12. #HappyYutaDay (YuWin)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nakamoto Yuta đã tròn 22 tuổi rồi nè.

Chàng trai của núi - cũng là thanh niên người Nhật duy nhất của NCT. Cám ơn Yuta vì đã luôn chăm chỉ tập luyện. Cám ơn vì cậu đã được debut. Cám ơn vì đã luôn luôn chăm sóc cho Winnie của cậu như thế :> Mong cậu sẽ mãi nở nụ cười tươi như bây giờ :>

#Yêu_thương_from_Vietnam

~~~

Winwin đang cực kì đau đầu suy nghĩ để chọn quà cho Yuta.

Chẳng là trước sinh nhật cậu hai ngày, chính là sinh nhật của Yu Núi. Mà cậu lại quên béng mất ngày quan văn trọng này, cho đến khi làm Yuta hờn dỗi bỏ đi và bị Jaehuyn cốc cho mấy phát vào đầu mới tỉnh mộng. Hoang mang lo sợ, lèo nhèo khóc khắp mọi mặt trận. Và bây giờ đây, tên nhóc ấy đang ôm đầu vắt nát cái bộ não "thiên tài" bên cạnh các huyng đệ.

"Em nghĩ tốt nhất là tặng cho huyng ấy một bộ kimono~" Jisung đứng phắt dậy phát biểu.

"Em suy nghĩ đơn giản quá đấy!" Jeno lập tức kéo áo Jisung làm nó suýt ngã ngửa.

"Có gì mà đơn giản? Không phải như vậy quá ý nghĩa sao?" Jisunh phụng phịu.

"Hay chúng ta tặng huyng ấy một cái gối?" Haechan ngáp một hơi rõ dài. Trong đầu tên nhóc này bây giờ chỉ toàn gối, gối ôm và gối thôi.

"Một bộ lego thì sao?"

"Yuta đâu có phải trẻ con?"

"Một bộ quần áo?"

"Cậu ta mặc chung với Winwin là được rồi."

"Một cái mũ?"

"Yuta đã lấy tổng cộng sáu cái mũ yêu quý của anh."

Jaehuyn và Teayong cứ cãi qua cãi lại, cho đến khi Doyoung đập bàn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn mọi người.

"Hay là chúng ta, tặng huyng ấy... một chiếc xe hơi?"

Không ai biết chuyện xảy ra sau đó với Doyoung thế nào, tác giả cũng chỉ biết là vài giờ sau, Doyoung bước ra khỏi phòng với nước da màu cam tinh tế cùng vài đường chạm khắc trên cơ thể.

Trời đã muộn, cũng sắp hết ngày, cả hội vẫn chưa nghĩ ra bất cứ thứ gì khả quan hơn. Mọi món quà trên thế giới đều đã được nêu ra gần hết, nếu không ai nghĩ ra cái gì đó phù hợp, chúng sẽ chết mất.

Winwin từ đầu tới giờ vẫn luôn luôn im lặng, đến khi cuộc họp sắp biến thành chiến tranh thế giới thứ ba, mới từ từ đứng dậy.

"Em có ý kiến gì sao??????"

"Mọi người... có thể kiếm cho em một cái hộp cao 1m85 và rộng 1m được không?" Winwin gãi gãi đầu.

"Em định nhét cái gì vào vậy?" Kun nhíu mày. "Đừng nói định nhét hết những món quà nói từ nãy đến giờ đấy nhé.

Winwin chỉ cười khì, nguy hiểm lôi đầu cả đám lại gần, xì xà xì xồ bằng ngôn ngữ cơ thể cộng thêm tiếng Anh, tiếng Hàn và tiếng Trung. Suy cho cùng chẳng đứa nào hiểu cái vẹo gì hết. Nhưng thôi, quá đủ rồi, giải tán đê anh em!!!!

~

Không ai biết làm thế nào và làm cách nào, tối hôm ấy, sau một ngày đi chơi mệt mỏi suýt quên đường về kí túc xá, Yuta ủ rũ bước vào phòng. Bất ngờ nhìn cái hộp quà to bự chảng ở góc phòng, còn lo sợ không dám mở vì nghĩ đó là đồ của người ngoài hành tinh. Anh sợ sệt mò tới giường, ngồi nép vào một góc. Đột nhiên hộp quà động đậy, rồi ngã lăn xuống cùng tiếng la thất thanh. Yuta nghe tiếng kêu quen thuộc, vội chạy tới mở ra. Winwin thống khổ lắm mới chui ra được, mồ hôi mồ cơ nhễ nhại, khẽ trách móc bằng chất giọng ngọng ngịu.

"Uổng công em cả ngày đứng chờ anh, anh về cũng không thèm mở quà!"

Yuta không thể nói thêm được gì nữa, cũng không thể hờn dỗi nữa. Bơi vì ngay trước mắt anh đây, món quà tuyệt nhất đã thuộc về anh rồi.

Em là món quà tuyệt nhất đối với anh. Em đã là của anh rồi, vậy nên đừng rời xa anh nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net