Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một buổi sáng vật lộn ở trường thì cuối cùng em cũng được trở về nhà, đang đi thì Hyung Suk hỏi em.

-Này, tại sao lúc ăn trưa cậu bảo tôi bắt cậu ta, lúc đó cậu nói lý do chẳng kĩ càng gì cả.

-Anh có biết những người được mệnh danh là "kẻ thu hút xui xẻo không"?

-Tôi biết nhưng nó liên quan gì về chuyện lúc sáng?

-Tôi có cảm giác cậu ta là một người như vậy, và linh tính tôi mách bảo rằng phải chú ý đến cậu ta, không thì tôi sẽ gặp trở ngại sau này.

-Vậy à, thế có cần tôi chú ý đến cậu ta không?

-Có nhưng đừng lộ liễu quá.

-Yes boss~

Thảo luận về Ji Ho xong thì em chợt nhớ gì đó.

-Giờ thì đi tìm việc làm thôi, dẫu sao tiền trong thẻ của anh cũng đâu phải vô hạn.

-Thế cậu thức khuya được không?

-Được.

-Vậy thì đi theo tôi.

Hyung Suk cầm tay em mà dắt đi, đến một cửa hàng tiện lợi gần nhà thì anh đẩy cửa vào nói to.

-Có ông chủ ở đây không, Chúng cháu đến tìm việc ạ!

Nghe tiếng thì ông chủ ra tiếp, đập vào mắt ông là hai cậu thanh niên vô cung đẹp.

-Hai cậu tới tìm việc?

-Đúng vậy ông chủ.

-Hai cậu được nhận.

Ông chủ không  để Hyung Suk nói gì thêm mà nhận luôn cả hai, trong đầu ông giờ đang có một chiến lược, nhân viên đẹp trai thì có nhiều khách mà nhiều khách thì doanh thu của tiệm sẽ tăng, thật là một kế hoạch hoàn hảo.

-Thế cậu nhỏ con tên Daniel sẽ làm vào thứ 2, 4, 6 còn cháu tên Hyung Suk sẽ làm vào thứ 3, 5, 7. Chủ nhật thì bọn con xin nghỉ nhé.

-Cũng được, bây giờ làm luôn được không?

Em không ngần ngại mà đáp ngay.

-Dạ được, mà lương 1 đêm bao nhiêu vậy chú?

-40000 Won mỗi đứa nhé.

-Dạ cảm ơn chú!

Em vui vẻ mà cảm ơn ông chủ, rồi về nhà vệ sinh rồi mới đi làm.

-Tôi đi đây! Anh nhớ khóa cửa nhà rồi mới đi ngủ đấy!

-Rồi rồi, đi vui vẻ nhá.

Hiện tại thì em đang ngồi trong quầy mà sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tiếng chuông cửa hàng vang lên thu hút sự chú ý của em.

-Xin chào quý khách.

Và những người bước vào lại là ba người bạn cùng lớp của em, đáng lẽ em sẽ không  quan tâm nếu như thứ họ mua không phải là rượu và thuốc lá. Em nhìn đống đồ rồi chỉ nhẹ nhàng yêu cầu.

-Mời xuất trình chứng minh thư.

Họ thấy Daniel thì bắt đầu thuyết phục em.

-Thôi mà Danny, giúp bọn này đi!

Em không biến sắc mà yêu cầu lại.

-Mời xuất trình chứng minh thư, thưa quý khách!

Thấy em không nhượng bộ thì một đứa trong số đó cũng chịu xuất trình chứng minh thư. Nhìn cái chứng minh thư với khuôn mặt khác mà em chỉ muốn đấm tên đó thôi.

-Xin lỗi thưa quý khách nhưng đây không phải chứng minh thư của cậu.

-Không là tôi đấy, chỉ là hồi đó tôi hơi gầy thôi.

-Tôi xin nhắc lại, ĐÂY KHÔNG PHẢI CHỨNG MINH THƯ CỦA CẬU, THƯA QUÝ KHÁCH!!!

Trong khi gã kia đang muốn đánh em thì một bóng dáng quen thuộc bước vào .

-Không mua được thì đi chỗ khác, sao mà lâu thế...Ơ Daniel.

Bóng dáng vừa bước vào đó là Jin Sung, cậu ta cứ đứng sượng trân trước cửa khi thấy em cùng ánh mắt không thể nào tồi tệ hơn. Cậu ta cuống cuồng lên mà giải thích.

-Lũ kia đi ra ngoài! Danny à, không như cậu thấy đâu, làm ơn đừng nói với Mi Jin nhé!

Jin Sung biết rõ bây giờ Daniel là bé cưng của Mi Jin chỉ cần em nói ra điều gì thì cô cũng sẽ tin tưởng em tuyệt đối, em mà báo cáo chuyện này với cô là cậu ta chết chắc!

-Cậu là đầu sỏ của đám đó à?

Em giương ánh mắt không thể nào lạnh hơn nhìn Jin Sung.

-Không không, tớ có quen biết gì với đám đó đâu.

Em im lặng một khoảng dài làm cậu ta càng sợ hơn.

-Cậu đi mà dắt lũ đó ra khỏi cửa hàng của tôi, và đừng để tôi thấy cậu làm những trò ngớ ngẩn này nữa. Nếu để tôi phát hiện được thì cậu tự biết hậu quả rõ chưa?

Jin Sung không nói gì mà gật đầu liên tục,em cũng chỉ thở dài rồi yêu cầu cậu ta.

-Giờ thì cất đống này về đúng chỗ hộ tôi.

Jin Sung nghe vậy thì vội vàng cầm đồ đi sắp xếp còn em thì ngồi xuống quầy mà quan sát cậu ta. Xong việc cậu ta định đi ra khỏi cửa thì bị em kêu lại.

-Này Jin Sung.

-Hửm?

Em quăng lon coca với viên kẹo mút về phía Jin Sung.

-Cho cậu đấy, yên tâm là tôi trả tiền rồi. Cậu nên bỏ thuốc đi Mi Jin không thích đâu.

Jin Sung cũng ngu ngơ mà cầm rồi rời đi, xong xuôi thì em cũng ngả người ở quầy thu ngân mà chờ khách, và cứ thế một đêm yên bình trôi qua.

Đến sáng thì em về đến nhà, vừa bước vào thì Hyung Suk đã lao đến ôm em.

-Đêm qua không có cậu tôi khó ngủ lắm đó~

Em cũng chỉ bất lực mà lết thân mình cùng con gấu bự kia vào. Cả hai lại sửa soạn rồi đi học, vẫn như cũ Hyung Suk hỏi em.

-Thế hôm nay cậu muốn ăn gì? Không được nói mỗi sữa socola vì tối qua cậu thức cả đêm nên chắc là mệt lắm, phải bồi bổ.

Em cũng chẳng khước từ gì mà trả lời.

-Cái gì dễ tiêu là được.

-Được thôi. 

Anh mua đồ ăn, còn em đứng chờ vẫn như mọi ngày, nhưng hôm nay lại có một sự đặc biệt nho nhỏ.

-Meow~

Chú mèo của em đang nằm dài trên bước tường gần đó mà lười nhác kêu.

-Ô, mi về rồi à. Tên kia như nào rồi?

-Meow~

-Vậy à, đúng là vẫn điên như ngày nào. Không biết đến khi nào mới có thể bỏ được chấp niệm đó đây. Biến bản thân thành phản diện chỉ để bảo vệ thứ mà bản thân không thể với tới, haiz~

Đúng lúc đó thì Hyung Suk bước ra, anh đưa em cơm tam giác đã được bóc sẵn. Em cầm lấy rồi lại gần chú mèo.

-Xuống đây đi, ta không lên đó bế mi được đâu.

Chú mèo nhỏ cũng nghe hiểu mà nhảy xuống tay em. Hyung Suk kế bên tò mò mà hỏi em.

-Mèo của cậu hả.

-Cũng có thể gọi là vậy.

-Hể~ vậy là có thêm một thành viên lắm lông rồi.

-Ừ, giờ thì đi thôi.

-Cậu định đem nhóc đó đi học hả?

-Yên tâm, nhóc này không quậy đâu.

Cứ thế hai người một mèo đi trên còn đường dài yên bình vào buổi sáng đẹp trời.

                                                                                                                                  9/7/2024

                                                                                                                                Marionetta









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net