[Ngis]thảo nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dưới mái hiên, trời mưa như trút nước,em và tôi ngồi ở hàng ghế ngoài nhà,em ngắm mưa còn tôi thì ngắm em.
   Tôi vốn là kẻ ghét phiền phức,chẳng có nhiều mối quan hệ nhưng không hiểu sao lần đầu gặp em,em đã đến cạnh tôi chào hỏi và giới thiệu rằng em là isagi yoichi.Không biết đã có gì đấy thúc đẩy hay không,rõ là thường ngày gặp trường hợp như vậy tôi sẽ lơ đi mà chẳng hề quan tâm nhưng lần ấy thì khác tôi đã đáp lại rằng tôi là nagi seishiro.Cứ thế mà tôi với em quen nhau.Nắng,mưa hay bất kể trời như thế nào em cũng đều chạy qua nhà tôi để mà chơi.
   Em với tôi chơi với nhau cũng đã được năm,sáu năm gì đó rồi.Trong quãng thời gian dài ấy,tôi chưa từng thấy em buồn bã hay khóc lóc trước mặt của tôi.Em lúc nào cũng cười cả,em cười rất đẹp tựa như ánh dương rạng rỡ đến chói loà.Em bảo rằng em yêu cuộc sống của em lắm và rằng nó rất tươi đẹp.
   Nhưng em ơi,em vốn chẳng phải người tích cực đến vậy đâu phải không ?Hằng đêm tôi vẫn nghe thấy tiếng la mắng,đánh đập vang lên,tôi vẫn thấy nhưng vết bầm vết xước ngoài da kìa cho dù em có che dấu kĩ cỡ nào đi nữa,tôi vẫn nhìn được nỗi buồn thăm thẳm đầy uất ức trong đôi mắt xanh tựa đại dương ấy của em.Có lần tôi đã thấy em khóc bên ngoài nhà khi đi mua đồ ngang qua vào buổi tối,khi ấy tôi chỉ muốn ôm em vào lòng mình mà an ủi nhưng tôi nào biết nói những lời ấy cơ chứ nên tôi chỉ đứng từ đằng xa mà trông em khóc đến tận khi em vào nhà mới an tâm rời đi.
   Tôi muốn em tin tôi,tôi chẳng muốn hỏi em về niềm đau kia đâu,tôi muốn em sẽ kể cho tôi nghe rằng em đau đến nhường nào,em đã buồn đến vậy và em đã khóc nhiều thế đấy.Nhưng em chẳng hề nói tôi nghe có lẽ em sợ tôi thấy phiền chăng.Tôi chẳng phiền đâu em à nhưng tôi chẳng thể nói được lời ấy.Em bảo với tôi rằng em muốn trốn,muốn trốn đi tới một nơi bí mật chỉ có riêng mình em,em muốn trốn tới nơi thảo nguyên bao la,nằm giữa đồng cỏ bát ngát ấy mà sưởi nắng ấm cho mình như một chú mèo.Tôi bảo với em rằng vậy để tớ là nắng ấm của cậu.Em cười rồi nói trong cơn mưa tầm tã và bảo rằng cậu hứa đấy nhé.Nghe như lời tỏ tình ấy nhỉ?
   Em và tôi cùng hứa sẽ đến một ngày mà cả hai sẽ cùng đưa nhau đi trốn đến nơi thảo nguyên mênh mông ấy.
   "Isagi!"

    Em gieo mình giữa không trung.Làn gió dịu dàng ôm lấy em vào lòng.Có lẽ em đã đến giới hạn của mình rồi,em đã quá đỗi mỏi mệt,em chịu đủ khổ đau,buồn tủi rồi,em đã chọn cách buông xuôi,em mặc cho thế gian này nghĩ sao thì nghĩ em "ngủ" đây.
   Em là một kẻ thất hứa,rõ ràng là ta chưa cùng nhau tới nơi thảo nguyên ấy để sưởi nắng cơ mà.Tôi ôm mặt mà khóc.Nước mắt chẳng thể ngừng rơi,tôi thấy vào khoảng khắc em giải thoát cho mình một thứ gì ấy trong trong tôi bị lấy đi chăng?Tôi chẳng chắc nữa thứ duy nhất lúc này mà tôi còn cảm nhận được là nỗi đau nơi tận cùng sâu thẳm.
   Cũng đã nhiều năm sau kể từ ngày em ra đi.Những giấc ngủ của tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh về ngày ấy.Tôi đã thay đổi khá nhiều nhưng bóng hình em vẫn chưa một lần đổi thay trong tôi.
   Ngày ngày tôi đi làm rồi lại đi về như một vòng luẩn quẩn chẳng lối thoát.Chỉ nhàm chán vậy thôi.Cho đến một ngày trên đường làm về,tôi đã gặp một mèo có lông màu xanh đen và đôi mắt tựa đại dương ấy,nó làm tôi nhớ tới em.Tôi thử lại gần nó,thì bé mèo ấy quấn quýt bên tôi có vẻ như nó vui vẻ lắm.Thấy thế tôi không kiềm nổi mình nên đã nhận em mèo về nuôi và đặt tên là coty.
  Coty là một em mèo rất hay tò mò.Mỗi lần thấy gì đấy là lạ là em lại tròn xoe mắt lại gần ngửi ngửi rồi sờ thử.Em rất thích phơi nắng, cứ chiều chiều là lại ra phía ban công nhà nằm cạnh chậu hoa mà hưởng thụ cái ấm áp của nắng mà nhắm mắt thiu thiu như buồn ngủ.Coty cũng rất dính tôi,em thích cho tôi vuốt ve đầu mình và cả thích nằm ngủ cạnh tôi nữa.
   Chẳng hiểu sao tôi thấy mình thân thiết với Coty vô cùng như thể đã quen nhau từ chăng?Kể từ ngày có em đời tôi bớt nhàm chán,nhạt nhẽo và vô vị đi hẳn như là thời điểm nở rộ của một bông hoa.Tôi thấy đời mình chẳng khác nào một bông hoa mười giờ phải đến đúng thời điểm thì mới chịu nở rộ vậy,nếu tính thế thì đời tôi đã nở cũng được hai lần rồi.
   Tôi đã chẳng còn chìm đắm trong những cơn mộng mị tưởng chừng kéo dài vô tận nữa.Tôi đã có thể ngủ ngon hơn khi ở cạnh cục bông của mình.Dường như tôi hạnh phúc hơn chăng,tôi mong yên bình này sẽ kéo dài kéo dài mãi và nếu đây là một giấc mộng thì tôi nguyện ngủ cả đời.

_______________________________________
   Ý là fic này tiêu đề với nội dung cũng chẳng liên quan gì đến nhau mấy đâu do tớ ban đầu định viết ngắn và viết sắp xong thì lại phải đi học nên cảm xúc cũng bị đứt đoạn luôn nên có gì thấy kết xàm quá thì cho qua nhe:>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC