Chương 12: Làm rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinichiro kéo cậu ra ngoài vườn, hương hoa dịu dàng lượn lờ quanh mũi khiến ai cũng đều thấy dễ chịu. Có lẽ nhờ nó mà Takemichi thấy phần nào được giảm bớt căng thẳng cũng như khó chịu đối với hành động của Shinichiro.

Cậu nhìn tên cao ráo trước mặt mình, trong khi cậu còn chưa bày tỏ tức giận thì chính anh đã bày ra vẻ mặt đó trước cậu. Cái này là muốn bị cậu đánh cho đó hả, bày ra cái mặt đó là thế nào đây?

"Công tước đây là không chịu hiểu rõ lời tôi hả? Sao vẫn xen vào chuyện của tôi thế?"

"Takemichi."

Shinichiro gạt câu hỏi của cậu sang một bên, cố lấy lại bình tĩnh cho bản thân và gọi tên cậu.

"Anh thật sự xin lỗi mà, em đừng xa lánh anh như vậy."

Vừa nói anh vừa nắm lấy tay cậu, đôi mắt đen láy chỉ chứa mỗi bóng hình cậu trong đó.

Nếu hiện giờ tiểu hầu tước đang ở đây chắc chắn sẽ xiêu lòng trước bộ mặt này. Nhưng cũng chỉ là "nếu". Bởi vì người bây giờ đang đứng trước mặt anh là một người chẳng có mấy cảm xúc đối với bất kì ai ở thế giới này. Người chỉ một lòng muốn được quay về thế giới cũ bằng bất kì giá nào.

Takemichi nhanh chóng rút tay mình khỏi Shinichiro, mặt vẫn như cũ nhàm chán nhìn anh.

Shinichiro thật sự không hiểu, bản thân đã làm gì khiến cậu lại chán ghét mình đến thế? Rõ ràng vẫn đang hạnh phúc cơ mà?

"Ngài không làm gì sai cả, đừng xin lỗi, cũng đừng đến gần tôi nữa."

Suy cho cùng thì cả cơ thể này vẫn là của tiểu hầu tước, trái tim cậu ta vẫn theo tự nhiên mà nhói đau lên khi mà đối mặt với loại tình huống thế này. Vì vậy cậu không thể nặng lời hay quá lạnh lùng được, cơ thể này có thể sẽ không theo ý cậu mà rơi nước mắt mất.

"Nếu em không cho anh một lí do chính đáng thì anh sẽ không đồng ý đâu."

Shinichiro siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào đôi mắt đang có chút dè chừng của Takemichi.

"Mẹ nó hết yêu còn không phải lí do chính đáng sao?"

Takemichi buồn bực quay đầu muốn rời đi. Nhưng Shinichiro sẽ chẳng để cậu được như mong muốn nếu vẫn chưa thể làm rõ được chuyện này.

Nhận thấy cổ tay đang bị người giữ chặt lại, Takemichi hết cách đành phải nhượng bộ. Là nam nhân mà, co được thì duỗi được. Hai điều nhịn là một lần thoải mái.

"Ngài nhìn xem nơi này có phù hợp để nói chuyện không hả? Đây là nhà của người ta đó, cũng đâu thể biết được có ai đang nghe lén hay không?"

Lúc nãy đúng là giận quá nên Shinichiro không để ý, giờ nghe Takemichi nói mới chịu nhìn đến xung quanh. Thầm thở phào vì may là vẫn chưa có ai đang đứng đây nghe lén. Trông Takemichi cũng không đến nổi sẽ trốn ở chỗ nào đó mãi không gặp mình nữa nên Shinichiro cũng chịu lùi một bước. Chấp nhận để cậu rời đi.

Cuối cùng cũng được thả đi, Takemichi vội quay lại sảnh tiệc tìm chút đồ ngọt để bớt nhạt miệng lại. Có lẽ là nhờ phước của Kisaki, hiện giờ cậu thấy trong người khỏe hơn hẳn mấy ngày nay.

Thật mong rằng có thể duy trì sự khỏe khoắn này đến tận khi cậu rời đi.

.
.
.

.
.

Sau buổi tiệc hôm đó, Shinichiro dường như muốn cậu có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ nên đã không hề đến làm phiền. Takemichi cảm ơn trời vì anh ta có lối suy nghĩ đó. Hai ngày qua cậu thấy rất thoải mái và càng hơn thế khi mà không có anh ta.

Đêm nay, trăng vừa sáng vừa tròn. Vô cùng thích hợp để đi làm một số chuyện tâm linh.

Bởi vì có Kisaki đi cùng nên Takemichi đỡ được việc phải nghĩ cách trốn khỏi dinh thự thế nào. Chỉ cần một câu ma thuật của hắn, cậu thành công đến được hồ Thiên Nga Đen.

Tên Kisaki đó vẫn như hai lần gặp trước, dùng một loại bùa chú gì đó khiến cậu không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt. Mà cậu cũng lười không muốn quan tâm đến vấn đề đó nữa, một đường thẳng tiến đến bên hồ để thực hiện thử cách mà trong sách đã ghi chép.

Đầu tiên là vẽ ra một vòng tròn ma pháp vào giấy, cho vài giọt màu của bản thân vào. Lẩm bẩm trong miệng câu thần chú rồi để nó nổi trên mặt hồ, lại tiếp tục đọc nốt câu thần chú.

Takemichi dường như nín cả thở để chờ đợi kết quả. Kisaki thì im lặng đứng một bên, chẳng rõ là đang có suy nghĩ gì.

Hai người đợi một hồi lâu, đợi đến nổi đã bị vài con muỗi chích đến ngứa ngáy cũng chẳng thấy có gì thay đổi hay xuất hiện. Ngay lúc Takemichi cho rằng cách này đã thất bại thì trên mặt hồ đã xuất hiện những đốm sáng.

Ban đầu thì tựa như những con đom đóm đang vây quanh một thứ gì đó, rồi từ từ những ánh sáng nhỏ ấy hòa lại làm một với nhau. Tạo nên một hình ảnh không thể nào quen thuộc hơn.

Hanagaki Takemichi - tiểu hầu tước yêu say đắm Shinichiro.

Hai bên sáu mắt nhìn nhau. Kisaki nâng kính chỉnh lại một chút để chắc rằng mình không nhìn nhầm, Takemichi cũng phải chớp chớp vài lần để bản thân không bị hoang tưởng.

Cuối cùng thì người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng này chính là tiểu hầu tước.

Mặt cậu ta đầy vẻ khó chịu và chán ghét đối với người đã cướp đi cơ thể của mình. Dù mấy ngày qua đã biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn lên lời trách mắng.

"Tên ngu đần nhà ngươi ăn ở không lắm hay gì mà lại bày ra cái trò điên khùng này vậy hả?! Thế giới của ai thì người đó sống đi, chen chúc đến đây rồi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác là thế nào!! Từ trước giờ đến cả nói nặng với Shin ta còn chưa dám, ngươi không những xúc phạm ngài ấy mà còn khiến ngài ấy đau lòng nữa chứ!!"

Tiểu hầu tước mắng một tràng dài, sau khi lấy lại được chút hơi liền mắng tiếp:

"Hơn nữa, ngươi đối với ba mẹ ta lại dám lạnh nhạt như thế! Bộ trước giờ không được sống cùng ba mẹ hay gì mà thiếu tình cảm thế hả!!"

Takemichi nhăn mày, lười phải đôi co với người này. Ba điều nhịn là một lần nói chuyện ra trò mà.

"Trông cậu còn có thời gian mắng chửi thế này thì hẳn là có cách gì đó nhỉ?"

"Đơn giản thôi! Ngươi chết đi, linh hồn thoát khỏi xác của ta rồi ta nhập vào lại là được chứ gì!" Tiểu hầu tước thản nhiên đáp.

Nhưng Takemichi lại không mấy đồng ý: "Rủi ro quá cao."

"Cao gì chứ, ngươi nhập được vào xác ta cũng là vì lúc đó ta đang chết tạm thời mà!"

Cả hai người sống kia khi nghe đến cụm từ "chết tạm thời" kia liền nhếch mày. Lại còn có loại chuyện này đối với tiểu hầu tước sao?

Tiểu hầu tước nhìn ra được vẻ thắc mắc của hai người. Định giải thích nhưng chợt khựng lại một chút.

"Khoan đã, tên bốn mắt đó thấy ta hả?"

"Bộ không thể thấy à?" Cả hai cùng lên tiếng hỏi.

"Dễ gì được! Phải có chung mối liên kết mới thấy được linh hồn này của ta chứ! Đây là ta nghe được từ mấy linh hồn khác đó, không phải bịa đặt đâu!"

"Cứ coi như tôi có chung mối liên kết với cậu đi."

Kisaki khẽ cười khi nói xong câu này. Mà câu đùa này cũng quá không mắc cười rồi đi. Tiểu hầu tước nghe xong đã chê ra mặt rồi.

"Ta thèm vào một tên bốn mắt như ngươi."

Biết ngài đây chỉ muốn Shinichiro thôi rồi, không cần thái độ ra mặt như vậy đâu.

"Được rồi, ngài tiểu hầu tước đây không định giải thích gì sao?"

"Cái chuyện chết tạm thời đó, tất nhiên là nhờ có mẹ của ta rồi! Nếu không có ma thuật của bà ấy thì ta đã chết từ đời nào rồi."

Tiểu hầu tước nói xong lại nhìn đến Kisaki một cái. Có lẽ là muốn cảm ơn vì hắn đã xóa bỏ câu thần chú do Takemichi ngu ngốc đọc ra, nhưng rồi cậu ta vẫn im lặng không nói gì. Tiếp tục giải thích.

"Hôm đó có người bỏ độc hương vào phòng ta, lúc ta thoát hồn khỏi xác được một lúc thì ngươi đã giành lấy cơ thể ta, khiến ta không thể nào quay lại được."

Giọng của cậu ta đầy oán trách, lúc nhìn đến Takemichi cũng không hề giấu đi thù địch trong mắt.

Takemichi cũng đành chấp nhận đây là lỗi của mình. Thở dài một hơi rồi nói với tiểu hầu tước một câu xin lỗi.

"Là tôi sơ suất nên mới làm phiền đến ngài."

"Hừ!"

"Vậy, cũng nên thử cách mà tiểu hầu tước nói nhỉ?"

Kisaki đứng một bên đã chẳng thể chờ được nhìn thấy màn trao đổi linh hồn giữa hai người. Lên tiếng thúc giục.

Takemichi cũng nghĩ đây là cách duy nhất, nhân lúc trước mặt có hồ nước liền nhảy thẳng xuống luôn.

Tiểu hầu tước thấy cậu chẳng thèm suy nghĩ đã nhảy xuống như vậy liền giật mình. Vội vàng chìm xuống nước theo để không bị cậu lần nữa giành lấy cơ thể.

Cả hai cùng rời đi để lại Kisaki một mình đứng trên bờ. Hắn ta tiến lại gần mặt hồ, im lặng nhìn xuống bên dưới để xem tình hình.

Ban đầu mặt nước còn chuyển động để chứng minh rằng đã có người nhảy xuống. Hồi sau hồ nước cũng đã yên tĩnh lại như ban đầu, khi cố nhìn sâu xuống thì cũng chẳng thấy được gì ngoài cái màu đen tựa như tên của nó. Cũng may Kisaki là phù thủy, vẫn có thể dùng ma thuật của mình để mà nhìn được tình hình bên dưới.

Hắn có thể thấy Takemichi đang nhắm chặt mắt, khí bong bóng từ miệng cậu nổi lên. Tay chân cậu thả lỏng mặc cho dòng nước muốn đè hay cuốn. Mái tóc vàng bồng bềnh của cậu lúc ở dưới nước tựa như một miếng vải lụa, cứ chậm rãi di chuyển theo dòng nước, đôi khi còn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Hơn ba phút trôi qua, Kisaki nhìn tiểu hầu tước ở bên cạnh đã bày ra vẻ hoảng loạn thì nhướng mày. Rất nhanh sau đó đã thấy được linh hồn kia ngoi lên mặt nước, lớn giọng kêu cứu thay cho người bên dưới.

Kisaki búng tay một cái, người ở dưới nước rất nhanh đã được mang lên bờ. Nhưng hiện giờ cậu đã bất tỉnh, Kisaki dù sao cũng đã mang người ta lên. Tiễn phật còn tiễn đến Tây Thiên, hắn đã giúp người ta lên bờ thì cũng phải giúp tới cùng thôi.

Vì thế Kisaki ngồi ở bên cạnh cậu, ra sức ấn vào lồng ngực của cậu để đống nước cậu hớp phải đều phun ra ngoài.

"Chắc thiếu oxi rồi, hô hấp nhân tạo cho cậu ta đi!"

Tiểu hầu tước lo lắng cho chính cơ thể của mình nên vội kêu Kisaki đổi cách cứu người. Lại nhớ rằng nếu phải hô hấp nhân tạo thì phải chạm môi, nhưng tình thế nguy cấp thế này nếu không làm vậy thì phải làm thế nào đây?

Kisaki đã cho cậu ta thấy, một người có đủ năng lực để làm một phù thủy khi truyền oxi cho người khác cũng có cách làm của riêng mình là thế nào.

Hắn chỉ cần đưa tay lên trước miệng Takemichi, lẩm bẩm gì đó trong miệng là đã liền truyền được oxi vào cho cậu.

Lát sau Takemichi cũng từ cửa tử mà ngồi bật dậy, ho khù khụ vì sặc nước. Cậu khó chịu vỗ lồng ngực, nhìn đến linh hồn tiểu hầu tước vẫn đang lơ lửng bên cạnh mình thì chán nản.

"Không được rồi nhỉ..."

"Ừ, linh hồn của ngươi vừa thoát ra đã liền nhập vào trở lại, cứ như nam chân vậy!"

Tiểu hầu tước không mấy vui vẻ mà lên tiếng.

"Đành vậy, lần sau thử cách khác thôi."

Takemichi từ từ đứng dậy, bước chân vẫn còn hơi loạng choạng nhưng chung quy thì vẫn ổn. Cậu nhìn đến Kisaki.

"Cảm ơn vì lúc nãy, phiền cậu đưa tôi về tiếp."

"Khoan đã!!" Tiểu hầu tước còn có chuyện cần nói nên lớn tiếng ngăn cản hai người.

"Có chuyện gì à?" Takemichi quay đầu nhìn cậu ta.

"Shinichiro và ta đều yêu đối phương thật lòng!! Ta không cần biết ngươi đã biết được chuyện gì ở tương lai nhưng đó chắc chắn là hiểu lầm!! Ngươi không được hủy hôn với anh ấy!"

"... Được thôi."

Đáp xong Takemichi liền tiếp tục nhìn về hướng tòa dinh thự của mình, đợi Kisaki thi triển ma pháp để mà đưa mình về.

Tiểu hầu tước lại có chút bất ngờ. Cậu ta thấy mấy ngày qua Takemichi có vẻ rất kiên quyết với ý định hủy hôn nên còn tưởng sẽ rất khó để cậu chịu đồng ý cơ. Sao bây giờ lại chấp nhận dễ dàng như vậy?

"Dù sao cũng là cậu đau lòng, tôi ngoài thấy phiền cũng chẳng có gì nữa."

Nói xong Kisaki cũng đã bắt đầu thi triển ma pháp, hai người dần biến mất khỏi tầm nhìn của tiểu hầu tước.

Cậu ta lơ lửng trên không trung, chơ vơ một mình vô cùng đáng thương. Mà đôi mày đang nhăn lại của cậu ta lại giãn ra rất nhanh sau đó. Chẳng thèm để lời của Takemichi vào lòng mà tiếp tục tìm đến Shinichiro như mấy ngày qua.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net