#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi không thích, cũng không ghét biển.

Cũng không vì lý do gì đặc biệt cả, chỉ là trùng hợp thay bọn họ thường hay khen rằng đôi mắt của cậu rất giống màu biển. Lúc thì dịu dàng, lúc thì âm trầm, có lúc lại dạt dào cảm xúc và đôi khi lại kiên cường đến bất ngờ. Là màu sắc đã cuốn hút họ đắm chìm.

Vì lẽ đó, họ đã bắt đầu có niềm tin rằng Isagi rất thích biển, vì em giống thứ thiên nhiên kì vĩ đó đến thế cơ mà. Mỗi khi cả bọn có thời gian rảnh, họ sẽ cùng dẫn em ra biển chơi cho khuây khỏa đầu óc, tạm rời xa mục tiêu trở thành tiền đạo số 1 thế giới.

Isagi thấy họ hào hứng như vậy thì không đành lòng nói ra sự thật. Dù sao thứ thực sự quan trọng không phải địa điểm, mà chính là những giây phút ấm lòng, vui đùa và thoải mái khi cậu ở cạnh họ.

Vậy nhưng quãng thời gian đó, vĩnh viễn không thể quay trở lại được nữa.

Isagi không thích biển.

Vì biển luôn vô cảm với mọi người. Ngày này qua tháng khác, tháng này qua năm khác, nó vẫn luôn như thế. Dù xung quanh có đổi thay, bản chất của biển cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Vẫn vỗ nhẹ rầm rì vào bàn chân người, vẫn vang vọng âm thanh của những cơn sóng nhiệt huyết đánh tới, vẫn chất chứa vô vàn sự sống ở bên trong, và vẫn nhẹ nhàng đánh úp những con thuyền ngoài khơi tựa như đó là số phận của họ từ đầu.

Những người con trai Isagi yêu bằng cả linh hồn, đã ra đi như vậy đấy.

Không một lời báo trước, không một ai hay biết.

Vô tình mà cứ như cố tình.

Kỷ niệm 2 năm dự án Blue Lock kết thúc, tên đầu úp tô, người đứng đầu của Blue Lock, đã hào phóng lạ thường và tổ chức tiệc mừng ở trên một chiếc du thuyền hạng sang. Anh ta mời tất cả những viên ngọc từng tham gia Blue Lock từ vòng tuyển chọn thứ ba trở đi tham dự buổi tiệc.

Hiển nhiên là tất cả bọn họ đều được mời. Cầu thủ ngoại quốc không đến được nhiều, nhưng hai tên khốn khiếp người Đức của Isagi vẫn tham gia được vì họ đang ở Nhật để ghé thăm em người yêu bé nhỏ.

Đáng tiếc thay, Isagi không thể đến được vì cậu bị ốm. Bọn họ đã rất cương quyết bảo sẽ không đi nữa, sẽ ở nhà chăm cho em khỏe mạnh. Em không có ở bên thì họ sẽ bất an lắm. Isagi đã phải dùng sạch kỹ năng dỗ người yêu 3 năm của mình để thuyết phục họ.

Rằng "Hiếm khi có dịp vui như thế này, tại sao mọi người lại vì em mà bỏ lỡ được chứ?", "Em đang ở nhà bố mẹ rồi, lo gì không có ai chăm", và "Đừng lo, chúng ta còn nhiều thời gian với nhau mà".

Đêm tới, thần không biết quỷ không hay, một cơn bão từ đâu ập đến đã cướp đi sinh mạng của họ. Tất cả bọn họ.

Cũng trong đêm đó, Isagi đã bật khóc trong mơ vì một nỗi buồn bất chợt đau thấu tim gan. Giống như có ai đó đang dùng tay siết chặt trái tim của cậu tiền đạo mang đầy hoài bão trong lòng.

Ngày hôm sau khi đội cứu hộ đến, mọi chuyện đã quá muộn. Không một ai còn sống, cũng chẳng thể tìm thấy xác của bất cứ ai. Có phải biển chỉ đang giấu họ đi khỏi cậu thôi đúng không?

Khi được báo tin dữ, Isagi đã chẳng thể chảy nổi một giọt nước mắt. Đôi mắt từng được ví như biển ấy giờ chẳng còn lại một tia tiêu cự, cơ thể cứ bước đi như một cái xác vô hồn. Tâm trí của cậu trống rỗng, thoáng chốc còn không thể nhớ nổi khuôn mặt của người mình từng yêu.

Isagi đã để bản thân mình tự do chìm sâu vào những cảm xúc tiêu cực trong suốt một tháng ròng.

Đau khổ, vật vã, khó thở, tự huyễn, hi vọng, ám ảnh, tuyệt vọng, chấp nhận.

Một tháng sau, Isagi đã quay lại với công chúng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu từ chối mọi cuộc phỏng vấn, ngoại trừ một buổi họp báo duy nhất kèm theo lời nhắn:

"Xin hãy dõi theo em nhé"

Điên cuồng lao đầu vào luyện tập, cuối cùng vào năm 23 tuổi, Isagi đã thành công lấy được danh hiệu tiền đạo số 1 thế giới mà bọn họ từng cùng tranh đấu.

Có kẻ bảo rằng, tên Isagi Yoichi này may mắn thật nhỉ. Những đối thủ hàng đầu từ Blue Lock đều không còn, nên cậu ta mới dễ dàng lấy được danh hiệu số 1 thế giới. Cậu ta đã lập khế ước với quỷ, hiến tế mạng sống của những người bạn từng cùng vào sinh ra tử để đạt được mục đích của mình.

Nực cười, hay là thật. Bóng đá đôi lúc trở nên thật nhàm chán. Không còn đồng đội luôn hiểu ý hỗ trợ cậu, không còn đối thủ mạnh mẽ cho cậu nuốt chửng, không còn người để chia sẻ cái tôi vị kỷ đang âm ỉ nữa.

Nếu có một bản hợp đồng bắt đầu bằng "Để người yêu cậu có thể sống lại, cậu sẽ phải..." thì chưa cần biết vế sau là gì, cậu chắc chắn sẽ ký nó ngay lập tức.

Isagi đã giải nghệ ngay khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.

Cậu đạt được danh hiệu này rồi, giờ thì chẳng còn gì để thiết tha với đời nữa.

Isagi ghét biển.

Liệu biển là vật vô tri, hay là một sinh vật sống?

Nếu nó là vật vô tri, tại sao những cơn sóng ấy lại biết gầm gừ và chuyển động mạnh mẽ như muốn xóa đi mọi đường sống của người trên biển?

Nếu nó là sinh vật sống, tại sao lại tàn nhẫn đến mức tước đoạt mọi thứ của chàng thiếu niên trẻ tuổi này?

Họ ra đi không để lại gì cả, chỉ trừ một trái tim đã tan nát đến không còn nhịp đập.

Cứ ngỡ chuyện tình của chúng ta là một bản tình ca, đến cuối lại hoá khúc nhạc buồn.

Lắm lúc Isagi chỉ ước, vào giờ khắc đó cậu trở nên thật ích kỷ, mè nheo giữ mọi người ở lại. Như vậy chúng ta sẽ không ai phải rời đi. Hoặc cậu sẽ đóng vai một đứa trẻ con nhõng nhẽo bắt họ vác lên thuyền đi chơi cùng. Đến khi xa trần gian vẫn sẽ ở bên nhau.

Isagi đã đến nói lời xin lỗi với từng gia đình của những người cậu yêu, thậm chí đi cả sang nước Đức xa xôi. Dù gì cậu đã cướp đi con trai của họ, còn cướp luôn sinh mạng họ dành cả tuổi thanh xuân để nuôi lớn.

Nếu biển là hung thủ của tội ác này, thì em chính là kẻ tòng phạm tiếp tay cho nó.

Có người đau lòng, có kẻ chỉ cười khinh cho sự ngu dốt của thằng con mình. Nhưng tuyệt nhiên không ai buông lời trách cứ cậu cả.

Vì họ đều biết, cậu trai đã tan vỡ trước mắt không hề có lỗi.

Đâu mấy ai có thể đoán trước được tương lai? Nếu sự kiện này là trách nhiệm của ai, chỉ có thể trách biển sâu không có chút lưu tình mà đã viết sẵn kịch bản số mệnh cho họ mà thôi.

Lắm lúc Isagi tự hỏi, nếu hồi còn trẻ bọn họ không cố chấp muốn tiến tới với cậu, thay vào đó lại cưới một cô gái xinh đẹp nết na làm vợ, liệu họ có hạnh phúc hơn không? Kết cục khó mà thay đổi lắm, nhưng ít nhất biết đâu họ đã được trải nghiệm một mái ấm đúng nghĩa, có khi còn kịp có một đứa con kháu khỉnh nữa.

Nhưng như vậy sẽ khổ cho những cô gái đó lắm, để một mình cậu chịu đựng nỗi đau này là đủ rồi.

Là quá đủ rồi.

Isagi cực kì căm ghét biển.

Nhưng giờ đây, biển là cây cầu duy nhất có thể dẫn cậu gặp lại người mình yêu.

Isagi đứng một mình bên bờ biển trống vắng, mắt ngắm nhìn bầu trời nhuộm vàng hoàng hôn, tai lắng nghe âm thanh sóng vỗ dồn dập. Trên người cậu mặc một bộ suit thật tươm tấp. Là bộ đồ cậu vốn xếp sẵn để dự bữa tiệc với họ 3 năm trước.

Quãng thời gian qua cậu đã sống như thế nào, Isagi chẳng thể nhớ nổi. Nhưng chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.

Con người khi chết đi sẽ quay trở lại với cội nguồn của nó. Hãy để mọi thứ kết thúc ở nơi nó bắt đầu.

Nếu người yêu Isagi còn sống, họ sẽ trách cứ cậu nhiều lắm. Rằng sao em lại gầy yếu thế, sao không biết tự chăm sóc cho bản thân, sao em lại nghĩ quẩn như vậy? Họ xót lắm. Đến trong tiềm thức cậu cũng có thể tưởng tượng ra giọng nói yêu chiều đó.

Dù vậy, Isagi biết ở bên kia, bọn họ sẽ hiểu cho cậu thôi. Bọn họ cần cậu, cậu cần bọn họ.

Đó là nghiệt duyên của chúng ta.

Mặc cho làn sóng lạnh ngắt dần nhấn chìm mình, mặc cho cơ thể thật nặng trĩu, mặc cho lá phổi bị nhồi ép đầy vị biển mặn chát, Isagi cảm thấy yên bình đến lạ lùng.

Cậu sẽ cứ trôi, lại trôi, rồi trôi mãi theo dòng nước.

Một trăm ngàn viễn cảnh từ 'nếu' đã thốt ra, chỉ một lần cuối này thôi. Nếu ông trời còn tình thương, xin hãy đưa cậu về bên họ.

Em nhớ anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net