#2. IsaNagi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: ooc !! , 18+
Isagi: anh
Nagi: em
______________________________________
nhìn thân xác em rướm máu đầy rẫy những vết thương đau sót, thế giới vốn không bao giờ ngừng việc trêu đùa em, họ muốn thỏa thích sự thích thú của hay những nỗi bực tức mà sẽ trút hết lên người em không thương xót. họ miệt thị em, họ cho rằng những kẻ có tình cảm với người đồng giới như em là sự sỉ nhục lớn nhất thế giới mặc dù không có điều luật cấm túc chuyện yêu đương đồng tính.

những nỗi oan ức và buồn tủi đều hiện lên hết trên cơ thể em, họ chẳng tha bất cứ đâu cho em. họ sỉ nhục, lăng mạ em, họ không thương em, họ trêu đùa em quá đáng, họ không cho em chết cũng không cho em sống. ở cái tuổi trăng tròn mà tất cả mọi người đều có quyền tự do làm tất cả mọi thứ mình muốn, vậy mà em lại phải chịu đựng nhiều tổn thương đến vậy. bố mẹ thương em lắm, họ thương xót, tội nghiệp cho cơ thể em và cuộc đời em, nhưng biết làm sao giờ, họ không có quyền lực hay địa vị nào để bảo vệ em.

rõ ràng em chính là một bông hồng còn sót lại của những thiên thần, sứ mệnh của em tung ra những cánh hồng đỏ rực, chứng minh cho họ thấy nhan sắc của bông hoa hồng của một chàng trai chẳng kém gì những cô nàng bông hồng khác. ấy thế mà họ không coi trọng nhan sắc em, họ chế giễu nó, hủy hoại nó không tiếc thương, nhan sắc dần phai tàn trước những con dao sắc bén.

những con người đồi trụy dần sinh ra những suy nghĩ xấu xa với em, họ muốn chiếm lấy cơ thể em, họ biết rằng xã hội ngoài kia sẽ mãi không thương em nên họ muốn tận dụng cơ hội này để thỏa mãn dục vọng của họ.

em kinh tởm với những suy nghĩ xấu xa ấy, nhưng nếu có kinh tởm thì cũng chẳng phản kháng được gì cả, bởi họ có xem em là con người quái đâu ?

thương em sao cho hết đây ?

áp lực từ trường học chưa đủ, gia đình em lại vô tình dính dáng vào nợ nần chỉ vì người em của ba đột nhiên mất nên dưới tư cách là anh ruột, bố mẹ buộc phải chịu trách nhiệm với số nợ khổng lồ ấy. em bắt buộc phải bỏ học, vừa vui vì đã thoát khỏi cái nơi ấy thì lại phải suy nghĩ phải làm gì để trả hết số nợ đấy. em chỉ đành làm việc đến kiệt sức, thức đêm chỉ để làm việc trả tiền cho họ, cứ thế em dần căm ghét cuộc sống hơn.

hiện là 5 giờ chiều, em vừa đi làm việc về, em mệt mỏi đến mức kiệt sức việc phải chào bố mẹ, vừa bước vào thì sự mơ hồ ấy dần được tỉnh táo hơn khi đôi mắt em mở to ra, đồng từ dần co lại khi thấy bố mẹ dường như đang quỳ xuống cầu xin họ, những kẻ đó dường như là chủ nợ của bố mẹ.

"nagi... cho bố mẹ xin lỗi.." mẹ em khóc oà lên, cất tiếng nói như miễn cưỡng.

"x-xin hãy mang thằng bé... đi trả nợ.." từng đoạn, bà như sót đến đứt ruột, bà dường như không muốn phải bán em đi, nhưng biết làm thế nào bây giờ, ba em là người buộc bà phải nói ra.

em không cảm xúc, dường như đã quá mệt mỏi với thế giới này, em bước đến anh, là người từ nãy giờ luôn được họ tôn kính nãy giờ.

"xin hãy mang tôi đi để trả nợ cho họ, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để trả nợ"

anh ngạc nhiên trước hành động của em, vì trước giờ anh luôn gặp những kẻ khóc lóc cầu xin anh một cách đau khổ, em dường như rất khác với họ, thậm chí em còn chẳng có cảm xúc như con người. anh đưa tay chạm nhẹ lấy má em, da mặt em mỏng manh đến mức, chỉ cần tát nhẹ một cái cũng có thể dễ dàng để lại vết đỏ rồi. anh có chút xót xa khi thấy gương mặt, dường như tất cả cơ thể, không nơi nào là không vết thương.

"đưa cậu ta đi" anh buông tay xuống, quay người rời khỏi ngôi nhà tàn tạ ấy.

"xin lỗi con nagi, do bố hết cách thôi.." người vừa rồi bắt mẹ phải ruồng bỏ em giờ lại bảo do ông hết cách, em kinh tởm đến từng câu nói của ông.

"đợi đến khi tôi trả nợ xong, đừng bao giờ gọi tôi là con ông" đôi mắt em dường như thể hiện rõ sự tuyệt vọng đến tận cùng, một mạch quay đi không hối tiếc.

"đúng là một gia đình hảm hại" chàng trai đứng trước cửa từ nãy giờ nhìn thấy hết những cảnh vừa rồi, vừa hút thuốc xong điếu thuốc thì đã thấy em ra.

"xong rồi à ?"

"ừm.." đôi mắt dường như muốn rơi lệ nhưng em lại không cho phép được tuông ra, chứa đựng hết những nỗi oan ức và tủi nhục của mình.

.

.

.

đến căn biết thự to lớn của anh, đôi mắt em mở to ra, cứ như lần đầu em thấy một ngôi nhà đẹp đến vậy. anh phì cười trước hành động của em.

"này, vào làm thì nhớ phục tùng mệnh lệnh của tôi đấy"

"à ừm.."

trong căn biệt thự đầy thứ trang trí sang trọng và đắt tiền, ngơ ra một lúc thì thấy anh đang to nhỏ gì với cô giúp việc trẻ tuổi.

"chào cậu, tôi sẽ là người hướng dẫn cậu"

"à ừm, vậy tôi sẽ ở đâu và làm gì ?"

"à cậu sẽ ở chung phòng với thiếu gia, còn về phần làm việc... cậu sẽ được thiếu gia hướng dẫn"

'sao lại chung phòng nhỉ ?' em ngớ người ra suy nghĩ, nhưng cũng ngừng việc suy nghĩ lại, miễn không có bạo lực là may rồi.

em quay đi, đi từng bước lên tầng đến phòng anh, căn phòng mà chỉ dành cho thiếu gia đột nhiên con nợ lại được cho phép ở chung. em ngồi dưới góc giường chờ đợi anh.

tiếng cửa vừa hay cũng được mở ra.

"hửm ? sao lại ngồi dưới góc đấy ?"

"chẳng phải căn phòng này làm gì có chỗ cho tôi ngồi đâu"

"ha.. này, cậu nghĩ làm gì có việc mà con hầu được vào phòng của chủ nợ đâu nhỉ ?"

"ừm, vậy tôi sẽ làm gì ?"

"đơn giản thôi, lên giường đi, tôi sẽ hướng dẫn".

em đứng dậy, ngồi lên giường mà không suy nghĩ rằng chuyện gì sẽ xảy ra với em sau đó.

anh cười nham hiểm, đóng cửa lại, từng bước tiến đến em. nhẹ nhàng nâng cằm em lên, đột ngột hôn lấy môi em, em nào có biết việc xảy ra đến sẽ như thế này, không kịp né tránh, khoang miệng em liền bị xâm nhập, chiếc lưỡi ranh ma của anh cứ mút lấy lưỡi em khiến em cuốn trôi theo. đến khi thấy thoả mãn, anh mới chịu tha cho em. khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp hơn vì vừa nãy bị anh lấy hết khí.

"n-này, chẳng lẽ đây là-.."

"chứ cậu định sẽ trả tiền với số nợ lớn như vậy bằng cách nào ?"

em câm nín, không thể trả lời được câu hỏi ấy, em hết cách đành miễn cưỡng trả tiền với cách đấy. vươn tay lên sau gáy anh, kéo xuống áp sát mặt em, hôn nhẹ lên môi anh.

"được thôi... dù sao tôi cũng chả có sự lựa chọn"

anh nở nụ cười, đẩy em xuống, mạnh bạo xé đi cái áo sơ mi đen của em, phía trên thì thuần thục ngậm lấy đầu ti của em, phía dưới thì mò xuống phía dưới em mà nối lỏng.

"đúng là làm với người mới có vẻ hơi mất thời gian nhỉ ? chắc không cần nới lỏng nữa đâu"

vừa mới 2 phút anh đã thiếu kiên nhẫn, lột phăng chiếc quần em đi, đặt cự vật to lớn trước cửa mật huyệt, đâm hẳn mà không báo trước khiến mật huyệt ngậm chặt lấy cự vật anh.

"này.. chỉ mới vào một nửa thôi.. thả lỏng đi" cái con người vừa rồi không chịu nới lỏng cho em giờ lại muốn em thả lỏng để hắn có thể đâm vào được.

em thở hổn hển trong sự bất lực, thị giác của em dường như càng mờ hơn, tầm nhìn em bị xáo trộn rất nhiều và bụng em quặn lên đau đớn, cơ thể ngày một cảm giác càng trở nên nặng nề hơn. anh càng nhìn lại càng thấy trở nên hứng thú với cảnh tượng trước mắt, càng nhấp hông mạnh hơn, mỗi cú nhấp hông của anh như muốn cào nát bụng em. giờ đây, mọi giác quan của em nhạy cảm đến mức chỉ cần một cái cọ nhẹ trên ga giường cũng khiến chân tay em bủn rủn. những tiếng rên yếu ớt rên rỉ một cách tuyệt vọng, sự bất lực khiến em phải chịu đựng nhiều thứ đau đớn.

mật huyệt nhỏ co giật liên hồi khó khăn ngậm lấy dương vật đang háo hức điên cuồng. toàn thân em run lên, khi mông và đùi đột nhiên bị va dập vào nhau mạnh bạo. dường như chưa đủ, anh dồn hoàn toàn trọng lượng mình lên cơ thể em, ép đầu gối em vào ngực anh. và cứ thế khuôn mặt của cả hai đối diện nhau không quá một gang tất.

phần dưới của em đã mất cảm giác, đôi mắt em nhắm nghiền và hàm răng đang cắn chặt chịu cơn đau kinh khủng. vành tai đỏ ửng vì xấu hổ.

anh quan sát em và đẩy hông không ngừng. khối thịt căng phồng đến mức tối đa rồi dập liên tục vào mật huyệt, cào vào bên trong không thương tiếc. lối vào bên trong vốn chật hẹp dần dần được nới lỏng nhận lấy con quái vật hung dữ tận gốc.

"cậu, đúng là phù hợp với việc này nhỉ"

em nhíu mày nhìn con người đang dồn dập đẩy con quái vật tiến sâu vào trong em không thương tiếc, đôi mắt lờ mờ không thể mở to được nữa, cứ thế đôi mắt nhắm đi, cơ thể cũng mất sức mà buông lỏng đi.

.

.

.
khoảng một lúc lâu sau, em lim dim mở đôi mắt ra, trước mắt là một vị bác sĩ đang nắm lấy cổ tay em.

"bệnh nhân đã tỉnh rồi, thưa ngài"

"được rồi, nghỉ đi"

"vâng" vị bác sĩ dọn đồ rồi rời đi, anh tiến đến ngồi cạnh bên em.

"đúng là, nhìn cậu cũng đâu có yếu đuối gì mấy mà mới vài phát đã ngất rồi"

"tôi đâm cậu thử nhé ?"

"? khi nào tôi thiếu nợ tiền cậu đi rồi tôi cho cậu đâm"
.

.

.

timeskip khoảng 2 năm nè=)))
.

.

.
sống cùng em với những ngày tháng ấy, anh dường như có tình cảm với em, anh dường như đã yêu em mất rồi..

dần, tình cảm em được thể hiện rõ ra từng hành động, anh yêu thương chiều chuộng em, mang đến cảm giác ấm áp cho em, công khai em trên toàn thế giới với một tin tức 'cầu thủ đã yêu đương'. bản thân không ngần ngại công khai em, anh muốn cho mọi người biết, anh đã phải lòng một bông hồng còn sót lại của thiên sứ.

anh yêu em vô điều kiện, bất cứ thứ gì cũng đều không thể sánh bằng em, anh dường như không quan tâm ai nhiều bằng em, kể tất cả các bí mật của anh cho em.

em cũng là lần đầu cảm nhận được sự ấm áp của cái yêu, em trân trọng nó và dành trọn cho nó từng hơi ấm yêu thương của em, luôn ôm lấy nó thật chặt, không nỡ buông bỏ nó, bởi đấy là tình đầu của em.

dường như cả hai đã trao trọn cả tuổi thanh xuân của mình cho nhau, chấp nhận trao cho nhau tất cả tài sản và cả trái tim của cả hai.

"tuyết rơi rồi! em muốn được ôm anh và uống sữa ấm.."

"chỉ cần em muốn".
_________________The End ____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net