Sophie×Laala : May Mắn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày có Laala bên cạnh, Sophie luôn vô thức dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy. Em vốn là người năng động, làm việc luôn tay luôn chân, nhiều lúc cô hỏi thì em chỉ bảo là em muốn học hỏi thêm nhiều điều để chia sẻ với cô. Cô và em cùng là cánh chim, nhưng cô bé ấy là cánh chim trắng tự do bay lượn trên bầu trời, còn cô là cánh chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son chẳng thể làm gì.

Có lẽ trời cao kia đã thương xót cô, không những đem Laala đến bên cô mà còn giúp gia đình cô tìm được phương pháp trị bệnh cho căn bệnh quái ác kia, tuy không có tác dụng ngay lập tức nhưng nếu kiên trì điều trị sẽ có ngày trị khỏi bệnh. Bé ngoan cũng rất mừng cho cô, lên hẳn kế hoạch tập luyện cho cô theo lời y sĩ và hứa sẽ đồng hành với cô trong liệu trình này. Mỗi ngày cô cần thực hiện một số hoạt động với cường độ tăng dần cùng với dùng dược liệu bồi bổ để giúp thể lực của cô mạnh mẽ hơn.

Ngày đầu tiên của liệu trình, Laala đã dậy từ sớm để chuẩn bị nơi tập luyện. Chuẩn bị xong cũng gần tới giờ tiểu thư tỉnh nên em nhanh chóng đến tư phòng của Sophie, đánh thức cô rồi chọn trang phục giúp cô thoải mái nhất trong lúc luyện tập. Những người hầu trong khu dinh thự lại được chứng kiến một cảnh tượng quen thuộc - một thân ảnh nhỏ bé nhưng lại rất vững vàng dìu người bên cạnh, trên môi em luôn nở nụ cười, dỗ dành trấn an tiểu thư dấu yêu của mình, hay nói đúng hơn là một người chị gái. Sau khi Laala trở thành hầu gái thân cận của Sophie, cô đã bắt em gọi cô bằng " chị " , còn cô thì vẫn gọi Laala bằng " em " , lâu lâu còn cưng chiều gọi bằng bé cưng, bé ngoan hay em yêu. Laala vẫn chỉ nghĩ là do Sophie yêu quý mình, nào ngờ đó là mưu kế của cô, cô muốn em quen thuộc và tiếp nhận những xưng hô thân mật này và ngầm công khai với mọi người rằng em là người của cô. Vốn dĩ cô cũng không phải người gánh trọng trách thừa kế gia tộc nên với việc cô thích nữ nhân, gia đình nhà cô cũng không có ý kiến gì cả, miễn là cả hai hạnh phúc thì họ đều chấp nhận, đặc biệt là Cosmo, cô đã ngầm thừa nhận Laala sẽ thành " em dâu " của mình, lâu lâu lại tặng cô bé quà nhưng con người khờ khạo kia cũng chỉ nghĩ là yêu quý bình thường mà thôi.

-Chị Sophie đừng lo, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, sẽ không có ai đàm tiếu gì đâu! Laala khẽ dụ dỗ, em biết những điều mà đám người xấu kia đã làm sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn với chị yêu của em, nhưng em sẽ dùng tất cả những gì có thể để xoa dịu vết thương lòng ấy.
-Nhưng mà chị sợ đau lắm, ngã thì nhất định sẽ rất đau! Sophie lắc lắc đầu, cô bẩm sinh đã sợ đau rồi, mãi vẫn không cải thiện được.
-Đừng lo lắng, em nhất định sẽ đỡ được chị trước khi chị ngã mà! Laala lại mềm giọng dỗ dành, em cũng biết cô sợ đau đến mức nào nên kiên nhẫn khuyên nhủ, không hề chê cô phiền chút nào.
-Em hứa với chị nhé?
-Em hứa mà, lời hứa danh dự đấy! Giờ thì mình bắt đầu thôi.

Bài tập hôm nay của Sophie rất đơn giản, đó là đi được một mét mà không cần người khác đỡ. Với những người bình thường thì đây là chuyện dễ như ăn bánh, nhưng với bản thân Sophie lại vô cùng khó khăn, vì từ khi sinh ra đến giờ mỗi khi đi lại cô luôn được bế hoặc có người đỡ. Trong lần đầu tiên thử, Sophie vừa đi được ba bước là đã loạng choạng suýt ngã, may mắn là có Laala luôn đi sát bên cạnh đã kịp đỡ lấy cô trước khi cô tiếp xúc với đất mẹ thân yêu. Cứ ngỡ sẽ nhận được ánh mắt thất vọng hay tiếng thở dài, nhưng thứ Sophie nhận được lại là lời khen ngợi của em :
-Chị làm tốt lắm chị yêu! Em xoa đầu cô cười nói.
-H-hả?
-Mới lần đầu tập mà đi được như vậy là rất giỏi rồi, chị đừng tự ti về bản thân, phải cố lên!

-Ừm, chị sẽ cố gắng! Mình tập lại thôi.
-Kashikoma!

Những lần sau Sophie đều có sự tiến bộ, lần thứ hai là năm bước, rồi lần sau đó là mười bước, lần tiếp nữa là hai mươi. Tập mãi tập mãi rồi cũng đạt chỉ tiêu của ngày hôm nay, Sophie mệt mỏi tựa vào Laala ngồi nghỉ, em ân cần chăm sóc cô, hết đưa nước cho cô rồi lại lau mồ hôi, còn không ngừng khen ngợi và khích lệ cô nữa. Vì không có người thân nên về mặt tình cảm, hiểu biết của Laala gần như là con số không, khi Sophie dạy em rằng thơm má người khác là một cách khen thưởng, em không ngần ngại mà đặt lên má cô một cái thơm. Cái xúc cảm mềm mịn của môi em khi ấy làm Sophie nhớ mãi không quên, cả ngày cứ lâng lâng làm em lo lắng không thôi, sợ cô tập luyện quá sức gây ảnh hưởng đến cơ thể.

Mãi đến khi cô khẳng định năm lần bảy lượt rằng mình hoàn toàn bình thường thì em mới dừng hành động soi xét cô từ trên xuống dưới lại, sau đó đi lấy cơm tối cho cô. Vì hôm nay cô đã tiêu hao quá nhiều thể lực vào buổi sáng nay nhà cô đã cho phép cô ăn trong phòng, đồng thời bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một phần cho Laala để hai người ăn chung với nhau. Cùng nhau trải qua một bữa tối ấm áp, hôm nay Sophie đã rủ Laala ngủ lại đây với cô, em cũng nhanh chóng đồng ý vì bình thường cô vẫn hay rủ em ngủ cùng, không hề nhận ra việc chủ tớ ngủ chung này bất thường như thế nào. Thực chất Laala cũng có phòng riêng của mình, nhưng một tuần có bảy ngày thì em bị Sophie giữ lại cả bảy rồi nên phòng đó gần như là để không.

Ngày qua ngày, sức khỏe của Sophie cũng tốt dần lên, năm nay cô đã 18 còn Laala cũng 16 rồi, Sophie nhờ gia đình làm thủ tục cho Laala nhập tịch với vị trí là vợ cô, cô muốn cho em một danh phận đàng hoàng để không bị người đời chỉ trỏ, đàm tiếu. Cô quyết định chưa vội nói cho em nhỏ nhà mình, đây sẽ là quà sinh nhật năm em tròn 18 tuổi, một phần cũng là vì cô sợ em sẽ không chấp nhận cô, sợ hãi và xa lánh cô. Cuộc đời vốn dĩ là một mảnh đen tối tĩnh lặng của Sophie đã bắt gặp một tia nắng dịu êm tràn đầy sức sống của Laala, trong bóng tối thì ánh sáng lại càng nổi bật, cô cũng đã bị em hớp hồn từ khi nào chẳng hay, có lẽ là ngay từ khoảnh khắc em đi lạc vào phòng cô, khoảnh khắc cô được chiêm ngưỡng một thiên thần nhỏ chốn trần gian tăm tối này.

Chính vì tình cảm cô dành cho em là vô cùng to lớn, cô lại càng sợ việc mất đi em hơn bao giờ hết, cô không thể tưởng tượng nổi một thế giới không có em sẽ lạnh lẽo và đáng sợ đến mức nào, cô khôbg dám mạo hiểm. Cô quyết định từ giờ sẽ giáo dục giới tính cho em, để em hiểu rõ được tình cảm của mình, cũng là để em có thể phân biệt giữa yêu quý thông thường và yêu đương thật sự. Người ta luôn nói cao hơn cả yêu chính là thương, khi yêu ta chỉ muốn chiếm hữu họ làm của riêng, nhưng đến mức thương thì ta sẽ chỉ cần họ hạnh phúc là đủ, kể cả có là bên cạnh người khác đi chăng nữa. Nhưng tình yêu của cô ích kỉ và hèn mọn vô cùng, cô chỉ mong em mãi mãi ở bên cạnh cô mà thôi.

Có lẽ khi ấy cô cũng chẳng thể biết được, sóng gió lại ập tới với họ nhanh đến thế. Trong một lần cả gia đình cô có việc phải đi xa, quyền gia chủ được trao cho một vị thân thích trong gia tộc Hojo. Ông ta vốn dĩ đã ghét bỏ và miệt thị một người yếu ớt như Sophie, coi cô là cái gai trong mắt cần loại trừ. Nhưng ông ta cũng rất thông minh khi biết mình không thể động vào Sophie được, từ ngày cô khôi phục thể lực cũng đã được giáo dục theo quy chuẩn của gia tộc, cũng được dạy những mưu kế chốn quan trường, hiển nhiên sẽ nhìn thấu được mưu kế của ông ta.

Ánh mắt nham hiểm liếc đến em nhỏ thân yêu của cô, ông ta cũng tò mò xem người như thế nào mà lại được cả gia đình Hojo bảo vệ đến thế. Thế mà đó lại là một cô bé còn chưa trưởng thành, ngây thơ chẳng hiểu sự đời, chỉ tập trung chăm sóc cho Sophie. Một âm mưu thâm độc nảy ra trong đầu gã, đây sẽ là một cái bẫy hoàn hảo để gã trừ khử cả hai con nhỏ chướng tai gai mắt này. Nếu là đồ gã đưa thì cô sẽ phòng bị, nhưng nếu là chính tay con hầu cưng của cô đưa thì sao?

Gã ta sai người hầu bỏ độc vào bát canh của Sophie, mà hôm nay là chính tay Laala vào bếp, nhất định Sophie sẽ uống mà không nghi ngờ gì cả. Kế hoạch âm hiểm của gã đã thành công, Sophie sau khi uống xong thì nôn ra máu, tầm mắt cô mờ dần rồi tối sầm lại, trước lúc hoàn toàn bất tỉnh, cô vẫn phải bất lực chứng kiến cảnh người thương bị lão ta vu khống, dập đầu xuống đất đến nỗi máu me đầm đìa. Lão chỉ trích em dám cho độc vào canh của chủ nhân, trong khi Laala một mực chối cãi, xui xẻo cho em là những người trong căn phòng này toàn là người hầu của gã , em chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng, tầm mắt em cũng tối sầm lại, thân ảnh nhỏ bé luôn quấn quýt bên vị tiểu thư ngày nào giờ chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh lẽo chẳng còn chút hơi ấm, chẳng tên lòng lang dạ sói nào ở nơi này thương xót cho em.

Gia đình Hojo do hoàn thành công việc trước hạn nên về sớm, vừa bước chân vào nhà đã nhìn thấy cảnh tưởng này. Phu nhân Hojo và đại tiểu thư vội mang Laala và Sophie đi tìm y sĩ mong còn hi vọng cứu chữa, còn gia chủ Hojo nổi điên lên cho chém đầu hết đám người có mặt trong phòng ăn lúc đó. Kết quả cũng đã được dự đoán trước, Sophie được cứu chữa kịp nên đã qua khỏi, nhưng gia đình Hojo lo sợ cô sẽ không thể vượt qua cú sốc tinh thần quá lớn - người thương Laala của cô đã về với đất mẹ, vĩnh viễn không thể cười nói với cô thêm lần nào nữa.

Sau khi tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, trong mắt Sophie chỉ là một mảnh tối tăm, có lẽ cô cũng đã tự nhận thức được sự thật, đôi mắt luôn ánh lên vẻ dịu dàng khi nhìn về phía người thương giờ vô hồn đến lạ, cứ như cô đang kẹt trong mộng tưởng chưa thể thoát ra. Ngày làm tang lễ cho Laala, Sophie chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, có lẽ đau thương quá lớn đã khiến cô tê liệt cả tâm hồn. Buổi tối hôm ấy không ai thấy Sophie đâu cả, cả gia tộc huy động người đi tìm cô cả đêm. Đến tận sáng hôm sau, thứ mọi người tìm được là một thi thể lạnh lẽo ngồi tựa vào gốc cây hoa anh đào mà cả hai yêu thích, tay ôm chặt lấy hũ tro cốt của người kia. Sophie đã được tự do rồi, tự do đến bên người mình yêu mà không phải chịu sự dòm ngó của người ngoài.

------------------------------------------------------------

Mang theo quá khứ đau thương ấy, Sophie đã tái sinh qua vô số kiếp, kiếp nào cô cũng tìm em bằng mọi cách nhưng vẫn chẳng có kết quả gì hết, mọi cố gắng của cô đều là vô vọng.

Chẳng nhớ đây đã là kiếp thứ bao nhiêu cô tái sinh nữa, lần này có rất nhiều điểm tương đồng với kiếp đầu tiên, cô vẫn có thể lực yếu nhưng đã có " Red Flash " hỗ trợ nên đỡ hơn rất nhiều. Cô lần nào cũng tên là Hojo Sophie, vẫn có chị gái là Hojo Cosmo, nhưng lúc nhỏ nhà cô lại không nhận nuôi cô bé nào hết. Vốn tưởng kiếp này vẫn vô vọng như những kiếp trước, nhưng may mắn cuối cùng đã mỉm cười với cô.

Vào một ngày hè năm cô lên tám, cô đã trốn gia đình và vệ sĩ, tự mình đi dạo trong khu công viên gần nhà, bỗng nhiên cô bắt gặp một cô bé với mái tóc oải hương búi hai bên vẫy tay với mình, bóng hình tiền kiếp và kiếp này như hòa vào nhau.

Chạy thật nhanh đến đó rồi ôm chầm lấy em, nghe em gọi tiếng " chị yêu " , nước mắt cô thấm đẫm bờ vai gầy của em, lần này cô nhất định sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa!
------------------------------------------------------------
Mọi người đừng đấm tui vì cái shot đường trộn thủy tinh này nha, tui xin lỗi mọi người trước, tại tui bị tà đạo dụ dỗ =)))






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net