Chương 1: Tương lai hoàn hảo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly vang đắt tiền sóng sánh ánh đỏ kèm theo tiếng thét thê lương của bọn người phản bội vang vọng lên từng đợt trong đêm tối. Khung cảnh hiện trường dường như nhuốm trong màu sắc đỏ tươi đến ghê người. Hai anh em nhà Haitani thản nhiên ngắm nhìn khuôn mặt của từng tên trong số đó.

Trong khi Ran còn đang nở nụ cười ngả ngớn mà thẳng thừng dùng chân đạp nát mặt từng tên thì Rindou lại vô cùng thản nhiên lau chùi cây gậy đánh golf dính máu. Người vừa đánh chết bọn phản bội không ai khác là Hanagaki Takemichi, người từng được gọi với cái tên "Anh hùng".

Nhưng giờ đây, trong mắt của cậu không còn lấy một chút ánh sáng của những ngày thuở thiếu thời. Mái tóc từ lúc nào cũng đã được trả về với màu đen nguyên bản, cậu ngồi gục giữa vũng máu với đôi mắt vô hồn. Trên chiếc sơ mi trắng cùng quần tây đen đã vương vãi những mảng máu tanh tưởi. Hình xăm rồng quen thuộc của người bạn cũ thoắt ẩn hiện nơi phần cổ trắng nõn.

Hanagaki Takemichi với biệt danh "Phản anh hùng" là No.8 trực thuộc Phạm Thiên, tội phạm truy nã nguy hiểm khét tiếng. Mà người cậu phục tùng không ai khác là Mikey, tổng trưởng Tokyo Manji cũ nay đứng đầu Bonten. Tương lai "hoàn hảo" này là thứ cậu hằng mong muốn sao? 10 năm trước, Thousand Winters đã nhanh chóng thất bại trước Kanto Manji - băng đảng tiền thân của Bonten.

Ngay thời khắc đó, bất ngờ rằng chính cậu lại được chiêu mộ về với bọn hắn, là một trong những mảnh ghép quan trọng của Phạm Thiên. Vài năm sau, dần dần những cái chết của thành viên cốt cán trong Tokyo Manji cũ và những người có quan hệ mật thiết với cậu xảy đến một cách đột ngột. Tachibana Hinata cùng Tachibana Naoto hiển nhiên cũng đã rơi vào tầm ngắm và bị sát hại hơn một thời gian dài tính từ hôm nay.

Ngọn nguồn nguyên nhân trớ trêu thay đều đến từ Sanzu Haruchiyo - tay sai trung thành đến tiêu cực của Mikey và tàn dư của Tenjiku. Bọn hắn âm thầm trừ khử những người có cơ hội lôi kéo cậu về với ánh sáng, chậm rãi biến "anh hùng" thành một con rối trống rỗng với cái biệt danh hoàn toàn mới là "Phản anh hùng". Cho đến cuối, cậu cũng chẳng thể cứu vãn được điều gì, mọi thứ đã làm đều là vô vọng.

"Hanagaki! Xong rồi thì về thôi, phần còn lại sẽ được dọn dẹp sau."

Rindou đưa lại cây gậy đánh golf sạch sẽ cho Takemichi rồi rời đi, Ran trầm tư một hồi mới lại gần vỗ nhẹ vào vai cậu mở lời, song, liền cất bước rời đi cùng em trai.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta còn rất nhiều việc với mày."

"...Ừ"

Cậu nhàn nhạt cất tiếng đáp lại, đưa mắt liếc nhìn những cái xác nằm lê lết trên nền đất lạnh một cái rồi cũng nhanh chóng tiến ra chiếc xế hộp sang trọng đậu sẵn bên ngoài nhà kho. Bánh xe dần chuyển động hướng đến tòa dinh thự mang phong cách Châu Âu cổ trên đỉnh núi. Khung cảnh bên ngoài heo hắt cô đơn đến lạ thường, từng đợt gió lạnh thổi qua cuốn rơi chiếc lá phong cuối cùng trên cây.

Takemichi mỉm cười tự giễu bản thân, từ lúc mọi người chết đến giờ chưa khi nào cậu có thể nhẹ nhõm. Cảm giác bình yên cùng cộng sự ngốc khi xưa nay cũng chẳng còn lại gì ngoài đống tàn tích nát cũ.

Gương mặt khổ sở của cậu vô tình rơi vào tầm nhìn của Rindou, hắn chợt thở hắt ra rồi quay sang đưa tay chạm vào gò má của Takemichi, đôi bàn tay gầy guộc lạnh lẽo của hắn lúc nào cũng làm cậu rùng mình dù đã tiếp xúc hơn chục lần.

"Bạn gái của mày...hay được gọi là Hinata nhỉ? Con nhỏ đó đến phút cuối vẫn cứ trông chờ vào đám cảnh sát ngu ngốc vì tưởng mày bị bọn tao giết chết. Cô ta cứ làm những việc quá sức để rồi bản thân trở thành một đống tro cốt từ lúc nào không hay. Mày không được quên, con nhỏ đó chết là do mày, là vì mày nên mới bị bọn tao tiễn về âm ti địa phủ."

"Chuyện đó dù có chết tao cũng sẽ không bao giờ quên, rằng tao là người đáng trách nhất."

Nơi cuống họng của cậu trở nên nghẹn đắng, chỉ nói vỏn vẹn được một câu rồi lại im bặt quay mặt sang chỗ khác. Rindou hài lòng nở nụ cười khẩy quay trở về với dáng ngồi lúc đầu của mình. Ran im lặng không nói, hắn là người gián tiếp giết cô gái tên Hinata kia, ít nhiều cũng chẳng muốn nhắc đến. Vô lăng cứ theo sự điều khiển của hắn mà chuyển hướng theo từng cơn dốc rồi dừng lại trước cửa dinh thự cổ.

Tên đàn em đã chờ sẵn ở đó mà tiến đến mở cửa xe, Takemichi gật nhẹ đầu rồi bước xuống, ở khắc nào đó chính cậu lại trở nên ngây ngẩn khi nhìn tòa dinh thự cổ rộng lớn kia. Chiếc khuyên tai Hanafuda bên tai trái khẽ đung đưa theo từng nhịp bước. Cánh cửa lớn màu đen được khảm vàng rồng nổi bật dần hiện ra từ xa. Trong lòng Takemichi chợt cảm thấy do dự khi đứng trước nó, đến đàn em mở cửa cũng không chạm nửa bước vào trong.

"Sao đây? Câu nói vừa rồi của Rindou làm mày lung lay à?"

Ran nối bước theo sau, chẳng mấy chốc đã đến gần với cậu, câu nói vừa rồi của hắn chỉ vừa đủ để Takemichi nghe thấy. Cậu chớp chớp mắt, cuối cùng cũng quyết định không nghĩ thêm gì mà cùng bọn hắn đến phòng họp.

"Thằng cống rãnh hôi hám chậm chạp chết tiệt!! Mày tính để boss phải chờ đợi mày hả!?"

Cậu nhíu mày nhìn Sanzu, những lời miệt thị thế này không hẳn là chưa từng được nghe qua, thậm chí tần suất bị gọi là "cống rãnh" đã lên đến mấy chục lần trong những năm này. Vẻ trầm ổn lúc còn ở Toman dường như đã bị mai một theo thời gian, hoặc bản chất của gã vẫn luôn là vậy. Dù là ở mốc thời gian nào thì gã vẫn luôn có vẻ không thân thiện và khó chịu, việc đó làm chính cậu cũng chẳng muốn đặt tâm ở người này thêm.

"...Xin lỗi"

"Mày tưởng xin lỗi là xong sao thằng cống rãnh? Cũng chẳng biết lâu nay mày có thật sự trung thành với vua hay không?"

Sanzu một tay xách cổ áo cậu một tay kề nòng súng lạnh lẽo xuống sát cằm, chốt khóa hoàn toàn không được gã cài cẩn thận, tựa như chỉ cần trong một phút bóp cò liền có thể tiễn cậu về nơi chín suối.

"Đủ rồi Sanzu, boss còn đang ở đây."

Kakucho cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà đến gần ngăn cản hành động của con người điên cuồng trước mắt. Sanzu lườm hắn một cái sắc lẹm rồi quay bước tiến đến gần tập tài liệu đã được Takeomi đặt ngay ngắn lên chiếc bàn trắng.

Kakucho đưa mắt nhìn lướt qua cậu một hồi mà chẳng biết nói gì thêm, dù bị Sanzu kề súng uy hiếp nhưng Takemichi vẫn dửng dưng nhìn gã bằng đôi mắt xanh vô hồn trống rỗng. Bờ vai gầy cô đơn hơn 10 năm nay vẫn đang không ngừng gánh chịu những áp lực vô hình chẳng ai có thể nhìn thấy.

"Việc làm ăn gần đây của Phạm Thiên gần đây liên tục bị cảnh sát quấy phá, tuy không có nhiều thiệt hại nặng nề nhưng đã cản trở rất nhiều cơ hội của chúng ta. Masato Tachibana...chính là người đã làm những việc đó."

Nói đến đây, Kokonoi đột nhiên ngưng lại mà nhìn thẳng vào Takemichi. Trong mắt của cậu bây giờ đã lóe lên một điểm sáng, thoát khỏi vỏ bọc vô hồn của bao ngày. Chỉ khi vừa nghe đến cái họ đó, chính bản thân Takemichi đã sớm hiểu ra cảnh sát họ đang đề cập là ba của Hina. Đúng vậy, là vì cậu đã gián tiếp hại chết Hina nên bây giờ ông ấy phải đích thân lục tìm bằng chứng tóm đuôi Phạm Thiên như vậy.

Dòng suy nghĩ tội lỗi không ngừng vây lấy làm cậu cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Kokonoi, đôi hàng mi rũ xuống khi nhớ về người bạn gái cũ hệt như thiên thần. Cô ấy luôn thấu hiểu và chấp nhận cậu, là một người con gái trên mức tuyệt vời. Ấy vậy mà tương lai tươi sáng chỉ vì thằng tồi như cậu hóa thành tro cốt.

"Ông ta là bố của Tachibana Hinata...cô gái đã chết trong vụ tai nạn xe ở từ 7 năm trước và là bạn gái cũ của Hanagaki, nhỉ?"

Vẻ tiều tụy nơi Takemichi thoáng chốc đã vơi mất đi phần nào, đôi môi mấp máy cất lời mặc kệ tảng đá lớn đang đè chặt trong tim đến quặn đau. Gạt bỏ mọi dằn vặt cùng trách móc sang một bên, sự đờ đẫn bao hôm cũng đã được thay mới bằng ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, cổ họng dù nghẹn đắng hay trái tim đau như cắt vẫn gắng gượng nhìn thẳng vào mắt Kokonoi.

"Tất cả mọi chuyện xảy ra đều là tao làm, người cảnh sát tên Masato Tachibana không hề liên quan dù chỉ một chút. Chính tao đã phản bội Mikey để tiết lộ thông tin mật cho cảnh sát, tao đã sai nên không muốn liên lụy người vô tội."

"..."

"Mày...đã lừa dối tao sao? Tương lai tuyệt vời như thế này...mày không muốn xây dựng nó cùng tao sao?"

Bóng dáng nhỏ con của người ngồi trên chiếc ghế chủ trì khẽ động, miếng Taiyaki vàng giòn cuối cùng cũng vơi hết. Mái tóc trắng bạc cùng bộ đồ màu đen u tối đến bây giờ mới thật sự thu hút sự chú ý của Takemichi. Giọng nói âm trầm lạnh lẽo cùng dáng dấp nhỏ con gầy gò vẫn khiến cậu đôi khi hoài nghi về "Mikey" ngày nào. Bản năng hắc ám quả là một thứ rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn cả là chính gã cũng không thể chiến thắng bản thân.

"Mikey...xin lỗi, tao không muốn sống trong một tương lai không có mọi người, không có Toman, không có 'mày', nó chỉ toàn một màu đơn sắc."

Cạch...

Tiếng đạn lên nòng vang lên rõ mồn một bên tai Takemichi, cậu nhắm mắt cười nhẹ mà đưa tay chạm vào nòng súng kéo sát lại gần thái dương. Ngay lúc này, nụ cười tỏa nắng của Hina lại xuất hiện lên trong đầu cậu, từng tiếng gọi dịu dàng của cô làm tâm trí Takemichi chợt trở nên nhẹ bỗng, có lẽ kết thúc như vậy cũng tốt. Nhận tội thay thế bố của của cô, có cơ hội rời xa trần thế đầy tội lỗi, tìm gặp những người bạn cũ ở nơi chín suối bầu bạn với họ.

Lần này điểm kích hoạt là Mikey, chắc chắn xác xuất quay về sẽ bằng không. Chi bằng chấp nhận cái chết như một điều hiển nhiên, rửa tội dưới âm ti địa phủ.

"Thằng cống rãnh thối nát, từ đầu tao đã không thể tin tưởng mày như một người đồng đội. Mày đã đánh mất niềm tin của 'vua', đồng nghĩa với việc đó chính là tự hủy, con búp bê từng mang danh 'anh hùng' nay sẽ chết một cách đúng nghĩa, mày nên thấy biết ơn vì Mikey đã cho mày ra đi một cách nhẹ nhàng."

Đoàng...

Tiếng súng do chính tay Sanzu bóp cò vang lên một cách rõ ràng và u uất trong đêm tối. Rốt cuộc thì anh hùng cũng chỉ là một kẻ yếu đuối khi không có những người bạn thân cạnh bên. Thương thế bên ngoài không cách nào so được với lỗ hổng rách nát trong tim.

Với cơ thể đã sớm mục rữa từ bên trong, cậu nhắm nghiền mắt mà mỉm cười với đời, ra đi một cách "thanh thản". Mọi thứ dường như đều trở nên nhẹ tênh tựa lông hồng không chút trọng lượng. Đến phút cuối cùng, nụ cười rạng rỡ của Manjiro ngày nào vẫn còn im đậm trong lòng cậu, từng chút vẫn chưa bao giờ mai một đi.

Những thứ đang cắm rễ bên trong tim Takemichi dần nở rộ kể từ phút đó, một cuộc đời dở dang phí phạm chỉ để "tồn tại" như một cái xác trống rỗng không hồn. Những xúc cảm trôi nổi vô định giờ đây đều là những thứ chân thật nhất.

Một lần nữa thôi, dù có phải hi sinh mọi thứ kể cả tính mạng của bản thân cậu cũng sẽ dang tay bảo vệ hạnh phúc thật sự của những người thân bên cạnh. Cái bóng tăm tối hay những lối đi sa ngã tuyệt nhiên cũng chẳng thể cản bước quyết tâm của người anh hùng. Bọn họ vẫn luôn ở đó - những người bạn, cộng sự tuyệt vời, tiếp thêm cho cậu ý chí sức mạnh để vững tin bước về phía trước.

Tạm biệt thằng nhóc nhát gan ngày nào, mọi thứ sau này sẽ không bao giờ vì một người mang tên Hanagaki Takemichi mà đảo lộn nữa. Cậu đang tự giết chính mình bởi sự ngây thơ và ám ảnh của riêng bản thân, ước gì cậu có thể hiểu được điều đó sớm hơn.

Bầu trời của tôi...tôi sẽ không đánh mất em thêm một lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net