[saeisa]biển(p.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cũng đã từ mấy năm kể từ ngày tôi và em chia tay nhau.
   Cuộc sống của tôi nhuốm một màu đầy nhạt nhẽo,ảm đạm.Ngày nào cũng như ngày nào chẳng khác nào một vòng lặp.Ngày ngày thức giấc ,chuẩn bị đi làm,là xong thì tan ca rồi lại về nhà chẳng có gì đặc sắc.Cho đến một hôm nọ khi trên đường làm về thì có một tin nhắn hẹn tôi tại quán cà phê gần công ty.Tôi cũng chẳng mấy quan đâu nhưng tin nhắn ấy có ghi nói về một chuyện quan trọng liên quan tới Yoichi nên tôi đã quyết định tới quán thì thấy một bóng hình lâu rồi chưa gặp,ấy là Bachira.Cậu bạn vội vẫy vẫy tay ý bảo tôi lại đây ngồi .Tôi đã qua chỗ ấy,chào hỏi và vào thẳng chủ đề rằng cậu có việc gì quan trọng liên quan đến Yoichi . Bachira bảo rằng Isagi có cái này nhờ tôi đưa cho cậu, nói rồi cậu lấy từ trong túi ra một lá thư đưa cho tôi rồi chào tạm biệt mà vội rời đi. Tôi mở chiếc phong thư ấy ra,trong đấy là một tờ giấy bị ố vàng có vẻ như đã cũ có viết vài câu ngắn với nét chữ nắn nót thế này:
   "Sae à có lẽ cũng đã từ rất lâu rồi hai ta không gặp nhau nhỉ.Anh có biết không em có những điều quan trọng muốn nói với anh nhưng em muốn đấy sẽ là câu chuyện bí mật riêng giữa hai ta mà không thông qua ai cả nên mong anh hãy đến nơi mà năm ấy ta từng yêu,năm ấy ta từng thương,nơi bắt đầu cũng nơi kết thúc.Tìm đến thứ đã đem hai ta lại với nhau.
                                        Isagi Yoichi"

   Đọc xong tôi có vô vàn thắc mắc trong mình.Sao em ấy lại hẹn mình tại nơi đó?Có chuyện gì quan trọng phải nói cho mình hay em ấy muốn quay lại?Hàng vạn câu hỏi tuôn ra liên tục khiến tôi thấy đau đầu vô cùng.Cũng đã muộn nên tôi cố gắng gạt bỏ đi hết những suy tư trong mình đi để về nhà và mai đến nơi ấy thì mọi điều sẽ sáng tỏ cả thôi không cần nghĩ nhiều làm gì.
   Vào ngày hôm sau tôi vẫn làm những điều quen thuộc đến chán ngắt như mọi ngày chỉ có điều buổi chiều hôm ấy tôi đã xin nghỉ phép để đi đến biển.Tôi đi khá lâu,xuất phát từ lúc hai giờ ba mươi chiều tới tận sáu giờ kém tôi mới tới nơi cần đến. Biển vẫn vậy ,vẫn đẹp như lần đầu tôi tới nơi đây.Mặt nước vẫn trong trẻo như vậy,bờ cát vẫn mịn màng,mặt trời đỏ vẫn đang lặn như cái ngày đầu ấy,nắng vẫn rực rỡ như vậy chỉ có điều khác là chẳng có em. Tôi mải mê ngắm biển mà suýt nữa quên mất mình đến đây để làm gì.Nhưng sao tôi đứng chờ mãi mà chẳng thấy em đâu,tôi thắc mắc chẳng nhẽ em cho tôi leo cây rồi?Mãi chẳng thấy, tôi hiểu rằng chờ đợi không phải là giải pháp vậy nên tôi quyết định đi tìm em nhưng đi quanh cả bãi biển rôi chẳng có ai cả và cũng chẳng có em,tôi mệt mỏi nằm dài trên bãi cát bỗng nhớ tới lá thư "tìm đến thứ đã đem hai ta lại với nhau sao?" trong đầu tôi chợi loé nên hình ảnh của chiếc mũ rơm năm ấy thế là tôi vội chạy lại chỗ ban đầu,tôi tìm quanh quẩn ở nơi ấy và tôi đã tìm thấy một thứ gì ấy lắp ló dưới lớp cát ở đằng sau tảng đá lớn.Tôi lấy tay phủi phủi lớp cát ấy đi và rồi chiếc mũ đã hiện ra.Chiếc mũ này là chiếc mũ năm ấy nhưng có phần cũ kĩ đi,tôi thử nhìn vào trong lòng mũ và ở trong có một lá thư được dán chắc chắn ở bên trong.Tôi gỡ ra rồi đọc nó.
   "Sae yêu dấu của em,em biết có lẽ là anh đã rất vất vả để tìm thấy lá thư này.Em không cố tình làm khó anh đâu,em cũng muốn trực tiếp nói cho anh nghe lắm về lí do tại sao em lại chia tay anh.Anh biết đó sau chia tay em đã qua Đức,có lẽ anh nghĩ rằng em qua ấy để thực hiện ước mơ được gặp idol,để du học hay chỉ đơn giản là muốn tránh mặt anh thôi phải không.Nhưng hỡi người em yêu,em qua đó chẳng để làm những điều trên đâu, em qua Đức để anh chẳng phải đau lòng mà thôi.Vốn từ bé em đã mắc phải một căn bệnh đặc biệt hiếm có rồi,em ngày ngày phải ở trong bốn bức tường bện viện đầy nhạt nhẽo,em đã từng vô định vô lo,chẳng có lí do gì để sống muốn chết đi cho xong,em cũng không hiểu ý nghĩa của việc sống là gì.Ngày qua ngày cứ như vậy,cho đến một hôm em nghe lén được rằng bệnh của em đã chẳng thể cứu rỗi được nữa vậy nên bệnh viện đã thôi điều trị cho em xuất viện,ba mẹ muốn cho những ngày cuối đời của em toàn là những niềm vui nên đã đưa em đi khắp đó đây nhưng mà nói thật mọi điều quá đỗi nhàm chán với em.Cho đến ngày ở một bãi biển vào lúc chiều tà em đã gặp được người cho em cảm nhận được niềm vui và một thứ đầy lạ kì mà em chẳng thể lí giải nổi đó là tình yêu.Người đó đã cho em biết lo lắng là gì,dịu dàng là gì và cả hạnh phúc là gì nữa.Em dần cảm nhận được rằng ý nghĩa cuộc sống tưởng xa vời,hóc búa hoá ra chỉ giản đơn là được chăm sóc,kề bên người mà mình yêu đến suốt đời,là trải nghiệm,kí ức vui buồn bên người mà mình thương.Em muốn sống,thật sự rất muốn sống để được nghe tiếng nói ,cảm nhận hơi ấm,ngắm nhìn đôi mắt xanh mòng két ấy của anh,em muốn được bên cạnh anh đến trọn đời nhưng thời gian của em lại không cho phép.Nó khiến em héo úa đi từng ngày từng ngày một đến khi em trở thành một cái xác không hồn.Em không muốn hình ảnh cuối cùng của em trong mắt anh lại là gương mặt khốc hác,xanh xao chẳng xinh đẹp chút nào cả.Vậy nên em đã nói lời chia ly và chốn sang Đức để anh chẳng thể tìm thấy em.Có lẽ khi anh đọc lá thư này cũng đã là nhiều năm về sau rồi.Anh biết tại sao tới tận giờ em mới gửi không?Vì giờ đây chắc là anh đã quên em rồi,chắc là anh đã có người mới để mà mình yêu thương hay là đã kết hôn với người sẽ cùng anh đi tới trọn đời,vậy thì khi anh đọc lá thư này anh sẽ chẳng còn đau lòng nữa.Lời cuối mà em muốn nói là em yêu anh,yêu nhiều lắm,yêu nhiều cực kì và mong rằng anh sẽ mãi hạnh phúc trong quãng đời còn lại,rằng không còn em anh nhớ sống tốt nhé Sae.
                                        Isagi Yoichi"
   Tôi vốn chẳng phải kẻ yếu đuối nhưng vừa đọc những giọ nước mắt nóng hổi cứa lăn dài trên má tôi chẳng ngừng.Tôi ôm lá thư vào trong lòng mình rồi nhìn về phía xa xăm vô định lẩm bẩm rằng em đúng là kẻ ngốc,ngốc hết sức sao em chẳng kể tôi nghe tôi chắc với em rằng tôi sẽ chẳng đau lòng chút nào đâu đồ ngốc.Nước mắt đã khiến mắt tôi nhoè cả ra,chẳng còn nhìn rõ gì cả nhưng gương mặt em vẫn hiện rõ trong tưởng tượng của tôi.Tôi yêu em,tôi yêu em nhiều lắm hỡi người tôi thương.

   Nhiều năm về sau,tại một công viên,có một ông cụ ngồi trên hàng ghế đá mà ngắm lá vàng rơi.Bọn trẻ từ đằng xa thấy ông thì vội chạy lại chào ông rồi xoay quanh ông để trò chuyện vói ông.Bọn trẻ thích trò chuyện với ông lắm bởi ông hiểu biết đủ thứ trên đời để giải đáp mọi thắc mắc của chúng và ông cũng dễ gần,thân thiện cực kì.Đang vui vẻ thì có đứa hỏi ông rằng ông đã từng yêu hay chưa?Người mà ông yêu như thế nào vậy ạ?Bọn trẻ nghe thế cũng sôi động hơn hẳn mà tranh nhau thúc dục ông trả lời.Ông kể rằng ông khi trẻ đã từng yêu,yêu say đắm một người có điều người ấy chẳng thể bên ông đến trọn đời,người ấy đã bỏ ông lại mà ra đi nhưng ông vẫn yêu những khoảng khắc ở canh người mà chẳng hề hối hận.Bọn trẻ nghe vậy lại thắc mắc sau đấy ông đã từng yêu thêm một ai hay chưa.Ông cười dịu dàng mà đáp rằng vẫn chưa,vẫn chưa có bóng hình nào thay thế được người ấy và rằng cho đến tận bây giờ ông vẫn yêu, vẫn yêu người ấy rất nhiều nhưng ông cũng đã già ,sẽ đến một ngày nào đó mà tâm trí ông sẽ bị lú lẫn mà quên đi nhiều thứ nhưng ông tin tâm trí mình vẫn sẽ nhớ người mà mình đã yêu say đắm ấy và nếu tâm trí ông có quên đi người thì linh hồn ông vẫn sẽ nhớ ,vẫn sẽ yêu và vẫn sẽ thương người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC