2. TodoBaku/ShindoBaku - Ngày mai em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm rầm.

Mười một giờ hai mươi phút tối, Todoroki nghe thấy tiếng kêu vô cùng đáng thương phát ra từ cánh cửa nhà mình. Hắn nhíu mày rồi đưa tay dụi dụi mắt, cố làm cho bản thân tỉnh táo trở lại. Sau chừng vài phút, tiếng động ồn ào kia vẫn không chịu lắng xuống mà ngày càng dồn dập hơn, như thể chủ nhân của nó đã hết chịu nổi mà chuyển sang dùng hẳn chân mình tác động mạnh lên mặt cửa.

Todoroki thở dài đầy mệt mỏi. Hắn gấp gọn chăn sang một bên rồi với tay lấy chiếc áo khoác treo ở đầu giường mặc vào. Thong dong bước ra phía phòng khách bật đèn, tìm chìa khoá nhà mình.

"M ra!"

Âm thanh rống giận của ai kia phát ra từ phía bên ngoài cánh cửa gỗ đóng chặt làm lòng hắn càng thêm não nề. Todoroki không vội vàng như bao lần, hắn chỉ giữ tốc độ giống với mỗi sáng lúc chuẩn bị đi làm. Và điều đó càng khiến người ngoài kia cáu giận mà đập mạnh vào thành cửa hơn nữa.

"Todoroki. M ca cho tao!"

Tiếng gầm gừ của Bakugou không phải chỉ là đe doạ suông. Todoroki biết điều đó. Nếu còn chần chờ thêm vài ba giây, hẳn là cậu sẽ không khách sáo nữa mà dùng Bộc Phá tông sập cửa nhà hắn mất.

"Tôi nghe rồi." Hắn đáp lại một câu hòng trấn an người bên ngoài.

Chờ lúc Todoroki vừa đẩy cửa ra, cả cơ thể nồng nặc mùi rượu của ai đó đã đổ sầm về phía hắn. Todoroki loạng choạng mấy bước nhưng vẫn đỡ được Bakugou, cậu dang hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, miệng lầm bầm mấy câu "Chết tiệt" không đầu không đuôi.

"Cậu lại say nữa sao?"

"Tiệc đc thân thế nào rồi?"

Hắn dịu dàng vuốt gọn mấy sợi tóc loà xoà ngay trên trán cậu, rồi đỡ cả người Bakugou bằng một tay. Tay kia thì thuần thục đóng sầm cửa, khoá chốt lại cẩn thận. Bakugou thực sự đã say đến mức không biết trời trăng gì rồi, miệng cậu thốt lên vài câu vô nghĩa, tay chân thì cứ vung vẩy khắp nơi khiến Todoroki phải vội vã cúi xuống ôm ngang cả người cậu lên, bế vào bên trong phòng.

Bakugou khi được hắn bế trên tay thì trở nên ngoan ngoãn hẳn ra, mái tóc màu vàng tro ngày hôm nay để rũ xuống trông mềm mại đến lạ. Cậu còn dụi dụi đầu mình vào trong lồng ngực vững chãi của Todoroki hết nửa ngày trời, khiến cho tim hắn ngứa ngáy không thôi.

"Đừng làm vậy nữa."

Lời nói tuy không mang ý trách cứ nặng nề nhưng nó vẫn khiến người đang say mèm kia cảm thấy tổn thương, vẻ mặt Bakugou ngập tràn mất mát như một đứa trẻ hư bị người lớn trách phạt. Cậu rướn người lên ôm lấy mặt hắn, hôn một cái thật mạnh vào bên má phải tỏ rõ ý lấy lòng.

Todoroki mệt mỏi ôm cậu đến bên giường rồi đặt Bakugou nằm xuống. Nhưng cậu lại không chịu, cứ bám dính lấy Todoroki suốt khiến hắn cũng không biết nên làm thế nào.

"Đợi chút, tôi đi lấy nước cho cậu, phải chuẩn bị cả xô để đề phòng chốc nữa cậu lại buồn nôn."

"Miễn—"

Bakugou mặc kệ mọi thứ xung quanh, cứ giữ khư khư lấy góc áo hắn. Đôi mắt mơ màng của cậu qua ánh đèn ngủ hình như vừa dâng thêm một tầng nước, chúng xoáy sâu vào mục tiêu trước mắt là Todoroki, ánh nhìn thâm tình đến mức khiến trái tim hắn trở nên đau đến không thể thở nổi. Nhác thấy hắn vội cụp mắt rồi quay đầu sang hướng khác, Bakugou không vui mà lè nhè hỏi tội.

"Không dám nhìn vào tao? Mày sợ cái gì chứ?"

Hắn nghe thoang thoảng trong không khí là mùi linh lan trắng nở rộ, nhìn sang thì thấy Bakugou đang nhếch miệng cười đầy trêu chọc. Todoroki cũng cười theo cậu, một nụ cười méo mó. Hắn đưa tay vuốt gọn phần tóc mai bết bát ở hai bên mái sang vành tai, sau đó thì trượt dài xuống bờ môi ươn ướt, nấn ná nơi đó một hồi lâu không chịu rời khỏi.

"Bữa tiệc thế nào?"

"Như cứt."

Câu trả lời của cậu khiến hắn bật cười thành tiếng. Bakugou thấy thế thì cũng nhẹ lòng đôi chút. Cậu mở miệng gặm cắn ngón tay của Todoroki rồi ậm ừ mấy câu không đầu không đuôi.

"Ừ thì—Không có mày nên nó như cứt."

Todoroki cười nhẹ, hắn áp trán mình lên bờ vai nhỏ gầy của cậu rồi dịu dàng hôn lấy, một hành động bày tỏ sự yêu thương và trân trọng như bao lần hắn vẫn làm.

"Lẽ ra tôi nên đến đó nhưng tôi sợ Shindo sẽ không vui."

"Thằng đó có gì mà không vui."

Bakugou càu nhàu, có vẻ như cậu vẫn chưa bớt say là bao. Bởi vừa nãy, Bakugou đã lỡ lời gọi đàn anh khoá trên bằng thằng này thằng nọ, trong khi Shindo lại là người chng sp cưới của cậu.

Phải. Shindo Yo và Bakugou Katsuki, hai người họ sẽ tiến hành lễ đính hôn vào ngày mai. Todoroki cũng không biết vì duyên cớ nào nữa, có lẽ là do Shindo đã thích Bakugou từ lâu, hoặc ông trời sắp đặt, định mệnh an bài... Nói chung là chuyện này vượt ra xa sự tưởng tượng của mấy người lớp A bọn họ. Không ai lại nghĩ rằng người nhã nhặn như Shindo sẽ lựa chọn ở cạnh Bakugou và ngược lại. Nhưng nói gì đi nữa, họ cũng đã yêu nhau và quyết định tiến tới hôn nhân, những người khác dù có thấy kỳ quặc thì vẫn chỉ có thể nâng ly chúc phúc chứ đâu thể làm gì hơn.

"Todoroki."

Bakugou nấc nhẹ một tiếng. Cậu từ từ trườn người đến ngồi hẳn lên đùi hắn, hai cánh tay trắng trẻo vòng qua cổ ghì đầu hắn xuống để dễ bề hôn lên. Todoroki không từ chối cũng không đưa tay chạm vào cậu, và điều đó càng làm cho Bakugou bức bối hơn.

"Mày từng nói rằng mày thích nhìn tao chủ động như thế này mà. Sao thế, không hứng thú nữa à?"

Todoroki đau đầu nhắm mắt lại, mùi linh lan vẫn cứ quẩn quanh khắp người hắn như muốn dụ dỗ hắn rơi vào trong bể dục. Giọng nói Bakugou như một chất gây nghiện, còn tay chân cậu chính là gông xiềng. Cậu đưa hắn vào trong một ngục tù được dựng nên từ thứ tình yêu độc hại này. Tuy hắn biết việc mình làm là tội lỗi, là nhẫn tâm phản bội lại lòng tin của người tiền bối kia, nhưng Todoroki vẫn không sao kiềm được lòng mình mà sa chân vào cám dỗ.

"Một lần nữa thôi."

Giọng cậu nài nỉ nghe đáng thương đến mức Todoroki muốn bỏ qua mọi gánh nặng trong lòng mình mà đến với Bakugou, cuồng nhiệt như cái cách mọi khi họ vẫn thường làm. Bakugou mím chặt môi, cậu dùng tay đấm vào ngực hắn khi thấy vẻ lưỡng lự hiện lên trong mắt Todoroki. Cú đánh không mạnh nhưng vẫn khiến lồng ngực hắn nhói đau, mà cơn đau dĩ nhiên không đến từ lực tay lúc nặng lúc nhẹ kia, hắn đau vì mình đã bỏ lỡ cậu.

Shindo đã chớp lấy thời cơ khi Bakugou của hắn đang không tỉnh táo mà đánh dấu cậu, vậy giờ có quá đáng lắm không nếu hắn cũng làm lại điều tương tự? Hắn có thể ngửi thấy mùi linh lan ngọt ngào kia đang phơi bày sự quyến rũ của mình ra trước hắn, lòng hắn đương nhiên cảm thấy rạo rực hơn bao giờ hết, nhưng rồi mọi thứ cũng chỉ có vậy. Thất vọng làm sao, khi mà người đang nằm trong vòng tay mình lại là bạn đời của kẻ khác.

"Todoroki. Mày không cần tao nữa sao?"

Bakugou giương đôi mắt ngập ngụa nước lên hỏi hắn. Gương mặt yếu đuối này trước giờ vẫn chỉ có mình hắn thấy được, nhưng chỉ cần qua ngày mai thôi, có lẽ gã ta cũng sẽ được hưởng cái đặc quyền này.

"Tôi có lúc nào lại không cần cậu à?"

Ch có em là sp không còn cn tôi na. Todoroki dám nghĩ chứ không dám bày tỏ.

"Vậy thì mình yêu đi được không?"

Bakugou lần này không đưa ra yêu cầu, mà là một lời thỉnh cầu. Câu hỏi có phần hơi yếu thế đó khiến lòng hắn đau nhói mà đáp lại.

"Như vậy không tốt cho cơ thể cậu đâu."

Bakugou đưa tay lên sờ vào khuôn mặt góc cạnh đó của hắn, cậu lắc đầu trả lời.

"Đã uống thuốc rồi."

Và điều đó càng làm cho tâm trí rối bời của hắn trở nên nặng nề hơn. Todoroki thực sự muốn hỏi cậu Em ung thuc thì được gì? Nhưng hắn đã không. Hắn không muốn để Bakugou phải gánh chịu mớ tâm lý nặng nề này cùng mình, nhất là khi cậu vẫn còn đang say khướt.

"Shouto, làm ơn đi mà."

Bakugou dường như không còn giữ được bình tĩnh mà gọi loạn lên. Cái tên này kể từ khi họ chia tay vào nửa năm trước, hắn đã không còn được nghe thấy. Những tưởng đến suốt cuộc đời hắn, hai tiếng 'Shouto' phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn kia sẽ không bao giờ cất lên lần nữa. Ai mà ngờ Bakugou lại dùng nó để kích thích tinh thần hắn ngay vào lúc này. Tay hắn không tự chủ được mà vươn ra nắm chặt lấy phần eo mảnh dẻ của cậu, Todoroki tự mắng mình khốn nạn, nhưng hắn thề rằng chỉ một lần nữa thôi. Nốt lần này, ngày mai hắn sẽ từ chối Bakugou, sẽ không để cậu vào nhà nữa dù Bakugou có khóc than hay giận dữ đến cỡ nào.

Đêm đó cả hai lại hoà vào nhau, cuồng nhiệt và say mê như họ đã từng vào thời khắc Bakugou trở về từ trận Kamino. Mùi hương trên cơ thể cậu không giúp hắn hứng tình nhưng nó xoa dịu toàn bộ nỗi sợ, nỗi đau bên trong hắn. Todoroki giữ cho Bakugou luôn ở tư thế ngồi thẳng lưng trên người mình, cứ mỗi lần đạt đến cao trào như vậy, hắn lại có thể thấy thật rõ khuôn mặt xinh đẹp kia vì hắn mà động tình, vì hắn mà cuồng si. Hắn nhiều lần muốn mở miệng nói rằng Hay là cùng nhau trn đi nhưng như vậy thật quá vô trách nhiệm, và cũng bởi lẽ, rời xa Shindo quá lâu sẽ khiến Bakugou không thể sống nổi. Vậy nên hắn chỉ đành im lặng, mặc kệ Bakugou có gọi tên hắn hết lần này đến lần khác.

"Shouto."

"Shouto, Shouto, Shouto, Shouto."

Bakugou vì mệt lả mà gục đầu lên bờ vai hắn. Todoroki ôm lấy cậu, phần dưới hai người vẫn chưa tách ra. Đợi khi Bakugou ngước mắt lên, hắn mới có cơ hội thấy rõ khuôn mặt kia thế mà đã thấm đẫm nước mắt tự khi nào. Bakugou không chờ hắn nói năng gì, cậu đã chủ động xoay người lại, để lộ phần gáy trắng trẻo ngay trước mắt Todoroki. Bakugou hơi nghiêng đầu về phía sau, giọng cậu run run như đang sợ hãi điều gì đó, tay quờ quạng bắt lấy cổ hắn rồi kéo gần vào.

"Cắn đi, đánh du tao."

Todoroki hít một hơi sâu, khó khăn cất giọng.

"Katsuki, tôi không th."

"Ti sao li không th? Ti sao li không th?"

Cậu gào lên, nghe như một con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi. Âm thanh đáng thương đó khiến lòng hắn quặn đau.

Đó đã không còn là một lời chất vấn thông thường nữa, Bakugou trở nên vô lý và cáu gắt hơn rất nhiều khi cậu say. Thay vì là những câu chửi rủa, thì nay đi kèm với nó chính là mấy cú thúc mạnh vào bụng từ khuỷu tay săn chắc kia. Todoroki im lặng chịu đựng, cũng đồng thời ôm lấy cậu từ phía sau để tránh việc Bakugou bỗng vùng dậy chạy ra ngoài.

"Katsuki, đã muộn rồi, ĐÃ MUN RI."

Todoroki hét lớn khi Bakugou bắt đầu chuyển sang tự hành hạ bản thân mình. Hắn kéo cả người cậu đổ sầm xuống giường rồi phủ cả cơ thể lên, hai tay hai chân hắn cố định Bakugou bên dưới, không chừa ra chút khoảng hở nào để cậu có cơ hội vùng ra, như là một pháo đài kiên cố bao bọc lấy Bakugou ở bên trong.

"Vậy thì làm tao mang thai đi, điều này mày có thể làm được mà thằng khốn."

"Rồi cậu muốn nửa đời sau của mình phải hối hận mỗi khi nhìn vào đứa trẻ đó à? Katsuki, nếu đã quyết định tiến tới với anh ta thì đừng làm những chuyện này."

Todoroki cũng muốn chứ, hắn mong ngóng việc có một đứa nhỏ mang dòng máu của cả hai người họ biết nhường nào. Nhưng bây giờ họ đang nói đến tương lai của Bakugou, và hắn sẽ không để ai có thể huỷ hoại hay cản đường cậu, bao gồm chính bản thân hắn.

Bakugou như ngây dại trong vòng tay của Todoroki, cậu không tiếp tục gào thét nữa nhưng nước mắt vẫn cứ rơi mãi không cách nào ngưng được. Todoroki âm thầm hôn lên những giọt lệ đó, răng hắn hạ xuống phần vai trắng ngần kia, cắn một cái thật nhẹ, chắc chừng vài phút nữa mấy dấu răng này sẽ dễ dàng tan đi thôi. Có như vậy thì đêm ngày mai, Bakugou mới không khó xử khi đứng trước người kia.

"Mày có đến không?"

Cậu sờ lên vết cắn đó rồi nhắm chặt mắt lại. Todoroki có thể nghe thấy tiếng rấm rứt của Bakugou còn vương vấn nơi vòm họng chưa tan đi.

"Không đến, đến thì sẽ thành lễ cướp dâu mất."

Thay vì đổ thêm dầu vào lửa, Todoroki lại chọn cách nói đùa để giúp tâm trạng Bakugou trở nên thoải mái hơn đôi chút. Cuối cùng thì cậu cũng bật cười, duy chỉ có ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ. Todoroki nâng cậu dậy, hắn đưa hai tay nhấc bổng cả người Bakugou lên, ôm cậu tiến đến ban công phòng mình đón chào ánh bình minh vừa đến.

"Chỉ còn vài tiếng nữa thôi."

Hắn hôn vội lên vầng trán kia, rồi nhanh chóng lướt môi đi nơi khác để lại một sự trống vắng đến lạ thường trong tim cậu.

"Mày thật sự ổn sao?"

"Không ổn chút nào, tôi còn muốn vứt luôn cậu xuống bãi đỗ xe bên dưới."

Bakugou nhướn mày, cậu nhìn về phía hắn bằng ánh mắt trêu chọc.

"Làm đi."

Cậu hơi vùng vẫy một chút doạ cho Todoroki sợ hãi mà phải xoay người vào trong. Bakugou được dịp cười rộ lên, hai vành mắt đỏ hoe càng tăng thêm vẻ mị hoặc khiến Todoroki không nhịn được mà cúi đầu hôn cậu thêm lần nữa.

"Tôi đưa cậu về nhé?"

Bakugou lắc đầu, cậu ôm lấy mặt hắn, nhấn một nụ hôn đầy ướt át lên trên đôi môi khô khốc đó.

"Shindo sẽ đến đón tao."

"Tôi hiểu rồi."

Đúng bảy giờ, chuông cửa nhà họ vang lên. Shindo một thân vest đen đứng trước mặt Todoroki nở nụ cười hoà nhã hết mức có thể. Nhưng Todoroki biết phía sau khuôn mặt giả tạo kia chính là lòng ghen tị đang cuộn trào, bởi lực tay gã khi chạm vào vai hắn mạnh đến độ khiến Todoroki hoài nghi rằng, nếu không phải Bakugou đang ngồi trước mặt họ, có lẽ gã sẽ không ngần ngại mà bóp nát nó thành từng mảnh vụn.

"Điện thoại em đâu, tôi gọi em cả tối mà không được." Shindo lướt ngang qua Todoroki tiến đến ngồi cạnh Bakugou.

"Say quá, không rãnh nghe."

"Mắt em đỏ hết rồi, lát nữa nhờ Mina dậm lại ít phấn đi."

"Tôi thấy như vậy cũng đẹp mà."

Nghe hai người họ chuyện trò vui vẻ đến độ bỏ quên hắn sang một bên. Todoroki lại càng thấy mình đúng là người thừa trong mối quan hệ này. Bakugou chưa bao giờ để ai tự ý áp đặt suy nghĩ riêng của họ lên người cậu cả, chỉ ngoại trừ Shindo. Cho dù là vì bản tính phục tùng từ omega thì thái độ cậu chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Bakugou không tỏ ra ghét bỏ Shindo hay khó chịu mỗi khi bị động chạm, tất cả sự vô lý đó dần chuyển hoá thành nét dịu dàng và thoả hiệp khi đối phương là Shindo.

"Todoroki, cậu cũng đi cùng chúng tôi nhé?"

Shindo và Bakugou dừng lại trước mặt hắn. Gã nhếch môi đưa ra lời đề nghị chân thành, nhưng Todoroki chỉ chú ý đến bàn tay hai người đang lồng vào nhau. Hắn đứng hình mất tầm vài giây, cho đến khi Shindo vỗ nhẹ lên vai hắn, đưa Todoroki trở về với thực tại.

"Todoroki."

"Tôi không đi. Hôm nay tôi có việc ở văn phòng."

"Tiếc quá..."

Tuy gã ta nói vậy nhưng trên khuôn mặt đó lại không hiện lên sự nuối tiếc nào. Trái lại là Bakugou, cậu mím chặt môi, sau đó bất ngờ lên tiếng.

"Mày còn gì muốn nói với tao không?"

"Tôi—" Todoroki ngập ngừng. Tôi mun xin em li, em có làm được không?

Tròng mắt đỏ hoe kia mở căng ra nhìn thẳng vào hắn, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Todoroki. Nhưng đổi lại sự kỳ vọng của cậu chỉ là cái lắc đầu đầy bất lực khiến Bakugou cụp mi xuống.

"Vậy thì thôi."

Bakugou nhìn hắn bằng ánh mắt đượm buồn nhưng cậu cũng chẳng thể nói gì hơn. Shindo thấy tay cậu hơi siết lại thì không tiếp tục ở lại đây nữa, gã nói thêm vài câu khách sáo với Todoroki rồi lấy lí do phải về sớm để chuẩn bị lễ phục cho Bakugou. Trước khi đi, gã còn không quên để lại một câu nói đầy ẩn ý, mang nghĩa vừa cảnh cáo vừa trêu chọc.

"Tôi sẽ gửi ảnh cưới của riêng Katsuki cho cậu sau nhé."

Todoroki đứng im như một pho tượng nhìn hai người họ khoát vai nhau một trước một sau rời khỏi. Cánh cửa đóng sầm trước khi hắn kịp lên tiếng ngăn cản, mà thật ra thì hắn cũng chẳng có can đảm để làm điều đó. Todoroki là một tên khốn hèn nhát. Tình yêu của hắn đã rời đi mà hắn lại chẳng thể làm gì được, thậm chí một câu chúc phúc cũng không thốt nên lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net