Chương 7: 12 Grimmauld

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc kéo dãn thời gian chính là chủ đích của Draco. Hắn biết câu bùa ếm ở phía Bộ đang phản ứng mạnh mẽ với những món bùa mức độ cao mà hắn đang sử dụng, đặc biệt là Crucio. Draco chiếm thế tiên phong không ngừng công kích khiến Sứ giả lùi bước vào một góc.

Bàn ghế xung quanh cháy cạnh, một vài món vỡ tan tác thành từng mảnh, chỉ có người mang dòng máu thuần huyết vẫn rất bình tĩnh tung ra những đòn hiểm độc khiến đối phương chật vật dùng tấm áo chùng che chắn.

Gã đang có ý định chạy trốn, Draco vẫn cố gắng dùng bùa trói gô nhưng phản tác dụng.

Có lẽ gã không ngờ trong nhà thờ lại tồn tại một kẻ có thể sử dụng những quyền năng mà người thường chẳng thể sử dụng.

- Nhà mi là ai? Một kẻ không ở trong Hội đời nào biết sử dụng đũa phép? - Kẻ lạ mặt rống to, chật vật tránh đi một đòn Bombarda Maxima (Tạo vụ nổ lớn) từ cây đũa làm bằng Elm của Draco.

Đời nào Draco để kẻ kia nhởn nhơ trốn thoát dưới đũa phép của hắn. Hắn ép kẻ kia đến góc kính vạn hoa, không ngừng quất những câu bùa và phòng thủ bằng những tấm chắn bảo vệ đặc biệt bằng pháp thuật.

Lão John tự lượng sức mình mà gửi tin bằng phương thức đặc biệt đến các giáo sư ở Hogwarts, lão mong họ có thể ngay lập tức liên hệ với Bộ Pháp Thuật và gửi cứu viện đến đây.

Cả hai người đều hiểu phải mất ít nhất nửa tiếng người của Bộ mới tới, Draco phải bắt bằng được người tự xưng là Kẻ được chọn hay Sứ giả trước mắt. Vấn đề là tấm áo chùng của gã ta quá đặc biệt, không một đòn tấn công nào thành công trực tiếp khiến hắn bị thương. Draco bực mình chửi thề:

- Đ** m* nhà mi!

Lão John:...

Kẻ được chọn sớm biết bản thân không đấu lại Draco, gã đánh liều định bắn vỡ tấm kính vạn hoa để trốn ra thì một luồng sét bất chợt ập tới đánh vào thẳng mặt khiến gã hét lên một tiếng đau đớn. Tia sét tấn công ấy sướt qua má của Draco mà đánh tới Sứ giả, Draco sửng sốt quay phắt người, đập vào mắt hắn chính là đôi mắt màu lục bảo thạch sáng trưng dưới lớp tóc xoăn đen như cái tổ quạ.

"Expulso" (Bùa chú phát nổ được nâng cấp rất mạnh, có thể gây ra một vụ nổ lớn với tốc độ nhanh, có lực đủ mạnh để hất cả cơ thể vào tường)

"Ebublio" (Tạo ra một quả bong bóng để nhốt đối phương vào đó và bong bóng không thể bị phá vỡ bởi các tác động vật lý)

Trong quả bóng được tạo ra bởi người mới đến, tấm áo choàng của kẻ tự xưng là Sứ giả vẫn đảm bảo an toàn cho gã nhưng khuôn mặt của gã lại bị thương nặng khiến gã ngất xỉu ngay lập tức trong cái màng bóng kia.

Draco nhìn qua lão John cầm trên tay một con dấu đỏ. Đó là vật dụng đặc biệt chế tạo cho Muggle mỗi khi muốn gửi thư đặc biệt khẩn cấp đến Hogwarts cho giáo sư hoặc những học viên có quan hệ thân cận máu mủ. Con dấu đỏ chỉ được sử dụng với số lần giới hạn tránh trường hợp đường truyền của những con cú có vấn dề.

Lão John dẫu đã đóng dấu đỏ vào thư đen cũng chẳng thể truyền báo thông tin nhanh như vậy.

Người mới đến thở dài một hơi, chỉnh lại cái áo khoác bên ngoài, sửa lại gọng kính lệch phía trên mặt và khóa chặt tầm nhìn của y vào Draco. Draco chần chừ không mở miệng, y lại chẳng quan tâm mà tiến lên, chào lão John một cái rồi đến trước mặt Draco và dừng lại.

Harry Potter - Draco choáng váng nhìn y.

Một bước lại lùi một bước, nỗi ám ảnh trong lòng trào dậy khiến Draco bối rối muốn quay đầu chạy trốn nhưng cái níu giữ chặt chẽ của Harry đã cản hắn rời khỏi nơi này. Draco ứ nghẹn cổ họng, dạ dày cũng quặn thắt đau lên từng đợt vì hồi hộp và lo âu. Nếu người của Bộ đến, hắn sẽ chẳng ngần ngại và phân vân đến mức này, vậy mà người đến lại là Harry Potter...

Người đứng đầu Sở Thần Sáng cần gì phải xử lí mấy vụ cỏn con đến mức này.

Ngoài Harry còn có hai người cũng mặc áo chùng của Sở Thần Sáng, hành động bọn họ chớp nhoáng thảo luận điều gì đó, Draco nghe loáng thoáng bọn họ sẽ chia xe để đảm bảo sự tối mật.

- Mày bị thương, Malfoy.

Lời nói của Harry nhắc nhở hắn về vết cắt sượt qua đầu của tên Sứ giả ban nãy. Harry nhẹ nhàng ếm cho vết thương một cái bùa Episkey (Dùng để chữa những vết thương nhẹ) Harry cảnh giác mà phá vỡ thứ bóng kia, ếm cho đối phương một bùa trói gô và bùa ngủ khiến Sứ giả bất tỉnh tạm thời. Hai người còn lại dùng bùa lơ lửng đem theo gã Sứ Giả ra phía ngoài xe khác.

Trong lúc di chuyển Harry vẫn không quên kéo Draco đi theo mình, mặc cho ánh mắt rối bời cùng đôi chân tê liệt chỉ muốn dẫm tại chỗ của Draco, hắn kịch liệt phản đối.

- Bỏ ra Potter!

Draco bực mình cáu gắt nói một câu sau khi kịp hồi tỉnh lại khỏi cơn lắng lo. Hắn tức giận gạt tay ra nhưng Harry nhanh hơn một bước đã kịp giữ chặt lấy cổ tay của hắn. Chỗ y giữ lại đau nhói từng đợt nhưng Draco chẳng quản mà đánh mất vẻ phong độ thường ngày, cao giọng mắng mỏ:

- Bỏ ra! Tao đã sớm không liên quan đến Bộ! Tao chỉ là phòng vệ!

Harry làm ngơ vẫn bước tiếp, lão John không hiểu chuyện cứ thế bám theo cho đến lúc cả ba yên vị trên chiếc xe của Draco chẳng biết lúc nào đã được lái lên dốc nhỏ và xông thẳng vào sân nhà thờ.

- Harry Potter! - Draco hét lên khi y đẩy ngã Draco vào ghế sau và để lão John lái xe.

Y lẩm nhẩm một câu chú khiến bộ phận tự động của xe khóa lại, cho lão John một ánh mắt ra hiệu hãy lái theo những chỉ dẫn của địa điểm mà y bật sẵn ở bản đồ điện tử trên xe. Draco lườm Harry đến đanh đá, hắn lồm cồm bò dậy khỏi ghế da nhưng bóng dáng to lớn của Harry lại chợt ập tới gần như che đi thứ ánh sáng từ cửa kính của xe.

Hơi thở mạnh mẽ nam tính xộc thẳng vào mũi khiến Draco khó chịu ngoảnh mặt, Harry mở hờ khóe môi, dùng đôi tay rắn chắc to lớn của y bóp chặt cái miệng không ngừng chửi rủa của Draco. Y thở dài một hơi, để đôi mắt của Draco nhìn thẳng mình và buông câu lệnh:

- Yên nào, Malfoy. Tao sẽ là người thẩm tra, không phải kẻ khác trong Bộ.

Draco ngọ nguậy muốn thoát khỏi bàn tay đang kìm miệng hắn, trong lúc vô tình mà há miệng cắn chặt lấy một mảng da của Harry. Draco không dám cắn mạnh răng chỉ có thể day day để tránh trường hợp Harry chảy máu.

Trong lúc hắn không nhận ra, khóe môi của Harry có chút giật giật. Cuối cùng y thỏa hiệp buông tay xuống nhưng người vẫn đè chặt khiến Draco không cựa quậy được.

Lão John: ...

Lão John tự nhủ mắt không thấy tâm không phiền, lão cũng già rồi đâu còn sức mà suy diễn cho tuổi trẻ.

Draco thở hổn hển không đẩy được cái bao cát to lớn đang đè lên người bèn mím môi trừng Harry:

- Tao không thở được!

Harry nói rất tự nhiên:

- Tao nhận được thông tin của Bộ, mày đã dùng Crucio nên hiện tại tao phải "kèm chặt" mày.

Nói rồi Harry chuyển động những ngón tay dài của mình mà "lụm" luôn cây đũa phép trên tay của Draco, xong việc còn vô cùng hiển nhiên mà gật gật cái đầu hài lòng trấn an:

- Tao sẽ làm chứng cho người bị tình nghi như mày, Malfoy.

Draco tức điên đến sôi máu, trước kia hắn có mắt mù mới đi mến mộ tên mặt dày vô liêm sỉ mang danh Cứu Thế Chủ. Draco hối hận không kịp chỉ biết nghiến răng ken két sau đó ngạo kiều ngoảnh mặt sang chỗ khác làm ngơ. Thề với Chúa, hắn đã ngu dốt tới mức nào lúc trao tấm lòng cho một kẻ ngoan cố.

Vậy là hắn vẫn phải về thế giới trước kia một chuyến sao? Đã 5 năm rồi hắn chưa trở về.

Draco không cam lòng nhíu mày, ngay lập tức Harry nhận ra bèn duỗi một ngón tay xoa đều lên lông mày của hắn, y còn thấp giọng khuyên bảo:

- Tao đã chứng kiến quá trình qua mắt cú, chỉ là tao đến quá muộn... Mày không cần lo lắng.

- Không cần mày xỏ mồm vào! - Draco nóng nảy liếc y.

Harry thở dài vẫn giữ nguyên động tác vuốt dãn lông mày cho hắn. Hành động của hai người qua cái nhìn từ kính chiếu hậu của lão John khiến lão bất ngờ mở to mắt. Lão tự hỏi mối quan hệ của hai người đàn ông đã thân đến vậy sao. Lão chẳng hề hay biết những câu chuyện li kì của giới pháp thuật bởi John cũng chỉ là một Muggle may mắn có dòng máu hầu cận nhà Malfoy, cho nên lão không biết Harry Potter và Draco Malfoy luôn ở hai thế đối nghịch và hiếm khi làm hòa với nhau.

Nhưng Draco Malfoy được khoan hồng một phần cũng là nhờ Harry Potter.

Lão thầm mắng mình nhiều chuyện rồi tập trung lái theo hướng chỉ của bản đồ.

Trong lúc đó Harry đã luồn qua phía sau của Draco và xốc hắn ngồi thẳng dậy. Hành động bất ngờ thân mật ấy khiến cả người Draco cứng đờ, bên tai cũng nhiễm một mảng đỏ lan đến tận cổ. Draco mất bình tĩnh cố đẩy Harry ra. Harry thuận theo dịch ra một bên, y làm như đó chẳng phải điều kì lạ mà ngồi thẳng dậy và nhìn thẳng con đường phía trước.

Có vẻ Cứu Thế Chủ rất quen thuộc việc trấn áp tội phạm như này... Draco có chút tiếc nuối cúi mặt xuống rồi ném những hồi ức ban nãy qua một bên. Hắn nào ngờ ánh mắt nóng bỏng của kẻ nào đó đang quét qua một lượt trên cổ áo sơ mi xộc xệch của hắn, rồi thầm cười khẽ trong lòng bởi Draco đã bị bao phủ bởi mùi hương của mình dù chỉ trong chốc lát.

Bọn họ di chuyển đến một lối rẽ bí mật, hướng chỉ bảo lão John phải xuyên thẳng qua bức tường trước mặt. Vì lão John là một Muggle nên lão không biết đến ga tàu 9 3/4, bức tường này cũng là một kết giới ngăn cách người thường tiến tới một trong những cánh cổng dẫn tới thế giới pháp thuật.

Harry nhìn thẳng vào kính chiếu hậu phản ánh đôi mắt hoang mang của lão John:

- Xuyên qua đi.

- Thưa ngài, là đường cụt.

- Cứ xuyên qua đi, đây là một dạng của pháp thuật.

Lão John nhíu mày và nhấn mạnh ga xe, khác với những suy đoán tồi tệ của lão, chiếc xe không bị cản lại, cũng chẳng vì thế mà xây xước, ngược lại trước mắt lại hiện rõ mồn một thế giới rực rỡ sắc màu nơi có những cái cây cao chọc trời đâm xuyên qua tầng mây phía trên.

Lão không kìm được mà nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, một bức tường vô cùng rộng và cao màu đen gần như lẩn trong những bóng râm của mấy tán lá rậm rạp sừng sững chắn ngang lối ra của những kẻ có ý định tẩu thoát bởi sự rùng rợn của khu rừng. Hoa quả ở đây trĩu nặng, cong xuống từ cành cây nhưng màu sắc của chúng thì chẳng mấy ngon miệng.

Kì lạ thay phía bản đồ điện từ vẫn hiện rõ tín hiệu của vị trí cần đến mặc cho đường đi ban đầu đã bị xáo trộn. Harry lạnh nhạt nhìn vị trí cần đến chỉ còn cách nới này 2 km mới nhắc nhở lão John:

- Đường rất khó đi, có một con cú... Ồ, nó tới rồi.

Một đôi cánh màu trắng tuyết bỗng sà xuống và chắn hết tầm nhìn của mọi người. Harry chỉ vẫy cây đũa phép và thì thầm câu chú đã khiến cửa xe hạ xuống. Y cất giọng nói vọng ra ngoài:

- Anh bạn Hedwig, chỉ đường cho chúng tôi đi.

Con cú trắng có linh tính mà gật đầu một cái, cất đôi cánh chao lượn nhẹ nhàng trước xe một khoảng nhỏ để dẫn đường. Con xe lướt qua những vũng bùn đặc quánh và những mảng màu bừa bộn xấu xí loang lổ trên mặt đường. Draco là một kẻ có gu thẫm mỹ khá ổn, hắn nhíu mày từ chối cho nhận xét với khung cảnh nơi này. Chẳng khác mấy cái lỗ tròn bị tràn màu vương vãi là bao!

Những cái cây to gấp mấy lần những thân gỗ nhỏ của thế giới Muggle, lão John hít sâu một hơi phóng xe qua một cái lỗ to bị khoét sâu trên thân cây theo sự chỉ dẫn của con cú. Cứ ngỡ chỉ là một không gian tối đen mời mịt cho đến khi ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt khiến lão nhíu mày, lão John bỡ ngỡ phóng tầm mắt ra phía ngoài.

Bọn họ đang ở đại lộ chính nơi giao nhau của 5 con đường khác biệt. Harry liếc qua Draco, Draco đang quan sát xung quanh. Harry từ tốn giải thích:

- Để đề phòng, Bộ đã tạo ra những con đường ảo ảnh nhưng có lối thông được đổi thay hàng ngày.

Draco làm bộ ngó lơ không thèm bỏ vào tai, sự tò mò phản ánh trong đôi mắt lại phản bội sự lạnh lùng trẻ con này của hắn. Harry cười thầm rồi gật đầu ra hiệu lão John cứ lái xe. Bọn họ lần nữa đi qua một tấm gương trong suốt và đến ngay trước căn nhà mà Harry Potter đang sở hữu. Draco nhíu mày nhìn qua địa điểm quen thuộc này, căn nhà số 12 tại quảng trường Grimmauld tọa lạc tại London.

Hắn không cam lòng nén lại sự khó chịu sắp trào ra trong nháy mắt. Harry như ngầm hiểu mà sát lại gần, vô tình đụng vai hắn. Draco hừ lạnh một tiếng và mở cửa xe đi xuống.

Ba người bọn họ cứ vậy mà tiến vào ngôi nhà cũ kĩ nhưng được quét dọn sạch sẽ.

Đại Sảnh của căn nhà mà Cứu Thế Chủ thừa hưởng từ người chú quá cố Black cũng chẳng xa hoa cho lắm, Draco thầm đánh giá. Nếu hắn nhớ không nhầm sau khi giáo sư Snape "Công khai phản bội", căn nhà đã bị bỏ hoang trong thời gian khá dài. Harry rất tự nhiên mà ném tấm áo chùng trên người lên ghế, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng còn chưa cài mấy cúc trên.

Y mời hai người họ ngồi xuống ghế, một con gia tinh già nua với hai cái tai nhọn xuất hiện khiến lão John giật mình lùi ra sau sofa. Harry vội trấn an:

- Đây là gia tinh, đối với người ở thế giới pháp thuật thì việc nhìn thấy là rất bình thường.

Sỡ dĩ Bộ không xóa đi kí ức của một Muggle như lão John dù những phụ huynh Muggle khác có con cái học ở Hogwarts đều bị xóa là do lão là hậu duệ của một trong những người hầu trung thành luôn kề cận sát cánh chủ nhân thời xưa nhà Malfoy. Bằng thuật bói toán tiên tri được truyền lại nhiều đời, lão John từ nhỏ đã biết số mệnh của cha con họ dẫu cho lão không được phép đặt chân đến thế giới pháp thuật.

Ranh giới tồn tại giữa các nhà gần như đã bị xóa nhòa nên việc con lão học Ravenclaw vẫn được gia chủ hiện tại của nhà Malfoy chấp nhận.

Gia tộc Black là một gia tộc thuần huyết và tôn sùng dòng máu thuần. Vừa nhìn thấy Draco Malfoy, mặc cho trước đó hắn là một trong những tử thần thực tử nguy hiểm, con gia tinh Kreacher vẫn kính cẩn cúi đầu:

- Vinh hạnh cho Kreacher khi được gặp cậu, gia chủ Malfoy tôn quý.

Harry liếc mắt qua con gia tinh rồi tặc lưỡi, phải biết Kreacher không hề ưa Harry chút nào bởi dòng máu lai của y. Đảo mặt suy nghĩ chốc lát, lại nhìn Kreacher đặc biệt yêu thích Draco, Harry ngẫm nghĩ rằng điều này cũng không quá tệ.

Kreacher đặt từng tách trà nóng lên bàn, trước lúc lui xuống còn không quên cúi đầu chào Draco một cái. Draco không câu nệ mà đem tách trà thưởng thức một ngụm nhỏ, không thể nói tay nghề của gia tinh nhà Black khá ổn, lông mày của Draco bất giác dãn ra.

Đã rất lâu rồi hắn mới tiếp xúc trực tiếp với một căn nhà nhuốm màu cổ xưa. Trong vô thức, đôi mắt của Draco nhẹ hẫng bỏ qua những thế sự nguy hiểm của thực tại, thả lõng người và cảm nhận không gian cổ kính pháp thuật bằng tất cả các giác quan của bản thân.

Không gian nhỏ không thể sánh bằng Thái Ấp vậy mà cỗ bình yên dâng lên từ tận đáy lòng khiến Draco bất giác rũ mắt.

Đúng vậy, đã từ rất lâu.

————————
S8: cmt vs voted dùm tui nha!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net