Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này lỡ như vào đấy rồi gặp thêm nhiều con khác thì sao..."

"Đúng đấy! Ai sẽ đảm bảo cho bọn tôi được an toàn hả?"

"Mấy người muốn chết thì tự mà đi chứ"
Một nhóm người phản đối ý kiến xuống xe để tìm đường thoát. Họ buôn những lời nói khiển trách về phía Reo và mọi người. Bọn họ cho rằng cứ ở nguyên trên xe đợi người tới cứu là được, không cần mạo hiểm đến thế.

Cũng vì vậy mà trên xe xảy ra tranh chấp, đôi bên người qua tiếng lại khiến Isagi đến can cũng không kịp. Tiếng ồn như vậy thì việc bị đám quái chú ý chỉ là vấn đề thời gian. Bọn họ không muốn sống nhưng cậu thì muốn.

Có vẻ nghe được tiếng lòng than thở từ đàn anh,  Itoshi Rin chỉ với một cái nhìn đã phủi bay cuộc tranh đấu vô nghĩa nảy giờ. Hắn hừ lạnh rồi quay mặt đi

"Lũ hời hợt"

Lời nói của thiếu niên trẻ khiến bao nhiêu ánh nhìn không chút kiêng dè đặt lên người hắn. Tức giận có, không cam lòng có nhưng chung quy vẫn là không làm được gì

Isagi ngao ngán nhìn cái nhóm người lúc nảy hùng hổ cãi nhau giờ lại im lặng chẳng nói câu nào. Cậu thở dài thầm nghĩ không biết cái mạng này còn trụ được đến bao giờ

Trong lúc họ giằng co thì đám quái kia đã ăn xong con mồi và đang di chuyển tìm kiếm miếng mồi kế tiếp. Dựa vào âm thanh họ nói chúng không tốn quá nhiều thời gian đã nhanh chóng tìm ra chỗ của chiếc xe đang đậu, tuy nhiên tụi nó chỉ đi xung quanh chứ không đá động đến.

Isagi nhìn ra ngoài cửa xe, cậu đoán là bọn chúng đang cố thăm dò xem động tĩnh bên trong. Đám quái này thông minh hơn so với bề ngoài thô kệch của tụi nó nhiều. Cũng có nghĩa là nếu cả bọn không bỏ chạy bây giờ thì chút nữa thôi, miếng mồi tiếp theo sẽ là họ.

"Chậc- không đi thì cứ ở đây, bọn tao đi"

"Ừ vậy đi kiểu gì mấy người cũng bị ăn thịt ngay thôi"

"Bày đặt thượng đẳng làm gì?? Tốt nhất là đi rồi chết xó trong đó luôn đi "

Đúng là thời khắc sinh tử mới hiểu rõ hơn về bạn bè, không phải ai cũng đáng là bạn hay cũng chẳng mấy ai tốt đến mức ta có thể dựa dẩm mà gọi tiếng đồng đội

Thế rồi cả bọn chia ra 2 phe, một đi thẳng vào rừng một ở lại xe chờ người cứu. Isagi lựa chọn việc ra khỏi xe tìm được thoát, không phải theo số đông chỉ là linh cảm rằng ở lại không an toàn.

Hiện tại sắc trời đã trở tối, rừng rậm thật sự nguy hiểm hơn rất nhiều. Điều này cả bọn đều rõ hơn ai hết nhưng ở trong xe thì cũng quá nguy hiểm, ai có thể biết đám quái sẽ tấn công vào lúc nào? Không gian chật chội trong xe sẽ khiến cả bọn không thể thoát được.

Thời khắc tiếng rú của những động vật vang dội khắp khu rừng, có thể là tiếng la toang khi sinh mạng kết thúc hay là tiếng còi báo hiệu thời gian săn mồi đang đến. Isagi cũng không biết được, cậu chỉ biết hiện tại sự sống của cả bọn như đang đi trên sợi dây mỏng, một chút sơ sẩy thì thứ chờ đợi họ chỉ có cửa tử

Nếu hỏi cậu có sợ không thì đương nhiên là có, ai mà chẳng sợ cái chết? Cậu cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt và quan trọng hơn là cậu còn có gia đình. Nếu cậu bỏ mạng ở đây thì cậu sợ mẹ cậu sẽ sụp đổ mất

Dù cho Isagi không lo cho mạng sống mình thì cậu cũng phải lo cho ba mẹ nơi cửa nhà đang ngóng trông cậu. Thế nên dù thế nào cậu cũng phải toàn mạng trở về

Còn đang suy nghĩ thì Reo đã lên tiếng kéo cậu khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia. Phải rồi, giờ điều cậu cần làm là trốn thoát khỏi đây trước đã. Thật may là Isagi vốn khá kĩ tính nên trước khi đi cậu đã mang theo rất nhiều thứ linh tinh phòng trường hợp bất trắc và giờ thì nó đã có chỗ hữu dụng.

"Mọi người hãy đem theo bất kì thứ gì có thể dùng và thử kiếm thêm trên xe có thứ gì dùng được nữa không?"

Reo như người cha già đang chỉ dẫn đàn con thơ, trở thành người dẫn dắt cả bọn. Hắn ít nhiều cũng là thiếu gia nhà Mikage nên việc được huấn luyện bài bản từ nhỏ là chuyện thường tình. Vì vậy cậu ta không thiếu mấy kĩ năng mềm này.

Tạ ơn trời khi cả đoàn xe có được một người con trai như Reo, cậu đã âm thầm thêm thiếu gia vào danh sách những người cậu ngưỡng mộ chỉ sao Noel Noa

Cả bọn chia nhau lục lọi xem có thể tận dụng được cái gì trên xe này không, phải mà có vài con dao hay là thanh sắt gì đó thì khá ổn. Nhưng điều này là không thể nhất là ở trên một chiếc xe đưa đón khách du lịch

"Này Reo, tớ chỉ thấy mấy dụng cụ sửa xe thôi"

"Haha kiếm làm quái gì, kiểu gì chả chết mà"

Một tên trong nhóm lúc nảy cố tình gây sự với Reo, dù đã làm ngơ thì tên kia có vẻ không muốn bỏ qua dễ dàng. Hắn đứng dậy mang theo những lời cay độc xỉa xói thẳng về phía họ. Gã này lúc trước từng đá thua nhóm Isagi nên hiện tại vẫn còn ôm thù. Vì không muốn tiếp tục gây sự thêm nên Reo đã quyết định lảng tránh đi tiếp tục làm lơ gã

"Mang theo mấy cái có thể sử dụng làm vũ khí tạm thời, dù sao có còn hơn không"

Tên kia như bị chọc tức tính nhào đến tấn công Reo, may mắn là có người đã giữ gã lại để gã không thể làm loạn thêm. Rin nhìn người đang làm khùng điên trước mặt mà chẳng thèm đoái hoài đến, một thứ tầm thường. Bị Rin nhìn khinh như vậy dù tức giận thế nào nhưng cũng đành thầm chửi một tiếng rồi ngồi xuống

Sau khi không bị quấy rầy nữa thì mọi người đã nhanh tay chuẩn bị xong công tác, cả bọn bắt đầu kế hoạch tác chiến. Điều họ cần làm là thoát khỏi cái xe này trước, chỉ đợi thời điểm con quái thú xoay người di chuyển ra sau xe, cả đám nhanh chóng đẩy cửa trước rồi nối đuôi nhau khẽ bước rời khỏi xe

Mỗi một bước chân đặt xuống là một lần tim họ hẫng đi 1 nhịp. Thật sự cũng quá căng thẳng rồi, đến mức Isagi vô thức nín thở vì sợ quái thú nhận ra được. Cứ giống như đang đi trên sinh mạng của mình vậy

Vào lúc tưởng như gần thành công rồi thì một con trong số đó đột ngột xông tới chỗ họ. Nó há mồm to với đống răng lít nhít như dòi bọ trông mồm làm kinh dị đến buồn nôn, Isagi nhất thời bị dọa sợ nhắm chặt mắt, bàn tay toát cả mồ hôi mà bấu chặt tay người phía trước.

Thời điểm đó thứ còn trong suy nghĩ Isagi là mình nên chôn cất ở đâu cho đẹp... Và rồi khi nó chỉ cách họ vài ba bước chân thì bỗng dừng lại, hóa ra con quái đó chỉ đang cố bắt một sinh vật nhỏ đang la oái âm không ngừng ở cách chỗ Isagi khoảng vài bước

'H-hah...má dọa chết tôi rồi' Cậu thở ra một hơi nhẹ tự trấn an bản thân, ổn rồi vẫn còn sống chưa chết được

Không dám trì trệ thêm, cả đám cố gắng bước đi nhanh hơn để kéo dài khoảng cách với nó.

Trong khi đang di chuyển thì cậu bỗng khựng lại mà quay đầu nhìn về phía chiếc xe đang đổ kia. Khung cảnh hoang tàn trước mắt làm cậu không khỏi dấy lên một cảm giác kì lạ chưa từng có. Không biết, cậu đoán là sắp có gì đó xảy ra và có thể tệ hơn cả suy nghĩ của cậu

Nhận ra bạn mình đang hơi đơ ra, Bachira- người vốn đi phía trước cậu đã nắm chặt tay Isagi hơn. Vào lúc này cậu mới quay lại nhìn người trước mắt, gương mặt người nọ dù lấm lem mồ hôi cùng biểu cảm khó coi trên gương mặt nhưng vẫn đang cố rặn ra nụ cười mà bản thân hắn tự cho là ổn nhất để trấn an cậu. Cậu nhìn hắn chỉ biết xót xa, nhìn lấy một người vốn nhiệt tình vô tư thế nào giờ lại bị thực tế bào mòn đến suy tàn.

Có lẽ cả Bachira cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ gặp phải loại chuyện này, đến mức hắn chẳng thể nở một nụ cười bình thường được nữa. Bọn họ dù gì cũng chỉ là những đứa trẻ thôi, làm sao mà bĩnh tĩnh nổi khi gặp những thứ tưởng chừng chỉ có trong những tập phim kinh dị đây chứ

Nghĩ là thế nhưng hiện tại tàn khốc đã vả họ mạnh hơn, không được yếu lòng phải bước tiếp thì mới có đường sống. Ngay khi cả nhóm đang di chuyền thì một tiếng nổ lớn phát ra từ phía sau.

Tiếng nổ to đến mức làm thính giác cả bọn nhất thời bị ảnh hưởng
Isagi ngay lập tức quay phắt lại nhìn về phía chiếc xe, nơi đó giờ chỉ còn là đống sắt vụng. Những tiếng hét thê lương của những người đồng đội cũ khiến Isagi phải bàng hoàng mắt mở to.

'Không thể nào!'
Tiếng la cầu cứu từ họ ré lên không
ngừng.Chiếc xe vốn dĩ đang bình thường lại phát nổ ngay khi họ vừa rời đi và trùng hợp hơn là những con quái thú vốn lúc đầu chỉ đang thăm dò thì ngay sau khi xe phát nổ đã nhanh chóng lao vào xơi tái bọn họ.

Dường như tất cả là một sự sắp đặt và đám quái thú kia chỉ chờ đến thời điểm thích hợp để ăn thịt hết cả đám, nếu lúc nảy bọn họ không ra khỏi xe thì có phải bây giờ cũng đã nằm dưới ba tất đất rồi không? Sự sợ hãi khi nhìn thấy đồng đội mình ngã xuống xâm lấn tâm trí họ. Có người run tới mức đứng không vững, có người nước mắt chảy không ngừng mà chả thể ú ớ được gì. Những tiếng hét thê lương như đang cố nắm lấy tia hi vọng từ họ và thứ nhận lại chỉ là một khoảng lặng im.

Kaiser đã kéo cả bọn chạy, tận dụng thời điểm tụi quái thú không chú ý hắn kéo cả đám đâm đầu chạy thẳng vào rừng. Chạy! Phải chạy!! Không được phép quay đầu, hiện tại không cho phép bọn họ có thêm bất kì cảm xúc nào, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thật nhanh để không bị đuổi kịp.

Sự thật rất rõ ràng, bọn họ không có cửa thắng. Dù cả đám lao vào đó và tấn công bằng cả sức lực thì chỉ tổ làm cho đám quái vật thêm no bụng. Con người nhỏ bé căn bản không thể thắng được đám thú hung hãn đấy.

Bọn họ không có quyền lựa chọn, có thể trách họ ác độc bỏ rơi bạn bè nhưng thời khắc sinh tử mấy ai có thể như anh hùng được đây? Liệu có mấy ai dù bản thân đang gặp nguy hiểm vẫn sẽ lao đầu vào để cứu những con người kia không...?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC