chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Riku hứng thú hỏi.

"Tôi có thể xem được không?"

Chiba Shizuo nghi hoặc nhìn cậu, cậu xem làm gì nó là con tôi.

Như nhận ra mình vừa hỏi một điều hơi không hợp lý, nói thêm .

"Tôi rất thích trẻ con nhưng chúng không thích tôi lắm, nên tôi nghĩ với những đứa lớn hơn chút thì chắc không sao ấy mà."

Thôi được, Chiba quay người rời đi ra hiệu cho cậu đi theo.

Cả hai đi trên hành lang, vì phòng cho trẻ ở khá xa nên đi hơi lâu,trong lúc đó Riku ngắm nhìn xung quanh dù nơi này chỉ có những bức tường trắng xóa. Nó làm cậu nhớ đến khi bản thân còn nhỏ , những bức tường là thứ cậu thấy mọi ngày.

"Sao vậy?"

Chiba nghiêng đầu nhìn cậu, quan tâm hỏi.

Cậu ngẩn đầu lên xua tay, bảo không sao. Chiba nhìn cậu, nhìn kiểu gì cũng thấy có chuyện. Anh nhìn xung quanh,cố gắng tìm nguyên nhân cho tâm trạng buồn bã của cậu.

"Cậu có muốn xuống sân chơi không? Phía sau bệnh viện có khu vườn rất đẹp, cậu muốn đi xem không?"

"Thật sao?!!"

Riku không hề biết bệnh viện còn có nơi như vậy,đôi mắt lấp lánh vui vẻ trở lại. Thấy vậy Chiba cũng mỉm cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

" Nơi đó có khu vui chơi cho trẻ em nên khá nhộn nhịp, còn có đài phun nước nữa. Cùng với những băng ghế và mái hiên phủ đầy dây thường xuân. Ở đó bây giờ có trồng thêm hoa mẫu đơn,hoa ly ly cùng với hoa hướng dương. Rất đẹp, mùi cũng rất dễ chịu."

Càng nghe Riku càng hứng thú, nhưng khi nhận ra ở đó có trồng hoa thì lại yểu xìu xuống. Không phải cậu không thích hoa chỉ là...

Chiba mới vừa thấy cậu tươi vui trở lại mà bây giờ là âm u như thế này không khỏi ngờ vực. Tâm trạng thay đổi nhanh quá rồi,anh cẩn thận hỏi.

"Cậu không muốn đến à?"

Riku chỉ cụp mắt xuống che dấu biểu tình nhẹ nhàng nói.

"Tôi muốn chứ, chỉ là bệnh của tôi nên không thể tới nơi có phấn hoa được."

Chiba Shizuo cũng không ngờ bệnh đối phương lại nặng như vậy, bây giờ thì chắc không thể đến sân sau rồi.

"Vậy ta lên sân thượng được không, nơi đó có vẻ ổn."

"Không sao, nhưng tôi muốn đi gặp anh Yamato hơn."

Cậu cười nhẹ nói, rồi nhận ra mình vừa nói gì, bất giác đưa tay bụm miệng lại. Nhìn Shizuo đầy e ngại.

"Cậu nói con tôi sao, cậu vừa gọi nó là Yamato nhỉ?"

Shizuo hỏi lại . Riku chỉ có gật đầu đồng ý.

"Tôi nghĩ đó là tên mà anh sẽ đặt cho nó."

Điện thoại của anh bỗng reo lên,anh ra hiệu mình xin phép một chút. Sau khi kết thúc anh nói mình có việc nên anh đã đưa cậu về phòng, trên đường đi Riku lo lắng không thôi,lỡ anh ta thấy có gì không ổn thì sao?!

Trước khi rời đi,anh ta đã hôn lên má cậu một cái như lời tạm biệt và không quên nói.

"Cậu có vẻ biết nhiều về con trai tôi nhỉ? Hẹn gặp lại."

Riku rất muốn sự thật rằng đó là tên của anh mà, với lại dù gì cũng chung một nhóm mà,sao không hiểu  cho được.

"Tạm biệt,Riku."

Và thế là cuộc gặp gỡ của cả hai kết thúc như thế.

Cậu mở cửa phòng, thấy Haruki đang ngồi trên giường đợi mình, cậu nhanh chóng đi lại gần ngôi kế bên anh.

Anh cười dịu dàng, đưa cho cậu một tệp hồ sơ và giấy chứng nhận. Đều làm Riku ngạc nhiên đó là còn có cả hộ chiếu của cậu nữa. Cái này... cậu cũng không biết nên phản ứng ra sao nữa.

Nên vui khi mình có thân phận mới,hay buồn bã vì biết bản thân không tồn tại trong thế giới này.

Haruki luồn tay vào tóc cậu khi thấy cậu cuối đầu không ngẩn lên. Thằng nhóc này có vẻ nhạy cảm.

"Chúng ta xuất viện thôi,Riku. Tôi có quà cho cậu đó."

Haruki an ủi nói, kéo tay cậu đứng dậy. Khoát hành lý lên vai của mình,Haruki nắm tay cậu dắt đi.

Khi đi ngang phòng bệnh,Riku nhìn thấy Shizuo ở trong phòng trên tay bế một đứa trẻ và người phụ nữ nét mặt nhợt nhạt nhưng vẫn nhìn ra niềm hạnh phúc của cô. Riku như vỡ lẽ ra gì đó.

Hóa ra đây là gia đình của anh Yamato, một gia đình hạnh phúc.

Riku đứng sững lại trước phòng bệnh đến khi Shizuo bắt gặp ánh mắt tha thiết của cậu ngoài cửa,anh nhìn đứa con trên tay mình,ẵm theo đứa con ra ngoài cửa phòng. Vợ anh nhìn theo, hơi khó hiểu anh muốn làm gì, đến khi cô thấy một thiếu niên tóc đỏ đứng đó, đang ngơ ngẩn nhìn đứa con của mình rồi lại cẩn thận nắm lấy bàn tay của đứa trẻ một cách nhẹ nhàng,cô bổng nhiên thấy yên lòng một cách kì lạ.

Riku ngạc nhiên khi Shizuo bước ra cùng với đứa bé trên tay.

"Không phải cậu muốn gặp con tôi sao, đây nó đây."

Anh ẵm đứa bé lên cao hơn,thằng bé rụt rè nhìn Riku hai tay ôm chặt cổ Chiba Shizuo. Ít nhất thằng bé cũng không rụt tay lại.

Riku không thể tin được mình đang thấy anh Yamato khi còn bé như thế này, cậu hứng thú dạt dào nắm nhẹ tay thằng bé. Shizuo dịu dàng nhìn cậu đang chơi đùa với con trai của mình, như nghĩ đến gì đó mà nói.

"Sao cậu lại biết tên của nó vậy ?"

Riku không ngờ mình sẽ được nghe câu này, cậu hơi nghĩ đến tên của anh trong tương lai. Không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Thằng bé sẽ theo họ mẹ phải không?"

Chiba Shizuo chớp mắt bày tỏ sự ngạc nhiên của mình.

"Tất nhiên rồi."

Riku mỉm cười.

"Vậy thì thằng bé sẽ tên là Yamato Nikaidou."

Tại sao..?

Shizuo không khỏi tự hỏi vì sao cậu lại biết rõ họ vợ anh như vậy. Nhưng nhìn người phía sau thiếu niên, Shizuo như phát giác điều gì đó. Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cậu.

"Nếu có việc gì thì hãy nhờ tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu."

Riku cười tươi, những lúc nghiêm túc như thế này cậu biết anh Yamato giống ai rồi. Cậu gật đầu, rồi vẫy tay tạm biệt với anh, hướng người phụ nữ phía trong lời tạm biệt, đối phương cũng đáp lại cậu bằng cái gật nhẹ.

"Nào đi thôi Riku. Tới nhà anh."

Haruki nhìn cậu đi dưới hàng cây anh đào đang nở rộ, nói. Nhưng âm thanh lại bí tiếng xào xạc của cành cây lấn át khiến Riku không thể nghe thấy. Cậu mơ hồ hỏi lại, nhưng gió càng thổi mạnh như muốn cuốn đi lời nói của cậu.

Haruki vội vàng nắm lấy tay cậu,đôi tay anh không tự chủ được mà run rẩy.

"Về nhà với anh,Riku."

Riku cuối cùng cũng nghe thấy mỉm cười đáp lại.

"Được thôi ạ."

...

..

To be continued


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net