(1/?)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa sắt cao ngất ngưỡng nặng nề của trại giam u uất dần mở, một dáng người nhỏ nhắn bước ra, em đem theo gương mặt rầu rĩ lê bước trên con đường vắng tanh.

"Giờ đã 11 giờ đêm rồi, nay mình cũng không gặp được em ấy, haizz hôm nay giao cá muộn quá mà trách ai bây giờ.... . " quay đầu nhìn trại giam khuất sau giao lộ em than thở với khoảng không.

Dừng chân trước cửa hàng tiện lợi duy nhất sáng đèn trong khu phố đẩy cửa bước vào rồi lại đi ra với chiếc bánh cupcake nhỏ cùng cây nến và quẹt lửa.

Rảo bước đến công viên vốn dĩ ồn ào, đông nghẹt người giờ chỉ còn tiếng lá xào xạc đong đưa mỗi khi gió đi qua, ngồi xuồng hàng ghế thắp lên ngọn nến em nhắm mắt bắt đầu ước cầu.

/Ước cho mọi điều tốt đẹp đến với người con thương, cuối cùng là cầu cho con và mẹ thoát khỏi người cha tệ bạc kia / dời đôi tay đang chắp lại xuống ôm trọn chiếc bánh vào lòng bàn tay, em hít một hơi thật sâu định thổi thì cơn gió lại một lần nữa nổi lên dập tắt hẳng ngọn nến chập chờn.

"Điều ước này khó thực hiện thế sao? Đến ông trời cũng muốn gạt bỏ con thì con biết làm sao đây" ngước nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, em buộc miệng trách móc rồi cười khẩy tự nhạo bán bản thân hảo huyền.

"Ha....Minseok ơi là Minseok tỉnh táo lại đi ông trời không nghe được lời cầu nguyện của mày đâu" Ăn vội chiếc bánh dọn dẹp rồi em lại miễn cưỡng nhấc chân đi về cái nơi gọi là nhà mà cũng chẳng phải nhà.

Em vốn là trẻ mồ côi được hai vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi, lúc ấy em ngây thơ nghĩ bản thân sắp nhận được sự ấm áp, hạnh phúc mà bao năm em ao ước, vui vẻ lao vào vòng tay của người đàn ông mà sau này em sẽ gọi là cha cười tít mắt hưởng thụ cái xoa đầu từ ông ta, đảo mắt nhìn qua người phụ nữ kế bên, em nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy hiện rõ sự mệt mỏi và đau khổ, nhưng lúc đó em nào hiểu cảm xúc ẩn trong đôi mắt ấy thản nhiên bước lên chiếc xe ô tô rời khỏi côi nhi viện.

Em luyến tiếc quay đầu nhìn côi nhi viện bị bỏ lại đằng sau, trong lòng dấy lên chút vương vấn chút áy náy và thương xót , em vương vấn là vì ở đó còn một nhóc con tên Wooje đợi em ở phòng, lúc em đi em có nói với nhóc đợi em về sẽ dẫn nhóc đi chơi, vậy mà giờ em lại lên xe rời khỏi côi nhi viện không một lời từ biệt.

Xót xa vì sợ rằng khi em đi rồi lũ người ở đó lại đánh nhóc, lấy cái danh côi nhi viện chỉ để nhận lòng hảo tâm của dư luận, chứ nơi ấy không khác gì nhà giam tra tấn đánh đập những đứa trẻ được đưa vào, rồi hết quay, đến chụp đăng lên mạng xã hội để gom tiền, đánh càng mạnh thì hiển nhiên nhận càng nhiều tiền, mừng là em đã thoát khỏi nơi địa ngục này nhưng còn nhóc ấy thì sao?

/Đợi anh nhé Wooje sau này anh có tiền rồi anh sẽ quay lại đón em ra /

Em hồn nhiên nghĩ ngợi sâu xa, quay người ngồi ngay ngắn xuống ghế em nào biết chờ em là nổi đau chứ không phải hạnh phúc.

Chìm trong dòng ký ức chẳng mấy chốc em đã đứng trước cửa nhà, ngôi nhà cấp 4 nhìn khang trang ấm cúm chẳng ai biết đằng sau lớp ngụy tạo hạnh phúc này là một gia đình đổ vỡ, người cha nghiện rượu là một con bạc chính hiệu trong mắt chỉ có tiền, một người mẹ khiếm thính cam chịu cảnh tan nhà nát cửa.

Đẩy cửa đi vào chưa kịp bỏ giày đã nghe tiếng đổ vỡ, cùng tiếng ú ớ không câu nào ra câu nào của mẹ nuôi, không nghĩ nhiều em bước nhanh vào phòng khách đập vào mắt em là mảnh thủy tinh vương vãi dưới sàn, vỏ chai rượu lăn lóc trên bàn, nhìn sơ qua em cũng biết ông ta lại túng thiếu đòi tiền.

Chưa đợi em lên tiếng ông ta đã niềm nở tay bắt mặt mừng khi thấy em về "Nay con bán cá được nhiêu đưa cho cha nào"

chẳng biết ông ta lấy đâu ra cái lớp mặt nạ dày đến mức trơ trẽn không biết ngượng miệng đòi tiền vốn không phải của ông ta.

"Nay tôi không bán được bao nhiêu cá hết, chỉ đủ tiền chuyến xe buýt khi nãy thôi"

Em không phải không bán được mà là em không muốn đưa cho ông ta, cứ hai ba hôm ông ta lại vòi vĩnh tiền nhà đi thì em lấy đâu ra tiền cho ông ta nữa đây.

"Mày... mày biết nhà đang khổ thì đi bộ về đi bắt xe làm gì.... mẹ nó"

Ông ta trợn trừng mắt nhìn em, thái độ thay đổi trong phút chốc, vơ lấy chai rượu rỗng trên bàn ném về phía em, chẳng kịp phản ứng mảnh vỡ bắn tứ tung vô tình cứa một đường dài trên má em, bà quỳ dưới sàn nhà tay chắp lại cầu xin người mà năm xưa bà mù quáng yêu, cắn răng giẫm lên mảnh vỡ đứng dậy đi đến bên em đang đứng bất động dúi vào tay em mảnh giấy đồng thời đẩy người em ra hướng cửa, em sực tỉnh níu tay bà lại, bà lại dứt khoát hất tay em ra vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt em, đôi mắt sớm đỏ cùng tuyến nước mắt trực chờ rơi bất lực không thể nói cho em hiểu chỉ cố làm em ghét bà mà bỏ đi thôi mong là em hiểu cho hành động này của bà, bà không thể đi chỉ đành nhường cơ hội này lại cho em.

Bà quay lại vào trong dùng hết sức giữ lấy cả cơ thể đang mất kiểm soát của người mà bà gọi là chồng đang xông xông đến chỗ em.

Em dời tầm mắt nhìn mảnh giấy trong tay đến người phụ nữ mà những năm qua em gọi là mẹ, giờ em thật sự hiểu được cảm xúc trong ánh mắt ấy, cúi gập người như lời tạ ơn siết chặt mảnh giấy trong tay em liều mình lao ra ngoài mặc kệ tiếng gào thét ở đằng sau em cứ chạy.

Chạy đến khi bản thân tự vấp mà ngã chúi nhủi xuồng mặt đường, tay vì lực ma sát mạnh cũng rướm máu, ngồi bệt thất thần dưới nền đất tay run rẩy mở mảnh giấy nhăn nhúm trong tay.

"Mẹ cảm ơn con đã đến với cuộc đời của mẹ và cũng xin lỗi con vì nó không được hoàn hảo như bao gia đình khác, mẹ không thể nói nên không thể trò chuyện tâm sự cùng con mong con hiểu cho mẹ, mặc dù không cùng huyết thống nhưng tình thương của me dành cho con là thật Minseokie của mẹ sinh nhật vui vẻ nhé, đây là quà sinh nhật mẹ dành cho con mong con không chê."

Số tài khoản: xxxx xxxx xxxx
Mật khẩu: xxxxxx

"Yêu con nhiều bé con của mẹ"

Kìm nén cảm xúc nghẹn ứ lại đọc từng dòng chữ được viết trên giấy, em cố phủi phủi mảnh giấy để nó thẳng lại nhưng không thể, tay lục lọi trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại tay run run bấm một dãy số rồi chờ đợi hồi âm từ đầu dây bên.

"Hyeonjunie ah... em... em.. " hồi nhạc chờ vừa dứt em đã vội vàng gọi tên hắn nhưng lại ngập ngừng.

"Có chuyện gì nói tao nghe, em đang ở đâu nói tao đến ngay" nghe giọng nói run rẩy của em lòng hắn như dậy sóng.

"Em.... em không biết, Hyeonjunie ah...em đau lắm.. hức.." Gồng mình để không khóc cuối cùng vẫn là không kìm được mà bật khóc, nghe được giọng nói của hắn em như nhận được sự an ủi, ân cần làm cảm xúc vốn mong manh vỡ vụn.

"Ở yên đó tao đến ngay " Hắn vội vàng ngắt máy quơ lấy chìa khóa lao ra khỏi chung cư, chiếc mô tô phóng băng băng trên đường, mắt nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị vị trí của em, tốc độ cứ thế tăng dần.

Hiện tại hắn chẳng sợ gì ngoài sợ em gặp nguy hiểm, lòng hắn đã không yên khi nghe tiếng nức nở của em phía bên kia đầu dây, hắn hận không thể biến đến cạnh em ngay lúc này, em đang cần hắn vậy mà.....

Xe vừa quẹo vào ngõ, hắn đã thấy thân ảnh nhỏ nhắn ngồi co ro trên lề đường, không chần chừ hắn dừng xe bước vội đến chỗ em ôm trọn em vào lòng, em bị ôm bất ngờ ra sức vùng vẫy thoát ra cắn chặt môi nén đau dùng tay đẩy người đang ôm mình ra, nhưng nào đủ sức.

Thấy em hoảng loạn hắn cởi bỏ mũ bảo hiểm ném xuống nền đất, chụp lấy cánh tay đang quơ quài loạn xạ của em, nhìn đăm đăm vào vết thương đang rĩ máu chuyển lên gương mặt lấm lem nước mắt tay miết nhẹ vết cứa dài bên má, máu đã sớm khô, tim gan hắn chua xót.

"Minseokie tao đây, Hyeonjun của em đây"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc em hóa thân thành em bé òa khóc lao vào vòng tay hắn, em như em bé gặp ác mộng cần mẹ vỗ về, đem hết tủi thân gửi vào nước mắt, em khóc suốt một tiếng đồng hồ mới nín, hắn không ép em nói ra ngay bây nếu em muốn nói muốn tâm sự thì lúc nào hắn cũng sẵn sàng nghe.

Lau đi nước mắt còn đọng trên mi em, hắn nhẹ nhàng bế em đi đến chiếc xe bị bỏ bơ vơ nảy giờ đặt em lên yên sau nhường luôn nón bảo hiểm cho em hắn đề ga chạy đi, không quá nhanh không quá chậm hắn thuần thục chạy với tốc độ vừa phải với em, em ngồi đằng sau vòng tay vừa vặn ôm lấy eo hắn, nghiêng đầu dựa lên tâm lưng vững chắc trước mặt, cả hai cứ thể im lặng đến khi về đến chung cư của hắn, em đứng ngoan đợi hắn đỗ xe tháo chiếc nón xuống ôm nó vào lòng.

Hắn quay ra dắt em đi lên tầng, căn chung cư của hắn nằm ở tầng ba nên khá nhanh cả em và hắn đã đến, khi rời khỏi hầm xe đến giờ tay hắn vẫn giữ khư khư tay em không buông vào được phòng hắn em như đã quen với nơi đây rút tay khỏi tay hắn đi đến chiếc giường đặt ở giữa phòng, ngã người xuống chiếc giường.

"Hyeonjunie ah...có phải em ích kỷ lắm đúng không? " mắt em vẫn dán chặt trên trần nhà tone xám, ngập ngừng hỏi hắn, em có phải là quá ích kỹ chỉ biết nghĩ cho bản thân, lúc nhỏ em vì muốn nhận được tình thương mà thất hứa với một người, bây giờ em lại vì chút đau mà bỏ mặt người nuôi em suốt mấy nắm qua, em xấu tính lắm phải không?

"Sao em lại nghĩ vậy? " Hắn ngồi xuống bên giường sơ cứu vết thương cho em, nâng niu bàn tay lấm lem lên đặt lên vết thương một nụ hôn, em mãi chìm trong đống suy nghĩ rối bời chẳng để tâm mặc hắn muốn làm gì làm.

"Vì em chỉ nghĩ cho bản thân em thôi.. em là người xấu"

"Minseokie.... nhìn tao đi Minseokie, em không phải người xấu, em nghe này cuộc sống của em thì đương nhiên em phải sống cho chính em có gì đâu mà gọi là ích kỷ"

"Nhưng em.... "

"Được rồi ngoan ngủ đi, chắc em cũng mệt rồi có gì mai nói tiếp ha"nắm xuống chỗ trống bên cạnh kéo em vào lòng mặc cho em í ới nói với hắn rằng em chưa tắm, hắn cứ thế nhắm mắt không đáp, em không nhận được hồi âm từ hắn cũng không quấy nữa mà ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay hắn thiếp đi, cảm thấy vật nhỏ trong lòng đã yên giấc hắn mới mở mắt cuối đầu áp nhẹ lên trán em một nụ hôn.

" Em ơi có chuyện gì thì cứ tâm sự với tao này tao luôn sẵn sàng nghe em giải bày, đừng giữ mãi trong lòng như thế sẽ khó chịu lắm"

***

Ưu ái cho hổ giấy gặp em nhỏ trước nà

9/5/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net