Chương 11: Giải chú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại lần nữa hộc máu, Takemichi chẳng biết mình đã bất tỉnh bao lâu, lúc tỉnh dậy cậu đã thấy bản thân đang nằm trên giường cùng chăn ấm nệm êm. Bên cạnh còn có trưởng hầu nữ dường như đã luôn túc trực châm sóc cậu.

Thấy cậu đã tỉnh thì đôi mày luôn cau lại của bà đã giãn ra trông thấy. Bà vội đứng dậy, bảo người hầu bên cạnh mau đi nói cho phu nhân biết tin.

Về phần Takemichi sau khi đã tỉnh liền chống tay ngồi dậy. Điều đầu tiên hỏi tới chính là xấp giấy mà cậu đã mang theo lúc đến thư viện.

Nghe cậu hỏi đến mấy tờ giấy toàn những con chữ lạ đấy khiến trưởng hầu nữ khá mơ màng. Đó không phải của ngài Izana sao?...

"Đâu rồi?" Takemichi hỏi lại khi nhận thấy sự im lặng của bà.

"Ngài Izana đã cầm đi rồi ạ." Vừa nói xong bà liền khom lưng cúi đầu. "Rất xin lỗi vì tôi đã không biết đó là của ngài."

"..."

Takemichi có thể nhìn thấy ngọn núi lửa trong mình đang phun trào. Tên khốn da đen ấy thế mà dám cướp đồ của cậu!! Để cho cậu gặp lại được thì đừng hòng yên ổn!!

Nhìn ra vẻ tức giận ở cậu, trưởng hầu nữ hiếm khi bày ra vẻ lúng túng không biết nên làm thế nào. Dù sao bà cũng là người nhìn Izana mang mấy tờ giấy đó đi, nếu là mấy cô cậu tiểu thư thiếu gia khó tính thì đã trách mắng bà không ít rồi.

Mà lúc này vợ chồng hầu tước cũng đã vào phòng cậu. Chuyện bị mất mấy tờ giấy quan trọng đành phải gác sang một bên.

Nhìn thấy con trai mình đang cau mày không vui khiến cho người mẹ thương con như Hanashi không khỏi đau lòng. Bà nhanh chóng ngồi xuống cạnh con, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Takemichi như cái cách bà vẫn thường làm để vỗ về đứa trẻ nhỏ đang giận dỗi.

"Con trai của mẹ mệnh yểu quá đi mà, sao đức mẹ lại đối xử với con như vậy kia chứ?"

Bà vừa vỗ vai Takemichi vừa than thở với vị đức mẹ linh thiêng trong lòng.

Vùi đầu vào lòng của Hanashi, Takemichi có thể cảm thấy một cõi ấm áp đã từ lâu không cảm nhận được. Dù vậy trong tâm trí cậu vẫn luôn không ngừng nhắc nhở, nơi đây không thuộc về cậu. Sự yêu thương và quan tâm này cũng không phải là dành cho cậu.

Trong thoáng chốc ánh mắt Takemichi trở nên hờ hững trông thấy. Cái màu tươi sáng của xanh trời trong mắt cậu dường như đã bị thứ gì đó che mờ đi, chỉ còn lại chút u buồn không thể nói thành lời.

Cho đến khi Hanashi buông cậu ra thì ánh mắt cậu mới trở lại dáng vẻ của mọi ngày.

"Con còn thấy chỗ nào không khỏe chứ?"

Hanashi hỏi khi tay không ngừng xoa má, vuốt tóc cậu. Đây không phải lần đầu tiên con trai bà ốm đau bệnh tật, nhưng căn bệnh lần này không phải là thứ có thể dễ dàng chữa trị. Thậm chí bà con không thể biết rõ thời gian giới hạn của căn bệnh này. Bà sợ mình dù có cố gắng thì vẫn không kịp được với những đường hoa văn đang ngày một lan rộng ra kia.

Takemichi không nhìn đến ánh mắt suy tư của bà, nhanh chóng đáp lời để có thể mời hai người này rời đi: "Sau khi ngủ một giấc thì đều khỏe rồi."

Có vẻ ngài hầu tước đã đợi câu này của cậu từ nãy. Chỉ vừa nghe xong thôi là ông đã liền lên tiếng.

"Nếu khỏe rồi thì tối này còn có một buổi tiệc cần con tham dự đấy. Dù sao cũng nên làm rõ mối quan hệ của con với ngài công tước cho mọi người biết nhỉ?"

Chà, đúng là một yêu cầu khó mà không đồng ý cho được. Bởi vì nếu cậu không chịu đi, vậy thì lời nói đã hết tình cảm với Shinichiro chính là giả rồi.

Mà Takemichi còn chưa kịp trả lời thì vị phu nhân Hanashi - một nóc nhà quyền lực đã lên tiếng trước:

"Anh nghĩ sao mà đi bảo Takemichi đi dự tiệc với sức khỏe như vậy thế hả?"

"Lỡ như thằng bé lại ngất ra đó thì ai sẽ bế nó đi đây? Còn phải đi giải thích với người ngoài nữa, anh không thấy phiền phức sao?"

Hanashi nói một tràng dài ra với ông chồng yêu quý của mình. Đôi mày chỉ mới hơi nhăn lại thôi đã đủ khiến mấy người hầu xung quanh lùi xa tám mét.

Ngược lại thì ngài hầu tước vẫn rất bình tĩnh, ông yêu chiều xoa đầu vợ mình một cái để bà nguôi giận. Sau đó mới từ từ giải thích.

"Nếu như Takemichi không kết hôn với cậu Sano kia, vậy thì không phải thằng bé cần nghiêm túc trong việc kế thừa chức vị sao?"

"Tiền của anh còn không đủ nuôi ba đời Takemichi hay sao? Hoặc là anh có thể giao phó cho tên đệ tử của anh cũng được rồi." Hanashi vẫn không chịu chấp nhận mà nói.

Takemichi ngồi ở trên giường, có thể nhìn ra ngài hầu tước đang muốn thở dài đến mức nào.

"Cậu ta cùng lắm là ở bên giúp đỡ cho Takemichi, không phải người cùng huyết thống với nhà Hanagaki thì không thể kế thừa hoàn toàn năng lực cũng như chức vị được."

"Thế sinh thêm một đứa là được rồi!"

Không mấy vui vẻ trước giải pháp này của vợ. Ngài hầu tước đưa tay véo má bà một cái, nghiêm giọng nhắc nhở.

"Sức khỏe em không tốt."

Nhìn hai người đang cãi nhau vì con trai mà Takemichi lại tưởng như hai người đang muốn phát cơm chó cho cẩu độc thân là cậu không. Dù sao nghe hai người nói qua nói lại như vậy còn không bằng đồng ý một cái cho nhanh.

"Con đi là được chứ gì. Dù sao cũng không mất miếng thịt nào."

"Ừ."

Ngài hầu tước hài lòng gật đầu trước câu trả lời của cậu. Còn vị phu nhân kia thì vẫn muốn lên tiếng khuyên ngăn.

Takemichi thấy thế, đành nở một nụ cười nhạt để mà trấn an bà.

"Con thật sự không sao đâu. Đi một lát rồi về cũng được mà."

"... Nếu con đã muốn vậy thì mẹ cũng không cản nữa."

Nói rồi bà đứng dậy, xoa đầu Takemichi lần cuối.

"Nghỉ ngơi thêm đi, lát nữa đến giờ người hầu sẽ chuẩn bị cho con."

Takemichi gật đầu: "Vâng."

Tiễn được đôi vợ chồng son rời khỏi phòng Takemichi liền đứng dậy, liếc mắt nhìn đến mấy người hầu vẫn đang đứng đợi lệnh kia.

Trưởng hầu nữ tinh ý nhận ra điều mà Takemichi mong muốn. Bà kính cẩn cúi người chào Takemichi, mấy cô người hầu thấy vậy cũng biết ý làm theo rồi cùng lúc rời khỏi phòng cậu.

Căn phòng đúng như ý muốn chỉ còn lại mình Takemichi. Cậu tiến về phía bàn, từ một ngăn kéo lấy ra một bản sao khác cho số giấy đã mất kia. Cũng may là cậu tính toán kĩ càng, nếu không công sức từ tối qua của cậu thật sự bị chó đớp mất rồi.

Hiện chỉ mới qua giờ trưa, cậu từ sáng cũng chưa có ăn gì. Nhưng lại không thấy đói lắm, để đến tối đi dự tiệc gì đó rồi ăn một ít cũng được.

.
.

.
.
.

Takemichi chớp mắt nhìn bản thân trong gương. Quần áo lịch sự lại không kém phần sang trọng, tóc tai gọn gàng cùng cái màu vàng chói lóa. Cổ tay còn có khuy cài mang gia huy đặc trưng của gia tộc Hanagaki. Nhìn qua thì đúng chuẩn một hầu tước cao quý.

Nhưng mà, cậu vẫn nhớ kiểu tóc để dài màu đen của mình hơn. Cũng thích bộ áo blouse quen thuộc hơn là mấy kiểu vest khó chịu này.

Càng ở đây lâu cậu càng có mong muốn mãnh liệt phải quay trở về. Nơi này đúng là không phù hợp với cậu mà.

"Tiểu hầu tước, nhớ là đừng uống đồ bậy bạ mà người lạ đưa nhé, cũng đừng đi theo ai đến chỗ vắng người."

Trưởng hầu nữ chậm rãi căn dặn, mấy lời nói ra như thể đang lo cho đứa con trai nhỏ mới lên năm của mình.

Cũng vì bình thường Takemichi ra ngoài dự tiệc luôn có Shinichiro đi cùng nên họ không cần phải lo quá nhiều. Bây giờ không còn anh ta nữa nên có bao nhiêu điều cần dặn họ đều phải dặn cậu hết.

Tiểu hầu tước ấy mà, trông thì đanh đá kiêu ngạo thế thôi chứ thật sự vẫn là tờ giấy trắng tinh ngây ngô dễ lừa nhất.

Nghe người hầu cứ mãi dặn tới dặn lui mấy câu dành cho con nít khiến Takemichi không khỏi nghi ngờ tên tiểu hầu tước này rốt cuộc là có làm được cái trò gì đáng tin cậy cho mọi người xung quanh không đấy. Sao thấy toàn để người khác phải quan tâm mấy chuyện vặt vãnh không thế.

Nhìn ra được vẻ chán nản của cậu nên trưởng hầu nữ cũng không nói thêm gì nữa. Chỉnh trang lại cho cậu xong liền lui xuống.

Đã sắp tới giờ nên Takemichi không làm mất thời gian nữa, bước chân kéo dài đi ra chỗ xe ngựa đang đỗ.

Người đánh xe thấy Takemichi đã yên vị trên chỗ ngồi liền đánh ngựa, bắt đầu đi đến dinh thự nhà nam tước.

Bộ nệm đặt trong khoang xe ngựa rất êm, Takemichi cảm thấy mấy thứ mềm mềm ở chỗ này làm ra thật chất lượng. Từ chăn nệm cho đến đệm ngồi, đúng là không có chỗ nào để chê mà.

Cậu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hờ hững khẽ lia đến ánh trăng trên bầu trời.

Hôm nay trăng vẫn thế, không quá tròn cũng không quá sáng. Chỉ hai ngày nữa thôi là cậu có thể thực hiện kế hoạch đầu tiên rồi.

Ngồi một lúc lâu thì xe ngựa đã dừng lại, Takemichi từng bước xuống khỏi xe ngựa. Vừa hay gặp được một đôi nam nữ cũng vừa mới đến.

Dáng vẻ kia của cô gái khiến Takemichi phải chậm lại vài giây. Đôi môi nhỏ hồng hơi mím lại không biết nên bày tỏ thế nào.

Kia nốt ruồi gần khóe môi, mái tóc màu hồng san hô và cả đôi mắt cùng màu. Sự dịu dàng toát ra từ từng cử chỉ cho đến ánh nhìn khiến Takemichi không thể nào quên rằng bản thân mình trước kia cũng từng được một cô gái tuyệt vời thế nào theo đuổi.

"Tiểu hầu tước, ngài vẫn khỏe chứ."

Hinata nhận thấy ánh nhìn của Takemichi nên cất giọng hỏi thăm. Đôi mắt biết cười vừa dịu dàng vừa cuốn hút khiến người khác không thể thoát khỏi.

"Hả, ờ... Vẫn khỏe."

Takemichi đáp lời, vừa định rời đi trước thì Hinata đã giữ cậu lại.

"Chắc chứ? Tôi nghĩ ngài nên chỉnh lại cổ áo đi."

Vừa nghe xong Takemichi liền nhìn ngay xuống cổ áo của mình. Một nút áo trên cùng đã bị bung ra từ lúc nào làm lộ ra một đường hoa văn màu đen đầy ấn tượng.

Takemichi nhanh chóng cài lại nút áo, nhỏ giọng cảm ơn cô một câu.

Cậu em trai của Hinata là Naoto đứng bên cạnh đã luôn im lặng không nói gì. Cậu ta không biết về chuyện của Takemichi, nhưng nhìn qua cách cư xử của cậu và Hinata về mấy đường hoa văn kia thì hẳn là chuyện lớn.

Rồi chẳng hiểu sao sau câu cảm ơn ba người đã vào cùng nhau luôn. Takemichi đi ở bên cạnh Hinata dù không gần cô nàng mấy nhưng vẫn không được thoải mái lắm.

Có lẽ vì còn vướng bận chút quá khứ xưa cũ, bây giờ đi cùng lại thấy không quen.

Lúc cả ba bước vào, không ít ánh mắt đã nhìn đến với vẻ bất ngờ. Takemichi thế mà lại tách riêng không cùng ngài công tước đến đây.

Vậy chẳng phải lí do hôm nay khiến ngài công tước không được vui là vì cậu hay sao?

Nhìn thấy Takemichi bước vào, Shinichiro liền có chút không vui. Anh cứ nghĩ cậu sẽ nguôi giận và nói rõ lí do với mình rằng tại sao lại giận dỗi vô cớ như thế. Cuối cùng là đợi đến tận bây giờ, nhìn cậu một mình bước vào buổi tiệc anh vẫn chưa nhận được lá thư nào.

Ngày hôm nay thiếu lời đường mật của cậu, anh cảm giác mình như người bị tuột đường huyết. Đã thế còn kèm theo chứng khó chịu với mọi thứ xung quanh.

Còn Izana bị anh kéo đi cùng vào lần này thì có chút chột dạ. Không phải là vừa thấy cậu hắn đã thấy như thế mà là cậu vừa vào đã trừng mắt nhìn hắn rất nhiều. Izana vốn dĩ là tên mặt dày chẳng để ý gì đến người xung quanh cũng phải cảm thấy có lỗi phần nào vì đã chôm đi mớ giấy khá đặc biệt đó của cậu.

Nhưng hắn sẽ không trả đâu. Sự nghiên cứu này của cậu thật sự rất đáng giá đấy, dù chỉ mới được vài chữ thôi.

Takemichi vừa vào đã có ý định trốn đến chỗ vắng người, nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện thì vị chủ tiệc đã tiến đến đón chào cậu.

Một quý ông nhà nam tước cùng con trai của ông ta. Đầu tiên là bày tỏ sự tiếc nuối vì ngài hầu tước không thể đến đây, sau đó là vui vẻ đón chào cậu con trai đã thay mặt người cha mà đến.

Takemichi chỉ ậm ừ đáp được mấy câu. Còn lại đều để vị nam tước đó tự biên tự diễn.

Cho đến khi ông ta cảm thấy đã đủ thì mới để cậu lại cùng đứa con trai bên cạnh.

Nhìn cậu con trai này chẳng có gì đặc biệt, Takemichi nghĩ rằng đây chỉ là một nhân vật qua đường thôi nên không mấy để ý đến. Cho tới khi cậu nhận ra được có điểm kì lạ khi cố nhìn thẳng vào khuôn mặt của người kia. Chính là có cố thế nào cũng không nhìn rõ được.

Kiểu gây khó chịu này không phải là của tên phù thủy bốn mắt kia sao.

"Ki-"

"Ở đây tôi là Saki thôi." Kisaki tự lên tiếng trước khi Takemichi gọi đúng tên mình.

"Ồ, Saki." Takemichi gật gù chỉnh sửa.

Cầm lấy hai ly rượu từ người hầu, Kisaki đưa sang cho cậu một ly rồi chậm rãi hỏi.

"Cậu đã tìm được gì trong cuốn sách còn lại chưa?"

"Ừ thì cũng được vài cái. Vẫn chưa đến thời điểm thích hợp thôi."

Takemichi dù không hay báo cáo tình hình của mình cho người khác nghe nhưng chẳng hiểu sao trước mặt Kisaki lại chịu nói hết thế này. Do đó Takemichi nghi ngờ tên này đã chơi bùa cậu.

"Thật đáng mong đợi đấy."

Nói xong, chẳng biết Kisaki đã nhìn ra cái gì mà lại ngoắt tay, bảo cậu mau đi theo mình. Takemichi dù khó hiểu nhưng vẫn lê chân bước theo sau.

Kisaki dẫn cậu ra ngoài ban công nơi mà không ai thèm đếm xỉa đến vào lúc này.

Bỗng nhiên nhớ đến lời trưởng hầu nữ đã dặn, mặc dù chỉ mới cầm ly nước trên tay, nhưng cậu đã đi theo người lạ đến chỗ vắng rồi. Chắc sẽ không mất miếng thịt nào đâu nhỉ?

Trong lúc Takemichi không để ý thì Kisaki đã giơ tay lên trước mặt cậu. Lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi từ tay hắn phát ra một luồng ánh sáng nhỏ. Vốn dĩ nó không hề chói mắt nhưng vẫn khiến Takemichi vô thức nhắm lại. Đến khi cảm giác ánh sáng kia đã không còn cậu mới hé mắt ra mà nhìn người đối diện.

"Hẳn cậu đã đọc được một câu bùa chú nào đó trong sách?"

Kisaki hỏi, vừa hay đã trúng tim đen của Takemichi. Cậu e dè, cho rằng vì câu chú đó mà mình gặp cái chuyện gì mà ma thuật đen nên chẳng hề muốn nhận. Cuối cùng là vẫn gật đầu.

"Có đọc một câu."

"Hờ, ngu ngốc."

Lần đầu tiên Takemichi bị chửi mà không phản kháng lại. Đúng là cậu chơi ngu thật nên có cãi cũng bằng thừa.

Mà tên này khi không lại tốt bụng giải bùa chú cho cậu, hẳn là phải có gì đó muốn nhờ.

Đúng thật là thế khi mà ngay sau đó Kisaki đã hắng giọng lên tiếng.

"Lúc cậu thử kế hoạch đầu tiên, tôi sẽ đến xem."

"... Tùy cậu."

Hai người không định ở lại lâu. Chuyện cần làm đều đã làm, chuyện cần nói đều đã nói. Takemichi muốn ra ngoài tìm chút đồ bỏ bụng nên nhanh chóng lách người qua khỏi Kisaki. Một lần nữa tiến vào sảnh tiệc.

Chỉ là khi cậu đi chưa được mấy bước thì Shinichiro đã bước đến. Không nói một lời nào và kéo cậu rời đi.

Trong đầu Takemichi là một tràng những câu chửi thề thô tục. Cậu chúa ghét mấy tên thích kì kèo mãi thế này đấy!!

_______________

Mới không để ý một chút, đã 2h sáng rồi=))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net