Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ, Shinichiro, cháu lại tới chơi với Michi ư? Thằng bé ở trên phòng đấy, các cháu chăm nó giúp cô nha."

Shinichiro và Wakasa gật đầu rồi hai tên cao kều rủ nhau rúc cả lên phòng một đứa bé nhỏ xíu.

Takemichi bé nhỏ ngồi trên giường, thích thú nghịch mô hình siêu anh hùng trong tay.

"Michi! Chào bé."

Nghe thấy giọng nói phát ra, em vội chạy xuống giường rồi nhào tới ôm chân Shinichiro.

"Anh Shin! Anh Wakasa!!"

Xem thằng nhóc vui chưa kìa...

Shinichiro cứng đờ người nhìn cậu nhóc đang cuộn mình nằm trong góc, cậu nhóc đó nằm quay lưng về phía bọn họ, quay lưng về phía hai cái xác đã từng là cha mẹ của mình.

"Michi..."

Tiếng khóc thút thít vang lên trong màn đêm lạnh giá. Nghe như thể nó sắp tắt ngóm đi, em đã khóc rất lâu, rất lâu...

............

Shinichiro tỉnh dậy với hơi thở gấp gáp, mọi thứ đang dần trở lên rối loạn.

Bước xuống khỏi ghế sô pha, anh bước nhanh về căn phòng của mình và cậu nhóc kia.

"Chuyện gì xảy ra?"

Anh nhìn cậu bé đã lớn hơn so với trí nhớ của mình nằm gục trên bàn, phía sau gáy là vết sẹo khá dài kéo dọc xuống.

Shinichiro khẽ sờ lên vết sẹo, anh xót xa nhìn thân hình gầy gò trước mặt.

Takemichi lờ mờ mở mắt, quay lại nhìn Shinichiro, em hỏi.

"Mãi không thấy anh lên ngủ nên em làm ít bài tập để giết thời gian..."

Anh ta ôm lấy em, chân quỳ xuống sàn nhà. Em hơi bất ngờ trước hành động của anh.

"Em mấy tuổi rồi?"

"Em? 10 tuổi. Anh sao thế?"

Tự nhiên hỏi tuổi của em, Shinichiro của những năm gần đây thật kì lạ.

Em có nhiều thắc mắc, nhưng Shinichiro còn nhiều hơn.

Tại sao lại là 5 năm sau? Mọi chuyện sao rồi? Takemichi đã xảy ra chuyện gì? Mikey thì sao? Mọi người nữa? Mình bị làm sao vậy? Năng lực thời gian vẫn còn có thể sử dụng tiếp ư? Nhưng bằng cách nào?

Mọi thứ thật mơ hồ, những mạch suy nghĩ và những kí ức ngắt quãng. Shinichiro hoang mang về dòng thời gian đang đổi thay liên tục. Anh thấy rối bời.

Để em ngủ trước, còn anh thì sang bên phòng của Mikey gặp hắn.

"Mikey."

Shinichiro hơi khựng lại, nhìn Mikey đang đứng bên cửa sổ.

Mắt hắn chăm chăm nhìn lên bầu trời, dường như không còn nghe thấy tiếng gọi của anh.

"Mikey."

Mikey hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía Shinichiro.

"Anh Shin?"

...............

"Em đã làm hại Takemichi. Em cũng không rõ...lúc em nhận thức trở lại thì Takemichi đã nằm gục trên đất và hấp hối rồi..."

Shinichiro sốc, tay nắm chặt lại, gân trên cổ đã nổi hết cả lên. Anh đang rất cố gắng kiềm chế.

"Em đã suýt giết chết Takemichi...một lần nữa."

Ba từ cuối hắn dùng giòn nghẹn ngào và nói rất nhỏ nên anh không thể nghe thấy. Nhìn mặt Shinichiro giờ thật đáng sợ. Anh đang cố ngăn bản thân làm ra đều gì đó quá giới hạn.

Sự bức bối và ngứa ngáy đang chạy khắp cơ thể anh, chân tay cứ rục rịch muốn xé nát bất cứ thứ gì. Shinichiro cũng nhận ra một số thứ kì lạ, về sự mất ý thức bất thường của Mikey.

Rốt cuộc thế giới này đang gặp chuyện gì đây?

.....................

Hai tháng yên ổn, nhưng đã có rất nhiều thứ thay đổi.

"Michi, tóc em dài qua mắt rồi này, anh cắt cho nhé?"

Shinichiro vén mái tóc của em ra, để lộ toàn bộ nhan sắc đang dần sắc sảo theo thời gian.

Em đưa đôi mắt xanh mở hờ của mình nhìn anh rồi khẽ lắc đầu. Tay trái đưa lên xoa nhẹ phần gáy.

"Không cần đâu ạ, em muốn để nó dài một chút... A, nhưng anh cắt tóc mái giúp em nhé!"

Shinichiro trầm ngâm nhìn em, anh đưa tay lên rũ rối mái tóc đen của em, cười.

"Ừm, nuôi tóc dài rồi buộc lên cũng gọn hơn đấy."

Một lời an ủi, một lời động viên cho em.

Ở nơi nào đó, đã từng có một anh hùng bé nhỏ rất mạnh mẽ và hay cười. Mặc dù là anh hùng nhưng lại đồng hành và cữu rỗi rất nhiều tên phản diện.

Ở nơi này, lại chẳng hề có anh hùng ấy. Chỉ còn một thân xác trống rỗng chỉ phản ứng với những niềm vui nho nhỏ, nhưng kì lạ là...

Tuy không cần làm những hành động quá cao cả, em vẫn là một ánh sáng dẫn lối cho những kẻ tội đồ. Những kẻ từ vũng lầy của tội lỗi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net