiều đứa em trai nhỏ nghịch ngợm là hắn.

Chúng ta không giống nhau.

Thực sự rất khác nhau.

"Xin lỗi..." Doãn Hạo Vũ run rẩy, vẫn lặp đi lặp lại, "Anh ơi, em xin lỗi. "

Lưu Vũ thoáng buông lỏng bàn tay giữ lấy cổ áo mình, ngồi xuống bên cạnh an ủi: "Paipai..."

"Nếu như đây là giải pháp của em..."

Lại nữa rồi, mùi hương ngọt lịm ấy lại xuất hiện.

Mùi hương khiến hắn trở nên loạn trí.

Lưu Vũ đến gần, hương thơm kia càng nồng hơn.

"Anh..." Đồng tử Doãn Hạo Vũ mở to, thẳng tắp sửng sốt.

Lưu Vũ ngồi xổm xuống, ngay bên cạnh Doãn Hạo Vũ, sau đó tựa như một con mèo nhỏ nhu thuận, dựa vào vai hắn.

Doãn Hạo Vũ nghe thấy anh nói: "Đến đi, nhanh lên."

"Vũ ca, em..." Doãn Hạo Vũ thỏ thẻ với anh, vừa giống như thương lượng, lại như đang thỉnh cầu.

"Đừng nói gì nữa, mau cắn đi!" Lưu Vũ nắm lấy bả vai Doãn Hạo Vũ, lớn tiếng: "Em không biết trạng thái hiện tại của mình sao? Nếu không có máu của anh, sao em có thể ..."

Lưu Vũ kéo áo sơ mi của mình ra, tận lực ổn định tay mình, hướng một phần cơ thể hiện ra trước mặt Doãn Hạo Vũ. Làn da mịn màng trắng nõn như tỏa sáng dưới ánh đèn, xương quai xanh cùng mảnh da trước ngực lộ ra trong không khí, mang theo chút hương thơm ngọt ngào mê người.

Thật ra, Lưu Vũ cũng có chút khẩn trương, trái tim không bình tĩnh mà đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh giả vờ trấn định, nhưng lỗ tai màu hồng phấn cùng phần da đỏ tươi ở cổ đã bán đứng anh, đem toàn bộ tình cảnh chật vật bày ra trước mặt vị đệ đệ nhỏ tuổi.

Cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn, anh cảm thấy hô hấp bỗng có chút khó khăn. Nhưng khi anh muốn hít thở một ngụm lớn, lại bị thứ cảm xúc không tên ấy khống chế đến hao mòn.

"Đến đây."

Đến đây.
Lại gần và cắn anh đi.

Để đôi răng nanh sắc nhọn xuyên qua làn da mềm mại ấy, để dòng máu nóng đốt cháy ngọn lửa trong em, làm ấm cơ thể lạnh lẽo đang run rẩy từng cơn.

Anh tự nguyện.

"Ưmm..." Tay Lưu Vũ đặt lên vai Doãn Hạo Vũ, thân thể mềm nhũn, cơ hồ không chịu nổi mà giữ chặt lấy gáy hắn.

Nếu hắn dám vượt qua ranh giới, Lưu Vũ sẽ đẩy hắn ra.

Đau, thực sự rất đau.

Lưu Vũ từ nhỏ đã sợ đau. Tuy rằng khi còn bé luyện múa cũng ăn không ít khổ cực, nhưng chưa từng có lần nào anh khó chịu như bây giờ, ngay cả thân thể cùng trái tim cũng đau đến run rẩy.

Xương quai xanh ấm áp mang theo mùi máu tanh ngọt, tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng, lại không thoát khỏi một tấm lưới lớn tên Doãn Hạo Vũ.

"Vũ ca." Doãn Hạo Vũ liếm liếm vị ngọt nơi khóe miệng, rũ mắt xuống nhìn anh,"Có phải rất đau không? Em..."

Chát.

Lưu Vũ tát Doãn Hạo Vũ một cái, vô cùng nhẹ, ngay cả vết đỏ cũng không hiện ra.

Kỳ thật không đau một chút nào, nhưng cái tát nhẹ nhàng đó lại đánh mạnh vào tâm trí Doãn Hạo Vũ, đau đến nỗi hắn suýt chút gục xuống.

"Cái tên khốn này..." Lưu Vũ mang theo khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngậm nước như sắp khóc, hạ tay thay Patrick lau đi vệt máu đỏ bên môi, "Đau chết đi được. "

Lưu Vũ nỉ non một tiếng, khiến cả người Doãn Hạo Vũ như chìm vào lòng đại dương thăm thẳm, không cách nào rút lui, không cách nào trốn thoát. Hắn cẩn thận kề sát, chạm lên môi Lưu Vũ, tinh tế hôn trấn an.

"Em xin lỗi."

Đây là bảo bối tâm can của hắn, sự yếu hèn và ưu ái này chỉ bộc lộ trước anh.

Hắn dùng đầu lưỡi miêu tả đường viền môi Lưu Vũ, khẽ cắn một cái, xúc cảm giống như thạch, làm người khác mê mẩn.

Nó thuộc về anh.

Và anh thuộc về hắn.

Không ai được thèm muốn nó nữa.

Vết cắn mà Patrick hạ xuống xương quai xanh của Lưu Vũ dường như cũng có chút tác dụng thúc tình. Toàn thân anh mềm nhũn, bàn tay vừa rồi còn dán lên cổ Doãn Hạo Vũ trượt xuống tấm lưng hắn.

"Mình sẽ không chết chứ?" Lưu Vũ nghĩ thầm, cơ thể khẽ run rẩy.

Doãn Hạo Vũ buông Lưu Vũ ra, dựa theo bản năng một lần nữa tìm đến xương quai xanh của anh, sau khi mút khẽ một ngụm lại bắt đầu tinh tế liếm láp, dọn dẹp sạch sẽ vết thương.

Giống như cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của Lưu Vũ, hắn ngẩng đầu, thật cẩn thận ôm lấy trân bảo của hắn, "Anh ơi, đừng sợ."

Em yêu anh.

Em sẽ không làm tổn thương anh.

Em vui lắm, vì anh đã không bỏ rơi em.

"Không sao, lát nữa anh dán một miếng dán là được." Lưu Vũ lấy tay che xương quai xanh của mình, ngượng ngùng, "Anh đi trước nhé, Patrick?"

Thanh âm mềm mại không mang theo một tia trách cứ nào.

Thế nhưng sắc đỏ ở vành tai vẫn không phai xuống.

"Không được." Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm đôi môi bị hắn hôn sưng lên, cười khẽ: "Vẫn còn một chỗ."

Hắn nâng mắt cá chân Lưu Vũ, kéo ống quần rộng thùng thình lên sát phần đùi non của anh, "Dù sao Vũ ca cũng sẽ đáp ứng em, đúng không?"

Khuôn mặt Lưu Vũ đỏ ửng, thấm ra chút mồ hôi. Doãn Hạo Vũ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau qua.

Dịu dàng đến cùng cực.

"Anh ơi" Hắn thì thầm: "Quần anh ướt rồi, để em giúp anh nhé."

______________________

Vừa edit phần này mình vừa ngồi ôm mặt quắn quéo ý (//ω//)

Rõ là ngọt ngào, cute vậy mà mình còn ngại hơn lúc edit mấy bộ H nặng nữa chời ạ („ಡωಡ„)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net