Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn đau không..."

Takemichi chạm nhẹ lên phần bông băng ở miệng Haruchiyo, đã mấy tuần trôi qua rồi.

Mikey cứ dằn vặt bản thân và không chịu ra khỏi nhà. Vì để em ổn định hơn nên Shinichiro cũng gửi em ở tạm nhà Wakasa luôn.

Haruchiyo trầm ngâm sờ lên bàn tay nhỏ của Takemichi. Hắn muốn nói rằng mình rất đau, nhưng không muốn em lo lắng.

"Hết đau rồi. Mày chắc phải sợ lắm nhỉ?"

Thấy vẻ mặt hơi sượng lại của em, hắn cũng im lặng chẳng nói gì nữa. Hai đứa trẻ ngồi với nhau đến tầm đầu giờ chiều thì Shinichiro tới đón em về.

Shinichiro đưa em tới một nơi, có vẻ nơi này em đã từng ghé thăm rồi, lần trước khi cha mẹ chưa mất, em cũng đã tới đây cùng Shinichiro.

"Izana, Kakucho! Anh tới thăm hai đứa đây."

Hai cậu nhóc nghe thấy tiếng gọi thì đua nhau chạy tới chỗ Shinichiro. Để rồi ngạc nhiên dừng lại khi thấy anh bế một cậu bé.

"Anh đã có con lớn từng này rồi sao anh Shin?!"

Kakucho thốt lên một câu khiến nét mặt Shinichiro có chút đần. Ngược lại thì Izana lại có vẻ đang giận.

"Đây là Michi, lần trước anh có dẫn thằng bé tới gặp hai đứa nhưng hôm đó hai đứa không có ở đây."

"Không phải Manjiro ư?"

Mắt Izana sáng lên, nghe câu Shinichiro hỏi "Muốn gặp Manjiro à?" thì hắn lắc đầu liên tục. Nhìn hắn có vẻ vui lắm.

Shinichiro đặt em đứng xuống đất, đem túi bánh vừa mua ban nãy chia cho ba đứa nhóc rồi ngồi xem chúng chơi đùa. Takemichi có vẻ còn hơi e ngại, nhưng dần dần em cũng hòa nhập với hai đứa nhóc kia. Sau khi chơi xong, cả ba đứa rủ nhau ra một gốc cây cách đó không xa của cô nhi viện để nói chuyện.

"Này Michi, mày là con của anh Shin à?"

Em lắc đầu, hơi do dự một lúc rồi nói.

"Tao quen anh Shin từ hồi nhỏ khi mới 4, 5 tuổi gì đó. Vừa mới đây mấy tháng thì cha mẹ tao mất, anh ấy trở thành người giám hộ của tao."

Izana và Kakucho nghe vậy thì ồ lên một tiếng. Có vẻ như do cả ba đều có vấn đề về gia đình nên nói chuyện này khá hiểu nhau. Ba đứa nói chuyện rõ lâu, mãi tới khi trời tối thì Shinichiro cũng tiến lại.

"Tối rồi, anh phải đưa Michi về nên hai đứa vào trong nghỉ ngơi đi. Khi khác anh lại tới."

Izana nghe vậy thì đứng bật dạy nói lớn.

"Ngày mai nhé, anh đưa cả Michi theo luôn nha!"

Kakucho cũng vỗ tay tán thành.

Nhìn khuôn mặt vui vẻ đầy mong chờ của tụi nhỏ anh cũng mềm lòng, quay sang nhìn sắc mặt của em khá hơn cũng gật đầu đồng ý.

Trên đường về, đèo em trên con xe moto, Shinichiro mới dừng lại bên cầu.

"Em thấy sợ không? Anh đã từng nhảy từ đây xuống đấy."

Em ngó mặt xuống nhìn dòng sông chảy siết kia rồi nhìn Shinichiro.

"Nhảy xuống sẽ chết đấy, vậy mà anh vẫn còn sống ạ? Anh sống dai thật."

Shinichiro mỉm cười nhìn em không nói gì, anh ngửa mặt lên trời cảm nhận làn gió hơi se lạnh của mùa thu. Sắp vào đông rồi. Nhanh thật, mới đây đã 3 năm rồi.

"Về thôi, em cần ăn và ngủ sớm để lớn nhanh đấy."

Shinichiro cứ lạc quan, anh trấn an bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh luôn nghĩ cho Takemichi mà không biết rằng. Cảm xúc mà anh dành cho hai đứa em trai của mình đang bị gạt sang hai bên.

Một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, còn một đứa thì mang trong mình thứ bóng tối đáng sợ không tên gọi. Sẽ ra sao...nếu hai thứ tiêu cực ấy va chạm?

.....................

"Anh Mikey. Anh cũng nên đi gặp Michi thôi. Anh cứ trốn Michi hoài."

Mikey ngậm thìa cơm, im lặng nhìn chỗ trống mà em thường ngồi dùng bữa với nhà Sano.

Ông Mansaku cũng gật đầu, Shinichiro ngồi cạnh Mikey lúc này mới lên tiếng.

"Thằng bé không ghét em đâu. Anh chỉ tạm thời để Michi ở nhà bạn để ổn định tinh thần thằng bé thôi. Muốn thì mày cứ đến gặp nó đi Mikey. Nhưng nhớ ăn nói hẳn hoi đừng để anh gõ lủng đầu mày đấy."

Mikey nghe anh nói cũng sáng mắt lên, nhanh chóng ăn hết bát cơm rồi chạy ngay lên phòng làm gì đó. Một lúc sau hắn chạy xuống với đống tiền lẻ trong tay.

"Này đi đâu đấy?!"

Mikey đang đeo dở một chiếc giày thì dừng lại nhìn Shinichiro.

"Mua bánh cho Takemichi!"

Shinichiro nổi gân xanh, mắng Mikey một trận.

"Tối rồi còn đi đâu, quay về ngay! Mai anh sẽ đưa mày đi mua, mua bây giờ thì mai đâu còn ngon nữa."

Nghe thế Mikey cũng ngậm ngùi tháo giày rồi trở về phòng.

"Thôi để mai mua sau vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net