Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cường độ tập luyện có chút cao, theo lời Akashi nói là sắp có giải đấu liên trường, nên bọn họ phải tăng cường độ luyện tập, đội một đã sắp trụ không nổi rồi, không biết mấy đội còn lại như nào nữa. Bài tập của Akashi chính là địa ngục trần gian...

Hôm nay tới lượt Kuroko cùng Kise đi lấy bóng ở phòng chứa đồ thể dục thể thao, nhưng mà Kise hắn phải đi chụp ảnh, tới muộn một chút, cậu không muốn cả đội phải đợi nên một mình đi lấy bóng.

Mở cửa phòng chứa đồ, Kuroko nghe thấy tiếng động vang ở trong góc phòng, cậu ngó thử thì thấy đàn chị Haruhi, hình như còn có Hikari, hai người ấy đang tìm gì đó.

"Haruhi-san?" Kuroko lên tiếng gọi.

"A... Kuroko, em tới lấy bóng à?"

"Vâng."

"Chị đang tìm bảng tính điểm, em giúp chị xem xung quanh xem có không?"

Bảng tính điểm à... Kuroko ngó xung quanh, tầm mắt dừng lại ở kệ tủ trên cùng, "Haruhi-san, em thấy rồi."

"Ở đâu?" Haruhi chạy tới.

"Bên trên nóc kệ, để em giúp chị lấy." Kuroko nghĩ, để con gái trèo cao sẽ không ổn chút nào, liền đệ nghị để cậu giúp cô lấy.

Haruhi chỉ chờ có thế, rất nhanh lấy cho cậu một cái ghế để bắc lên, Kuroko cũng theo đó trèo lên ghế để lấy đồ, nhưng vừa dùng một chút sức nhón chân lên thì đột nhiên ghế nhựa sập xuống.

"A!!!"

Kuroko cứ thế bị hụt chân, ngã mạnh xuống nền đất.

"Kuroko-kun! Cậu có sao không?" Hikari chạy tới, vươn tay muốn đỡ cậu dậy.

"Trời ơi tôi xin lỗi, tôi không ngờ cái ghế này lại bị gãy như vậy."

Kuroko cảm thấy đầu gối nhói đau từng đợt, ban nãy đập thẳng xuống nền nhà nên hẳn là tái phát rồi, cậu nhắm chặt mắt chịu đựng, muốn đứng lên nhưng không thể cử động được một chút nào.

Hikari, "Chị ơi, giúp em đỡ cậu ấy dậy."

Haruhi nghe vậy cũng giúp cậu đứng lên, nhưng đầu gối cậu không thể nào duỗi thẳng nổi, đành bất lực ngồi dựa vào kệ tủ.

Hikari thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, không phải chỉ là ngã một cái thôi sao? Sao lại đến nỗi này? trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi, nếu Midorima biết chuyện này, nhất định sẽ không tha thứ cho cô, Hikari xoay người muốn chạy đi tìm người giúp đỡ.

Vừa chạy ra đến cửa thì cô đụng phải một người, choán váng lụi lại hai bước.

"Hikari-san sao lại ở đây thế?" Là giọng của Kise.

"Kise-kun... sao cậu lại ở đây?"

"Tớ tới lấy bóng cùng Kurokocchi, cậu ấy đâu rồi?"

"Cậu... cậu ấy..." Hikari còn chưa nói xong thì bên trong phòng vang lên tiếng kêu nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai Kise.

Hắn cứng người, trên mặt không còn vẻ hoà hoãn như trước, lao vào bên trong.

"Kurokocchi!!" Hắn lao tới, nhìn thấy Haruhi đang nắm lấy cánh tay cậu, biểu tình trên khuôn mặt Kuroko của hắn thì nhăn nhó, trông có vẻ rất đau, hắn theo bản năng chạy tới gạt phắt tay cô ra, đỡ lấy cậu. "Kurokocchi cậu có sao không??"

"Kise-kun..." Haruhi nắm lấy bàn tay vừa bị gạt ra của mình, lo lắng nhìn hắn.

"Tớ... đồi gối tái phát rồi, tớ không đứng lên được." Kuroko định nói mình không sao, nhưng mà cậu thật sự là có sao đó, nói dối không tốt đâu.

"Đàu gối tái phát?? Sao lại tái phát được? Tớ mang Kurokocchi tới phòng y tế trước, thuốc của cậu để ở đâu?"

"Trong tủ để đồ."

Kise cuống cuồng cả lên, vội vội vàng vàng nâng cậu lên lưng, tay kia lấy điện thoại ra gọi cho Midorima bảo hắn cầm theo lọ thuộc đặc trị mang tới phòng y tế.

Haruhi nhìn bóng lưng của Kise khuất sau kệ tủ, khẽ nở nụ cười, để xem sắp tới cậu ta còn đấu đá như thế nào.

Hikari đứng ở cửa, nhìn thấy Kise cõng theo Kuroko ra, biết mọi chuyện đi quá tầm liểm soát rồi, nhanh chân chạy theo.

Lúc Kise mang cậu tới phòng y tế thì Midorima và bốn người còn lại đều đã chờ sẵn ở trong đó, Momoi là người xông tới đầu tiên, nước mắt lã chã, "Tetsu-kun... huhu Tetsu-kun có làm sao không? Cậu có đau lắm không? Sao lại tái phát rồi?"

Aomine đứng bên cạnh nắm vai cô kéo sang một bên chừa đường cho Kíe mang Kuroko vào phòng. "Để Tetsu vào trước đã."

"Để cậu ấy ngồi ở trên giường, tôi kiểm tra." Midorima đối Kise hết mặt lên chiếc giường bên cạnh cửa sổ, hắn cũng nghe lời nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

"Kuro-chin đau lắm à? Ăn maiubou đỡ đau nha~"

"Tớ ổn mà Murasakibara-kun."

Trong lúc Midorima giúp cậu xoa bóp đầu gối, Murasakibara mang thuốc cho cậu, Kise và Momoi đứng bên giường rưng rưng nước mắt.

"Rốt cuộc có chuyện gì? Sao đột nhiên lại tái phát được?" Akashi bây giờ mới lên tiếng.

"Tớ bị ngã."

"Bị ngã? Sao lại không cẩn thận vậy?"

"Tớ có biết cái ghế đó lại bị gãy đâu..."

"Hikari-san mọi chuyện là sao? Lúc tôi đến thấy cậu ở đó mà? Còn có Haruhi san nữa." Kise hướng Hikari đnag đứng ở cửa phòng hỏi.

"Hikari?" Midorima ngẩng lên.

Hikari bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn chĩa vào đến lạnh sống lưng, "Tớ..."

Akashi, "Ra ngoài rồi nói chuyện, Midorima cậu cứ chăm sóc cho Tetsuya đi."

Akashi xoay người ta khỏi phòng, Hikari cũng đi theo, "Nói đi, chuyện gì?"

"tất cả là chủ ý của chị Haruhi, tớ không cố ý làm thế, là chị ấy bắt tớ làm. Nhưng... tớ hứa là sẽ không nói cho ai rồi, chị ấy sẽ tức giận mất." Hikari run rẩy nói,

Akashi, "Nói đi, không phải sợ cô ta."

"Tớ... chị ấy nói, chị ấy nói rằng Kuroko là rào cản giữa chị ấy và Kise, tớ thích Midorima, tớ thật ra cũng ghen tị với Kuroko lắm, Haruhi-san bảo cùng chị ấy làm, chỉ cần cậu ấy không thể chơi bóng thì sẽ không còn rào cản nữa, mặc dù tớ biết nó là không tốt, nhưng vì lòng ghen tị nên tớ đã đồng ý, tớ sẽ xin lỗi Kuroko." Hikari vừa nói vừa khóc.

"Chị ấy biết chân Kuroko bị thương, rất dễ tái phát, cho nên bảo tớ chuẩn bị sẵn chiếc ghế gãy ấy, còn mình sẽ lừa cậu ấy leo lên. Tớ biết lỗi rồi, tớ nhất định sẽ đền tiền thuốc cho Kuroko, và xin lỗi cậu ấy, tớ không ngờ sự việc lại lớn như vậy."

Akashi nhìn Hikari trước mặt mình khóc lóc, thở dài một hơi, "Được rồi, đừng khóc nữa, chút nữa vào xin lỗi Tetsuya, còn phần Haruhi cậu không cần phải sợ, để đó cho tôi lo."

Nói rồi hắn quay đậu về phía phòng y tế, "Tôi biết cậu rất thích Shintarou, nhưng cạu nên biết nhưng thứ không phải của mình, thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình."

"Như nó khó chịu lắm, tớ rất thích cậu ấy, cậu ấy còn chưa niết tớ thích cậu ấy mà, cứ như vậy buông tay tớ không cam tâm." Hikari càng nói càng thấy tủi thân.

"Vậy thì bày tỏ đi? Dù được chấp nhận hay từ chối, thì tâm ý của cậu cậu ấy cũng nhận được rồi." Nói xong Akashi quay lại phòng y tế, để lại cô một mình bên ngoài hành lang.

Hikari nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm, Akashi nói đúng, nên nói ra thôi, rồi buông tay, tiến tới một cuộc sống tươi đẹp hơn.

______________
He he, plot của ai vào nhận nè~~~~
Tôi thấy plot này rất là hợp ý tôi đó yêuuu ❤️❤️❤️

Đậu xanh rau má các chị ơi truyện của tôi bị Reuppppppppppp trên truyenkul.net các chị ạ :) giờ tôi phải làm sao????

20/8/2021
#Bông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net