Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ryota, cậu có thích ai trong đội ta không?" Cái chai xoay xoay, cổ chai chĩa thẳng vào người Kise, Akashi nhếch môi hỏi hắn.

"Có chứ!" Kise cười đến là vui vẻ.

"Ai thế nhỉ?"

"Cậu biết mà, quá một câu hỏi rồi, tớ từ chối trả lời tiếp"

"Tiếc quá nhỉ." Đây chính xác không phải một câu hỏi, Akashi bí mật nhìn qua Haruhi.

Cổ chai thuỷ tinh một lần nữa chĩa vào Kise, "Sao hôm nay tớ đen thế?" hắn gãi gãi đầu nhíu mày bất lực.

"Được rồi, chọn nói thật lòng, Haruhi-san đặt câu hỏi đi"

"Tôi muốn hỏi... Kise-kun, người cậu thích là ai vậy?"

"Tất nhiên là Kurokocchi rồi~ em thích cậu ấy thì năm sơ trung cơ." Kise cong cong vành mắt nhìn sang Kuroko vẫn đang không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh ăn từng miếng bánh.

"Ồ vậy sao?"

Đã nói rồi, hỏi là sẽ thất vọng đó, sao chị không từ bỏ vậy nhỉ? Momoi chán nản nghĩ trong đầu.

Haruhi trong lòng tức giận nắm chặt tay, nhưng mặt vẫn vui vẻ như không có gì.

"Kurokocchi ơi cậu cũng thích tớ đúng không?" Kise lại chuẩn bị ôm lấy Kuroko đang ngồi bên cạnh thì một bàn tay ở đâu xông ra chặn đầu hắn.

"Ngồi im, trên bàn ăn không được đùa nghịch." Midorima đẩy kính, cau mày nhìn Kise.

Hắn lại phụng phịu, "Kurokocchi ơi Midorimacchi bắt nạt tớ~"

"Cậu đáng thế." Kuroko nói ra một câu như sét đánh ngang tai.

"Quá đáng" Kise lặng lẽ chui vào góc thút thít vẽ vòng tròn như tự kỉ.

lần thứ ba xoay chai, cổ chai hướng đến Midorima.

"Trò vô vị này, sự thật đi, đằng nào tôi cũng không có gì để giấu."

"Á à gắt, vậy Midorima đây có dám nói ra người trong lòng của mình không nhỉ?" Aomine ngồi đối diện nhếch môi cười nhìn gợi đòn vô cùng.

"Bên cạnh tôi, Kuroko, không phải tôi thích cậu ta hay gì, mà là hiện tại tôi để tâm cậu ta hơn bất kì ai khác, vậy thôi."

"Nhưng mà sao lại chỉ để tâm mình tớ chứ?" Kuroko giương mắt lên nhìn hắn.

"Thể lực của cậu là yếu nhất đội, không để tâm đến cậu sao được hả?" Midorima mặt không đổi sắc nói lời lạnh lùng nhưng hai vành tai đã đỏ lên bán đứng hắn.

"Tiếp tục nào ~ tới lượt tớ xoay chai." Momoi cầm chai thuỷ tinh trên tay.

Chai thuỷ tinh xoay vào vòng trên bàn ăn rồi dần dần dừng lại.

"Ô, là tớ" Kuroko hạ miếng bánh vừa định đưa lên miệng xuống.

"Tetsu-kun chọn mạo hiểm đi nha nha?" Momoi hai mắt long lanh nhìn cậu.

Kuroko do dự một chút rồi gật gật đầu nhỏ.

"Vậy hôn tớ một--"

"Không được!!!!" Chưa kịp dứt câu thì cả năm tiếng đồng thanh vang lên.

"á cậu làm cái gì đấy Mukkun!!??" đầu bị Murasakibara ôm lấy xoay qua, lực tay của hắn quá lớn, Momoi muỗn dãy cũng dãy không được.

"Kurochin không được, để tớ miễn cưỡng giúp cậu ấy thực hiện." Murasakibara mặt tối sầm trông cực kì đáng sợ nhìn cô, làm cho Momoi không khỏi rùng mình.

"Satsuki gần đây tớ có vẻ dễ tính quá nhỉ?" Akashi khẽ cười.

"A a a tớ sai rồi sai rồi mà, người ta chỉ đùa xíu xiu thôi gì căng vậy~" Momoi chọt chọt hai đầu ngón trỏ phồng má chu mỗi tỏ vẻ giận dỗi.

"Thật ra tớ..." thật ra cậu quen rồi, má của cậu hồi cấp ba cũng bị Momoi hôn muốn mòn luôn, giờ để cô hôn thêm một cái cũng không mất gì, nhìn Momoi giận dỗi Kuroko cũng muốn mềm lòng.

"Không được!!!!!!" Lại năm tiếng ấy...

Thôi được rồi Kuroko sai rồi Kuroko sẽ sửa được chưa? Thế là cậu lại cúi đầu ôm đĩa bánh của Murasakibara làm ngậm ngùi ăn tiếp.

Momoi uất ức "không cho làm mạo hiểm thì làm sự thật đi ò~"

Kuroko ngẩng đầu nhìn cô đợi cô đặt câu hỏi.

"Tetsu-kun có thích tớ không?" Momoi hai mắt lấp lánh mong đợi nhìn cậu.

"Có a, tớ thích tất cả mọi người." Kuroko cười đến vui vẻ cao giọng nói.

"Không thích, cậu thích mình tớ cơ~"

"Không được mà, thích thì phải thích tất cả mọi người chứ?" Kuroko khó hiểu nhìn cô.

Được rồi, hiểu luôn cái con người này rồi, ngốc nghếch không chịu được, năm tên màu mè kia tính sao đây?

Akshi đỡ trán thở dài đầy bất lực. Ngốc nghếch thế này theo đuổi thật khó quá đi.

Aomine nhìn cậu khẽ nhíu mày, thật ra Aomine không rõ hắn muốn gì, chỉ là Kuroko đối vấn hắn là người mà hắn muốn chiếm giữ, để cậu mãi mãi làm cái bóng của một mình hắn mà thôi.

Năm người mỗi người một suy nghĩ nhưng đều xoay quanh thiếu niên nhỏ nhắn tóc xanh lam ở giữa bàn.

Haruhi đến khi ra khỏi cửa vẫn còn trong trạng thái suy tư, đi được một đoạn cô mới kéo tay Hikari lại.

"Sao vậy chị?" Hikari nghi hoặc hỏi.

"Midorima, thật ra thích Kuroko đấy? Việc này em biết mà đúng không?"

"Sao chị đột nhiên lại hỏi vậy?"

"Chị có ý này, muốn thực hiện không?"

1/7/2021
#Bông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net