Hạt Mưa Thứ Một Triệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bị ám ảnh bởi những con số, công thức, định lý và hằng hà sa số những thứ thuộc phạm trù Toán học. Vậy nên những đứa bạn mà tôi có qua lại nói chuyện không nhiều hơn số nguyên tố lớn nhất có một chữ số. Hoặc cũng có thể vì tôi ít nói và là một thằng con trai khô khan. Mọi giả thiết đều không quan trọng. Vấn đề là tôi đóng cửa thế giới của mình bằng một mê cung đầy số má, rắc rối và có quy luật nhưng chính bản thân tôi cũng không tài nào giải được. Tôi cảm thấy hài lòng và yên ổn giữ nếp sống ấy suốt 17 năm và có thể sẽ giữ thêm vài chục năm nữa.

Trời hôm nay có nhiều sương mù. Rẽ vào hành lang nhỏ tĩnh lặng, tôi đặt chân vào lớp. Tầm này hầu như không có ai, như thường lệ tôi đang định tiến đến chỗ ngồi quen thuộc thì thấy có ai - đó đang ngồi chỗ của mình. Cậu ta một tay chống cằm, một tay nghịch chú cừu alpaca nho nhỏ. Tôi hơi sững người một chút, hướng về phía ai - đó và nói nhỏ:

- Xin lỗi, bạn có thể nhường mình chỗ này được không?

- Vì sao? _ Ai - đó ngước lên nhìn tôi, tay vẫn chống cằm và hơi nhíu mày.

- Vì mình vẫn hay ngồi chỗ này, bạn muốn ngồi ở đây sao?

- Ừ.

- Tại sao?

Ai - đó chẳng biết nói gì khác. Tay chân bắt đầu xoắn vào nhau và miệng lúng búng vài câu vô nghĩa:

- Vì từ đây... ờ... nhìn ra sẽ thấy tán dày nhất của cây phượng. Tớ đoán thế...

-....

Sau bao năm, buổi đi học sớm đầu tiên của tôi được phá lệ một cách lạ lùng bởi một cậu bạn mới tới. Khá vồn vã nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không thấy khó chịu.

Tháng tư...

Những câu chuyện của chúng tôi dài ra theo mỗi buổi sáng đạp xe đi học cùng nhau. Ba mẹ SeokJin ly dị ngay giữa năm SeokJin học lớp 11, nghĩa là chỉ vài tháng trước. Cậu ấy kể lại mọi thứ cho tôi nghe như tường thuật lại một câu chuyện mà trong đó cậu ấy chỉ là người ngoài. Tôi lắng nghe và móc nối mọi dữ kiện theo phản xạ và giữ lại những kết luận riêng cho mình. SeokJin cũng đã có kết luận riêng của cậu ấy, tôi tin vậy.

Tôi dẫn SeokJin đến hiệu sách cũ - ngôi nhà nhỏ của cặp vợ chồng trung niên vui tính, chỗ duy nhất trên con đường ven hồ có trồng đằng trước một bụi cây trúc đào. Trái ngược với vẻ hiếu động đến mức đôi lúc làm tôi phát bực, SeokJin bỗng trầm lặng đến ngạc nhiên khi ngồi lọt thỏm giữa những đám sách hoen ố chất cao ngồn ngộn. Tôi đứng bên cạnh, ngước nhìn vu vơ. Tôi đến đây hàng tuần, không phải khi nào cũng mua sách. Đôi khi tôi chỉ ngồi thật lâu cạnh chồng tiểu thuyết đã ngả màu, nhìn ra giữa hồ, nơi thỉnh thoảng có đàn chim kéo nhau qua nghịch ngợm. Hai bác chủ tiệm trạc tuổi ba mẹ tôi nhưng không có con, có lẽ vì vậy mà mỗi khi đến đây, tôi luôn luôn được chào đón. 

Từ sau ngày hôm ấy, tôi không còn đi mua sách một mình nữa. Thế giới của tôi, hoặc là đã được ai - đó chạm vào một cách tài tình, hoặc là đã tìm thấy một thế giới song song khác. Dù là cách này hay cách khác thì sự thay đổi ấy đến với tôi quá đường đột. Và tôi, tuy chưa sẵn sàng nhưng tôi luôn mong chờ những sự thay đổi như thế.

Tháng bảy dài đằng đẵng...

Tôi trượt Đại học. Tôi sa đà vào những con số đến mức bỏ quên những dữ kiện quan trọng khác. Điểm Lý và Hóa không bù được cho môn Toán, môn mà tôi tự tin hơn hết thảy. Tôi có thể nộp nguyện vọng hai nhưng tôi lại không muốn. Ba mẹ không trách tôi. Chỉ có bầu không khí mà ba mẹ luôn cố gắng giữ cho tươi vui là cứ ảm đạm đi từng ngày. Hai tuần sau ngày biết điểm thi Đại học, tôi cầm cái mũ quen thuộc và đạp xe ra sông Hàn. Đã hơn một tháng nay tôi chưa đến đó.

Tôi ngồi một mình, rất lâu. Những đợt mưa mùa hè lúc nào cũng đến bất chợt. Tôi cứ ngồi im như thế trong màn mưa. Mặt sông rì rào.

- Bao nhiêu hạt mưa rồi, YoonGi?_ SeokJin cúi xuống cạnh tôi và nhíu mày.

-1758 hạt _ Tôi cười.

- Đến hạt mưa thứ một triệu, đứng lên vào đi với tớ nhé?

Tôi bật cười một lần nữa. Những con số lúc này, đối với tôi, cũng không còn quan trọng nữa.

Tháng tám nguyên vẹn...

Bờ phía bên kia hồ là một ngôi chùa nhỏ ẩn sau hàng cây. Phía bên ngoài chùa có vài bụi trúc đào xanh rì lác đác hoa. Hồ rộng đến mức tôi chỉ ngồi một chỗ và đạp xe trên một đoạn đường cố định và chẳng bao giờ biết phía bên kia có những gì. Cuộc sống của tôi hóa ra hẹp đến mức không nhận ra những gì đẹp đẽ đang diễn ra phía bên kia một hồ nước phẳng. Một mùa hè đã qua và tháng bảy dài lê thê cũng đi qua nốt.

Một năm sau, tôi vào Đại học. Cùng trường với SeokJin. Mỗi con số vốn dĩ đều mang một ý nghĩa nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau của ngày mai. Thế nên, tôi bước ra khỏi thế giới với những con số bất tận của mình, chạm vào những điều giản dị mà ai - đó mang lại. Tôi vẫn thích gọi cậu ấy là ai - đó, dù cậu ấy có một cái tên đẹp hơn bất cứ cái tên nào mà tôi từng nghe và biết tới.

Ngày đầu tiên bọn tôi đi học, những hạt mưa lại rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net