1 | Mẹ dấu yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel Park có một người mẹ tuyệt vời khôn cùng, mẹ dấu yêu dùng tấm lưng bé nhỏ bảo vệ cậu cả tuổi thơ chông gai mà không cần người đàn ông nào, mẹ dấu yêu vì lo cậu ăn học mà làm lụng vất vả bất kể ngày đêm, mẹ dấu yêu chấp nhận một đứa thất bại như cậu.

Mẹ dấu yêu, đã chẳng còn trên thế gian này, sợi dây lý trí cuối cùng của Daniel đã đứt, em thẫn thờ, chẳng thiết chi mà sống. Vì kẻ đã giết mẹ chính là em.

Tên phạm nhân đã khiến mẹ phải từ trần, chính là em, chính là đứa con mà mẹ đã hết lòng thương yêu chăm sóc.

Giá như khi ấy, em không vì nỗi mặc cảm tự ti mà vòi vĩnh mẹ mua cho bộ quần áo mới khác, đắt tiền và đẹp đẽ hơn để em không bị các bạn chế giễu, giá như khi ấy, em gạt bỏ nỗi sợ hãi và lòng tự trọng sang một bên mà đến bên mẹ.

Mẹ dấu yêu của em có lẽ đã không chết.

Và em cũng chẳng phải lang thang khắp nẻo đường ngõ nhỏ, bị khinh bỉ vì là đứa mồ côi vô gia cư, không ai chịu nhận em, cũng chẳng ai muốn nuôi em, họ đùn đẩy nhau ngay trước di ảnh của mẹ, em ghét nó, rồi rời bỏ ngôi nhà đó.

Dẫu cho những ngày tháng đói mòn đói mỏi, phải lục thùng rác kiếm ăn, phải tranh nhau với những con mèo con chó, kiệt quệ về cả tinh thần lẫn sức lực, em vẫn muốn đi, em không muốn trở về nơi ấy, không muốn bị bắt nạt hay đối mặt với những kẻ đã hành hạ em, đối mặt với những kẻ đùn đẩy em như một món hàng.

Em muốn chết, lại không thể chết, em phải sống vì mẹ, phải học thật tốt, phải thành đạt, phải đạt được ước nguyện thuở thiếu thời của mẹ. Mạng sống này của em, là do mẹ đổi lấy, là mẹ cơ cực vất vả, hi sinh bản thân mà đổi lấy.

Không được lãng phí, em muốn chết, em muốn rời đi khỏi cõi đời ô uế này, khỏi cái thế gian tràn ngập tội ác này, nhưng em phải sống vì mẹ.

Vì người mẹ dấu yêu của em.

Daniel Park gục vào góc hẻm, thùng rác bốc mùi hôi thối, xác động vật la liệt ở rãnh cống, hẻm nhỏ, cơ thể em nhơ nhuốc bẩn thỉu, người gầy guộc, gần như là da bọc xương, quần áo rách rưới, mái tóc mềm mại lúc trước bù xù và cứng với rối cả lên, ruồi bọ bu đầy lẫn cả mùi máu thịt của em.

Daniel Park nghĩ, em sắp chết, em sắp được gặp lại mẹ, dù chưa thể đi ngay được vì vết thương khá nông, nhưng em nghĩ nên tắm rửa sạch sẽ trước khi gặp lại mẹ, bằng không bà ấy sẽ lo lắng cho em lắm, em không muốn bà nhọc lòng đâu.

Lê từng bước khó khăn ra con suối gần đó, đường chỗ em ở gồ ghề đầy bùn cát, tụ hợp toàn lũ ô hợp, rác rưởi của xã hội và người vô gia cư, vì lê lết nên khi ra đến con suối trong vắt ít ai biết, cơ thể em càng bẩn và có nhiều vết thương hơn nữa. Ai lại lo nó nhiễm trùng chứ? Đằng nào em chả chết.

Suối lạnh thấm đẫm em, giờ là mùa thu, tiết trời ở Hàn Quốc rất lạnh, khô cóng người em, nhưng chẳng lo mấy vì Daniel Park đã quen với chuyện này sau một năm lang thang khắp chốn Đại Hàn Dân Quốc này rồi. Em tự tin mình rất khoẻ, biết làm đủ mọi việc sau một năm lang thang, nhưng việc tự huỷ hoại bản thân thì em để mặc đó, mắt nhắm tai ngơ, dẫu cho cơ thể này hằng đêm bị nỗi đau thể xác dằn vặt, tâm trí bị nỗi sợ hãi bao trùm thì em vẫn cứ để đó không lau dọn, không chữa trị.

Vì em muốn chết, và chẳng biết từ bao giờ, cái chết đã trở thành nỗi khát khao của Daniel Park.

Sau một khoảng thời gian khá dài, em cũng đã kì cọ xong cơ thể mình, trông nó sạch hơn trước rất nhiều. Còn vết thương nhiễm đầy đất cát và bùn của em á? Ai rảnh mà quan tâm, đằng nào em chả chết.

Đang chuẩn bị mặc lại bộ đồ dơ hầy cũ rích của em, Daniel bỗng nghe thấy tiếng sột soạt, em sợ hãi lặn xuống dưới con suối chẳng sâu là bao. Dù sao thì con suối này ở gần rừng, ai mà biết có động vật hoang dã nào không chứ!

Một người đàn ông khá trẻ, trên dưới hai mươi, bộ đồ săn đắt tiền và cây súng săn nhìn thôi cũng biết hàng xịn xò, gương mặt tuấn tú đẹp mã. Đây là loại người mà em vĩnh viễn không thể tiến tới.

"Xem nào, chúng ta có một con mèo hoang trong cái tiết trời buốt giá như này sao?" Hắn cợt nhả, giọng nói như đè nén áp lực, ánh mắt ấy soi từng chút một trên cơ thể em, cây súng săn ấy buông xuống, hắn ta cười hiền với em và đưa em bộ đồ nhem nhuốc đã được giặt sơ qua.

"Làm quen nhé? Tôi là Zaril Magrick, hân hạnh được gặp em, tên em là gì?" Gương mặt tuấn tú ấy thâm trầm, như đang bày mưu tính kế một cái gì đó bỉ ổi lắm.

"....Daniel Park." Chất giọng đã lâu không nói trở nên khô khan rợn người, dẫu vậy, gương mặt non nớt của em cũng phần nào khiến nó dễ nghe hơn.

Daniel Park chẳng bao giờ ngờ được, tên này là bước ngoặt của đời em, chỉ tiếc khi ấy em còn quá thiếu hiểu biết, nên mới rơi vào cái bẫy của con chuột đó một cách thảm thiết.

Một con đĩ để tăng tiến quyền lực của hắn.

"Nhóc không có nhà để về sao? Vậy đi với anh nhé? Anh sẽ nuôi nhóc nên người, Daniel." Có vẻ hắn ta đã chấm em, và em phải theo hắn ta, em không thể từ chối, hoàn toàn không thể từ chối. Khẩu súng săn vẫn còn chình ình ở đó và có thể hắn ta to khoẻ hơn em nhiều.

Lang thang khắp nơi lâu ngày đã khiến em từ một con chim toàn núp sau cánh của mẹ vùng vẫy và hiểu được cách đánh giá người khác, biết thế nào là lẩn trốn, biết cách để sống sót dẫu cho nơi đó có là cống ngầm rác thải hay tận cùng thế gian.

Một khả năng học hỏi và 'hiểu' một cách đáng kinh ngạc. Nếu có người trong ngành ở đây chắc chắn sẽ công nhận Daniel Park là một thiên tài.

Nghĩ tới những ngày tháng được ở dưới mái nhà ấm cúng, được đi học và ăn uống đầy đủ, đầu óc em dường như chẳng còn minh mẫn nữa. Daniel lê cơ thể gày gò thiếu dinh dưỡng đến trước mặt người đàn ông em mới chỉ gặp vài phút kia. Hắn khoát nhẹ chiếc áo khoác đắt tiền do người bảo vệ đằng sau đưa lên vai em.

"Vâng...." Đã chẳng thể quay đầu.

Thứ xe hơi đắt tiền ấy chạy một mạch đến căn biệt thự sang trọng trên đồi, có thể ngắm toàn cảnh khu rừng này từ nơi đây, một thú vui xa xỉ. Em hơi đau bụng, chắc do em không quen đi xe, nó rất đau đầu và buồn nôn.

Ngôi nhà thiết kế theo phong cách tây âu, được làm bằng gỗ và tấm kính thuỷ tinh to thay thế cho bức tường, chỉ đứng từ ngoài nhìn thôi mà em đã run rồi.

Zaril nắm tay em, dắt em vào căn biệt thự đồ sộ xa hoa ấy, dặn dò những người đang cúi đầu xuống lấy đồ đó ra cho em. Đồ đó là gì nhỉ?

Em thắc mắc, nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi mà đứng trơ ra đó, thấy thế, hắn bảo họ tắm và thay đồ cho em. Bồn tắm rất lớn, được chạm khắc tinh xảo, những đồ vật xung quanh đều lộng lẫy, em càng có cảm giác lo sợ. Một điều gì đó sắp đến.

Em muốn tự tắm nhưng chị gái mặc váy đen dài với chiếc tạp dề màu trắng kêu họ phải đích thân tắm rửa sạch sẽ cho em. Mùi xà phòng thơm nồng hương hoa và mái tóc bết dính bụi cát của em cũng được chăm sóc kĩ càng.

Thứ mùi hương gây nghiện nhất thế gian là mùi của tiền.

Bộ đồ mà họ đưa là một cái áo sơ mi trắng và một cái quần boxer, tuy em đã lớn hơn một tuổi nhưng vì suy dinh dưỡng nên nó chẳng khác nào cái váy vậy.

Sàn nhà được lót thảm vàng mềm mại, em chạy tung tăng đến phòng của Zaril, vội vàng mở cánh cửa vì sợ bị la, em bàng hoàng.

Anh ấy đang hút một cây gì đó, vẻ mặt phê pha như những tên nghiện không đường về mà em từng thấy trong khu ổ chuột vậy. Căn phòng tràn ngập những người phụ nữ mặc đồ hở hang, mùi son phấn lẫn mùi thuốc nồng nặc gai mũi em. Daniel sợ quá, nhưng em biết bản thân cũng chẳng thể quay đầu.

"Daniel xong rồi à? Em đẹp hơn rất nhiều sau khi sửa soạn kĩ càng đấy, nào, lên đây với anh. Mấy cô ra phòng khác đi."

Zaril vừa cười tươi vẫy tay với em vừa kêu mấy người phụ nữ quyến rũ nhưng mặt bơ phờ, chảy dãi sang căn phòng khác.

Em run rẩy ngồi lên đùi hắn, cơ thể nhỏ bé của Daniel co rúm lại, em gục mặt xuống không dám nói gì.

"Sao thế? Sợ mấy người vừa nãy à? Không sao không sao, này, bánh đây, em cứ ăn thoả thích, ăn cái là hết buồn ngay ấy mà." Zaril ôm em thủ thỉ, hắn cười toét miệng tận mang tai, gương mặt điển trai ấy trở nên nham nhở khó coi vô cùng. Đáng tiếc, em không hề biết được điều đó.

Thấy bánh ngọt trước mặt, Daniel cũng không dám vồ lấy, em chậm rãi ăn từng miếng một, vị ngọt tràn ngập khuôn miệng em. Đã một năm em chưa được ăn một cái bánh đúng nghĩa, nếu có cũng chỉ là đồ thừa hoặc đã thiu thối còn sót lại trong thùng rác hoặc trên lề đường.

Bỗng, một cái bánh quy rơi xuống sàn, nó vỡ nát, em không muốn lãng phí nhưng lại sợ họ không cho nhạt lên, nào ngờ đâu Zaril cong cong đôi mắt xanh lam ấy nhẹ nhàng bảo em: "Daniel này, đừng lãng phí đồ ăn thế chứ? Nuốt hết đi, ngay trước mặt anh."

Nghe được sự đồng ý từ người kia, em mới dám nhặt lên, bỏ nhanh vào miệng. Từng miếng bánh vỡ vụn đều đã vào bụng em cả, em chép miệng, chiếc lưỡi hồng hào non nớt liếm nhẹ quanh khoé miệng dính bột bánh. Vì phải cúi xuống lụm nên em chổng hông lên, lớp vải sơ mi bao quanh bờ mông mềm mại nhỏ nhắn ấy, khẽ lộ chiếc boxer bó sát đầy gợi cảm.

Nhìn đến đây, Zaril đã không thể nhịn được nữa, hắn ta vồ lấy cơ thể nhỏ bé của Daniel, bấp chấp nó chỉ mới mười một mà hiển lộ cái thú tính của bản thân. Gã đã phải nhịn từ khi thấy cái cơ thể tràn trụi ấy ngâm trong làn nước trong vắt giữa cái tiết trời buốt giá này.

"Quỳ xuống, rồi mút nó đi." Gã ta ngửa đầu lên trần nhà, nhìn khuôn miệng quyến rũ đó liếm từng vụn bánh một mà muốn điên cả người, rõ là một cơ thể nhơ nhớp, dơ bẩn lại mang vẻ mê người khó ai sánh nổi. Thằng nhóc này không quá đẹp, nhưng nó cuốn hút, và ngay lần đầu nhìn thấy nó, Zaril đã có thể vạch ra cả một bản đồ cho việc kéo rộng mối quan hệ của bản thân.

Món quà săn lần này thật lớn, cũng phải cảm ơn gã đó mới được.

"....Mút?" Daniel không hiểu lắm, em phải mút cái gì cơ?

Như sực nhớ ra có lẽ tên nhóc này còn chưa biết làm tình, Zaril chép miệng, nhưng không biết cũng có cái thú vui của nó, tận hưởng cảm giác hành hạ cưỡng ép ai đó khi họ không biết gì cũng rất vui đấy chứ.

"Ừ, nhóc mút cái này của anh này." Gã ta kéo quần ra, chỉ vào cự vật trong quần đã đĩnh lên từ bao giờ, chiếc quần lót căng lên.

"Nhưng đó là chỗ để đi vệ sinh mà?" Daniel vẫn hoang mang, sao cậu lại phải ngậm chỗ đi vệ sinh chứ?

"Mẹ nó! Tao bảo ngậm thì mày cứ ngậm đi cái thằng đĩ!" Gã đã hết kiên nhẫn với thằng nhóc này. Rõ ham giàu sang lại ra vẻ thánh thiện lắm, gã gặp nhiều loại người rồi, và Daniel cũng là một trong những loại người thấp kém nhất gã từng gặp.

Sinh ở đáy xã hội, ham sang quý lại chẳng dám làm những việc bẩn thỉu. Thứ người hèn mọn cùng cực.

Bị nắm đầu bắt ép nuốt lấy cự vật to lớn kia, Daniel cảm giác như em muốn nghẹt thở luôn vậy, nó chọc thẳng vào cuống họng em, khuôn miệng nhỏ nhắn như muốn rách toang trước sự tấn công mãnh liệt này.

"Hô...." Gã thở phào một hơi, chật ních, ướt nhẹp lại mềm mại, thằng nhóc này có một cái miệng báu vật trời cho, khó ai mà cưỡng lại thứ này được.

"Mút nó đi, từ đầu khấc ấy, đừng chạm răng, mày chạm răng là tao tống cổ mày đấy." Gã ngửa đầu lên trần nhà, lớp áo sơ mi hờ trên vai cũng không thể che hết những hình xăm to cực kỳ phức tạp, giọng gã khàn khàn. Mùi thuốc nồng nặc trong phòng và cái mùi hôi của dương vật khiến em khẽ nhăn mày, nhưng cũng chỉ có thể run rẩy làm theo.

Daniel vụng về mút từ trên đỉnh đầu khấc xuống tinh hoàn, em hôn nhẹ từng chỗ một để lờ đi phần nhiều việc phải ngậm thứ đó, nó khiến miệng em mỏi với đau chết đi được.

Mắt em rơm rớm nước mắt sinh lý do quá căng, nên tốc độ cũng càng chậm lại. Có lẽ do không hài lòng với cái tốc độ chậm rề này, Zaril nắm tóc em lên, thúc sâu vào cổ họng em. Daniel quỳ bệt xuống sàn, họng em đau đến mức chẳng thể van xin dừng lại, thậm chí rên rỉ cũng không thể.

Lưỡi em vờn quanh dương vật của gã, từng hành động khiêu khích một khiến gã ra trong miệng của một bé trai mười một tuổi. Tinh dịch tanh nồng nhơ nhớp đầy trong khuôn miệng em, nó nóng và hôi đến mức em phải thè lưỡi để moi nó ra.

"Nuốt hết đi, nếu mày dám nhả ra, tao sẽ quẳng mày đi." Em sẽ bị vứt bỏ sao? Em sẽ không được ăn những món ngon trong ngôi nhà ấm cúng nữa sao? Em sẽ không có ai quan tâm chăm sóc nữa sao? Em sẽ không thể đi học thành tài như mẹ mong ước nữa sao?

Không, không được, tuyệt đối không được!

"...A... A, guh..." Em khó khăn nuốt hết đống chất nhầy màu trắng đó vào bụng, cổ họng em sau một đợt tàn phá bỏng rát, nhịn đói đã lâu nên chút bánh quy vừa nãy căn bản không đủ bỏ bụng. Em cố gắng lết đến chỗ của gã ta với cơ thể nhạy cảm yếu ớt này.

Mắt Daniel mờ dần, có lẽ em đã kiệt sức sau một khoảng thời gian dài không được ăn no ngủ kĩ, bao lâu gắng gượng cuối cùng dồn hết vào hôm nay, em gục xuống sàn và ôm bụng một cách đau đớn.

"Phải rồi, mày còn chưa ăn nhỉ? Một thằng mồ côi lang thang thì làm gì có cãi để mà ăn." Zaril vẫy tay gọi người lên, ông quản gia già cõm như đã quá quen thuộc với việc này, chỉ cúi đầu xuống và chờ lệnh từ người chủ của mình.

"Kêu bọn họ nấu mấy món dễ tiêu hóa đi, đằng nào món hàng cũng phải chăm chút cẩn thận thì mới bán được giá." Gã kêu một người dì đứng tuổi bế em lên, sửa soạn sạch sẽ rồi vào phòng ăn.

Rất nhanh, những món ăn thơm phức nóng hổi đã lên đầy bàn, dẫu chỉ có hai người và chắc chắn sẽ không ăn hết đống này, nhưng nó vẫn cứ bày đầy đủ trên chiếc bàn dài.

Em mơ hồ vớ lấy cái thìa múc thức ăn, em đói lắm, mệt lắm rồi, em muốn lấp đầy cái bụng rỗng tuếch này rồi đánh một giấc say sưa. 

Zaril chống cằm, cười ngọt ngào hỏi em: "Ngon không?" Những món ăn nóng hổi thượng hạng được làm bằng nguyên liệu đắt tiền và những đầu bếp với tay nghề hạng cứ thế vào bụng em, những vật dụng đắt tiền trên bàn ăn đầu bị nhem nhuốc bởi vết ố thức ăn trên tay. Nếu không có việc hồi nãy thì có lẽ em sẽ ngưỡng mộ và cảm kích tên khốn này, nhưng giờ thì tâm trí em chỉ toàn nỗi sợ hãi và khiếp đảm, nào có dám bỏ trốn hay chạy đi đâu, chỉ đành gió chiều nào theo chiều nấy.

Nhưng Daniel Park biết, bản thân em cũng chỉ đang viện cớ để không phải quay về những ngày tháng khốn khổ đó.

Zaril Magrick biết, dù thích thú thế nào thì gã cũng phải để món hàng này nguyên vẹn, vì khi mà món hàng chưa được bóc, nó mới có thể đẩy lên giá cao nhất.

Đêm mai, sẽ là ngày thằng nhóc cực phẩm này lên kệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net