Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lễ, mọi hoạt động trong doanh đều trở về như nếp sống thường ngày, không xảy ra chút trì trệ.

Đang là giờ nghỉ trưa, Lưu Vũ vào nhà vệ sinh định rửa tay thì tình cờ bắt gặp Bá Viễn cũng đang một mình ở trong đó.

Bá Viễn ban đầu nhìn thấy cậu thì có chút bất ngờ, tay đang đặt lên vòi nước vừa khoá lại cũng bị dừng lại vài giây, nhưng sau đó anh lại xoay mặt sang chỗ máy hong khô tay, xong xuôi việc thì định bước ra ngoài.

"Dạo này tình trạng của anh có tốt không?" Lưu Vũ một bên đang cúi đầu rửa tay của mình lên tiếng, giọng điệu vô cùng ung dung, cũng không ngẩng mặt lên nhìn đối phương.

"À, bình thường." Nói xong lại đặt tay lên chốt cửa.

"Em cảm giác sau đêm đó anh có chút đề phòng với em."

"Đêm đó" mà Lưu Vũ nhắc đến Bá Viễn nghe qua liền hiểu là đang nói đến lúc nào, nhưng nhớ lại ngày hôm đó khiến anh có chút phiền lòng, nhưng thôi thì không bằng cứ việc nói thẳng ra.

"Anh thích em trước đây đều muốn tự mình nói ra, nhưng không ngờ lúc đó lại hồ đồ như vậy, vô cùng ngông cuồng, bao nhiêu tâm tư đều để lộ hết ra, lại bằng một cách không hay ho gì mấy."

"Thì ra là anh cảm thấy xấu hổ à?"

Bá Viễn chán nản gật gật đầu. "Say bí tỉ đến mức không kiềm chế được, xong lại cùng Trương Hân Nghiêu đánh nhau loạn xạ trước mặt em, hờ, rồi lại không hiểu vì sao mà ngã lăn quay ra, sự việc sau đó anh không nhớ rõ nữa. Nhưng thôi tốt nhất là không nên nhớ, nghĩ lại chỉ cảm thấy rất mất mặt."

Lưu Vũ sau khi hong khô tay mình thì cũng tiến lại gần phía anh. "Thế anh với Hân Nghiêu bây giờ thế nào? Quan hệ không bị ảnh hưởng chứ?"

"Ngồi lại nói chuyện một chút là đã ổn rồi, dù gì cũng là anh em với nhau." Bá Viễn thấy người kia đang bước đến, tay đặt trên chốt cửa từ động tác muốn mở để đi ra ngoài chuyển sang khoá lại để không cho người khác vào.

"Em không để bụng chuyện hôm đó lắm đâu nên anh không cần phải nghĩ nhiều. Ngược lại em còn có thắc mắc-". Lưu Vũ đưa mặt đến, chóp mũi kề sát bên tay của đối phương. "Không biết anh có cảm thấy phiền về việc em tuỳ tiện "cùng" người khác thế không?"

Hơi thở ấm nóng của cậu trực tiếp phả lên vành tai, Bá Viễn có chút hít thở không thông, sau đó nắm lấy eo của Lưu Vũ kéo cậu ra một chút để có thể hoàn hoàn mỹ mỹ nhìn ngắm đối phương.

"Không phiền, không phiền nữa rồi." Bá Viễn đáp, hai mắt vẫn dán chặt lên đồng tử đen láy của cậu giống như là hồn của chính mình cũng đang bị hút vào vũ trụ xa xăm kia.

"Có phải anh rất muốn không?"

Lời vạch trần của Lưu Vũ lúc này cũng giống với lời khích lệ, Bá Viễn sau đó dùng tay đỡ lên phần gáy cậu rồi bắt đầu một nụ hôn. Trong cái hôn của anh giống như là mang theo hết thảy tâm tư, uất ức kìm nén bấy lâu nay- Vô cùng dồn dập và mạnh bạo.

Nụ hôn cứ kéo dài mãi như thể chính chủ không tìm được điểm dừng, nhưng ngay khi Lưu Vũ vừa bật lên tiếng rên khe khẽ vì phần môi của mình bị kịch liệt ngấu nghiến thì chốt cửa vang lên tiếng động, buộc hai người ngay lập tức phải buông nhau ra.

Người bên ngoài sau khi thấy cửa đã bị khoá thì chuyển sang vừa gõ vừa kêu. "Xin hỏi có Chỉ huy ở bên trong không? Trưởng doanh cần tìm có việc gấp."

Lưu Vũ nghe qua vài tiếng đã biết được người kia là Châu Kha Vũ, sau đó mới bày ra bộ dáng tiếc nuối nói với Bá Viễn. "Phiền anh tránh đi một chút, em nghĩ là mình phải ra ngoài rồi."

Bá Viễn tuy thất vọng nhưng buộc phải chấp nhận, tạm lánh vào buồng vệ sinh ở cuối dãy. Lưu Vũ lấy từ trong túi ra chai nước hoa dạng xách tay xịt xịt vài cái. Vì cậu vẫn chưa rơi vào trạng thái bị kích thích hoàn toàn nên ngoài việc tin tức tố của Bá Viễn bám trên người thì nhìn vào cũng không mấy khả nghi. Nhưng quan trọng là Châu Kha Vũ rất nhảy bén, không chắc mùi nước hoa này có thể qua mắt cậu nhóc, dù sao thì Lưu Vũ sau đó cũng không chần chừ thêm chút nào mà bước ra ngoài, Châu Kha Vũ dù có biết thì cũng buộc xem như là không biết đi.

Vì ở đây Lưu Vũ chính là luật.

"Có chuyện gì?" Lưu Vũ vừa ra thì Châu Kha Vũ đã đi trước để dẫn đường, xem như là có chuyện rất cấp bách.

"Cam Vọng Tinh đột nhiên bị mất khống chế, không ai kiềm lại được, chỉ sợ là không được xoa dịu thì sẽ không trụ nổi." Châu Kha Vũ ngoảnh đầu lại nhìn, trong vài ba giây tầm mắt lại rơi lên vành tai đỏ ửng của người kia.

Lưu Vũ gật gật đầu tiếp nhận thông tin. Cậu từng đọc qua hồ sơ của Cam Vọng Tinh, cha mẹ của cậu ta đều là người bình thường, năm lên sáu tuổi không hiểu vì sao Cam Vọng Tinh lại đột biến phân hoá thành Lính gác, cả dòng họ sau đó xem đứa trẻ ấy như niềm kiêu hãnh, cho tham gia rất nhiều lớp huấn luyện, đến khi đủ tuổi thì lập tức đăng ký tuyển vào doanh trại. Nhưng chung quy lại cơ thể của Cam Vọng Tinh vẫn là của một người thường, đôi lúc sẽ không chứa nổi chính sức mạnh Lính gác cuồn cuộn bên trong của mình.

Châu Kha Vũ đưa Lưu Vũ đến phòng kí túc xá của Cam Vọng Tinh, bên ngoài cửa có Châu Chấn Nam trấn phần khoá lại, không để người ra ngoài.

"Tình hình sao rồi?" Lưu Vũ hỏi, một bên vẫn duy trì khoảng cách để Châu Chấn Nam không ngửi được mùi của Bá Viễn trên người mình.

Châu Chấn Nam lắc đầu. "Cậu ta phát loạn rồi, gào thét rất dữ, lại muốn tấn công người khác, không nghe ai nói nữa."

"Mở cửa đi, để tôi vào."

Châu Chấn Nam nép sang một bên, lúc cậu bước vào còn nói thêm. "Cẩn thận."

Phòng bên trong tối om, Lưu Vũ đầu tiên là tìm đến công tắc để bật đèn, Cam Vọng Tinh từ khi thấy Lưu Vũ bước vào thì không còn gào lên nữa, đổi lại lại chuyển sang trạng thái sợ hãi, lùi bước liên tục sau đó vùi mình vào góc tường, tinh thần thể là loài ngựa vằn cũng đứng chặn trước người, không cho ai đến gần.

Lưu Vũ thận trọng bước đến, Cam Vọng Tinh lại ôm lấy đầu mình bật khóc bảo mau tránh xa, ngựa vằn cũng vào tư thế phòng thủ.

"Cam Vọng Tinh, có nghe tôi nói không?"

Cả người Vọng Tinh không ngừng run rẩy, tóc mái xoã trước mặt che đi hết ánh mắt, Lưu Vũ cũng tự thấy việc đàm thoại như này không có tác dụng nên trực tiếp đưa ý thức vân đi vào trong dò xét. Tinh thần vực của Cam Vọng Tinh thật sự rất hỗn loạn, lại khô cằn như sa mạc, đi sâu vào thì thấy bên trong như có chứa một bể đầy máu, Lưu Vũ có chút hoa mắt, vì sự kháng cự của Cam Vọng Tinh nên quá trình chữa lành trở nên khá khó khăn.

Nhưng cậu không hề mất kiên nhẫn, vì Lưu Vũ biết ngoài mình ra lúc này chẳng ai có thể cứu lấy Cam Vọng Tinh.

Chầm chậm, từ tốn xoa dịu, ghép lại từng mảng đứt gãy ở bên trong. Lưu Vũ chợt sinh ra ý nghĩ đồng cảm với Cam Vọng Tinh lúc bấy giờ. Vì căn bản cả hai người sinh ra đều là người bình thường, sau đó lại nhận vào mình phần sức mạnh không tương thích, vì nó mà bị trói buộc tương lai, nhiều lần khổ sở vì không thể điều khiển chính mình.

Lưu Vũ an ủi Cam Vọng Tinh cũng giống như là an ủi chính mình, sau một lúc thì cậu bị đẩy ra khỏi tinh thần vực của đối phương. Nhưng tình trạng của Cam Vọng Tinh lúc này đã khá hơn rất nhiều, tinh thần thể cũng đã được thu lại, ngoài việc vẫn thu mình vào góc thì người kia không có điểm nào bất thường nữa.

"Bây giờ thì cậu có thể nghe tôi nói rồi chứ?" Lưu Vũ hỏi thăm dò, sau đó lại thấy Cam Vọng Tinh gật gật đầu, lúc này cậu mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.

Lưu Vũ chầm chậm bước đến góc tường kia sau đó ngồi xuống, ôm lấy đối phương để vỗ về.

"Cậu vất vả rồi." Lưu Vũ vuốt vuốt phần tóc của Cam Vọng Tinh khi người kia chủ động ngả đầu lên vai mình.

"Đừng sợ."

"Có phải cậu rất mệt mỏi không?"

"Tôi sẽ giúp cậu mà, cậu không cô đơn đâu."

"Cam Vọng Tinh, cậu đã rất giỏi rồi."

"Đừng ép bản thân mình quá."

Cam Vọng Tinh từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, nhưng Lưu Vũ biết cậu ấy vẫn luôn lắng nghe qua việc cảm giác được dòng nước mắt nóng hổi của người kia đang dần chảy xuống vai mình.

Lưu Vũ đột nhiên có chút đau lòng.

Không chỉ là vì Cam Vọng Tinh đáng thương, mà còn là vì chính mình.

Cậu nghĩ, hôm nay Cam Vọng Tinh sụp đổ thì vẫn còn có người bên cạnh giúp đỡ cậu ấy.

Còn nếu mình một ngày nào đó cũng không chống chịu được như thế này, thì ai sẽ bên cạnh mình đây?

Con đường Lưu Vũ đi vốn luôn gắn liền với hai chữ cô độc.

Cậu là một chú cá nhỏ bơi ngược dòng trong đại dương lớn, nên dù cho có lúc yếu lòng rơi nước mắt, thì chúng cũng sẽ trôi theo dòng biển, không một ai hay.

Cá khóc, người đời nhìn vào làm sao có thể nhận ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net