Chương 30: Đôi mắt không biết nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi mệt mỏi ngồi trước trung tâm trò chơi cũ kỹ chờ người, chẳng hiểu tại sao hôm nay cậu lại xin nghỉ sớm ở chỗ làm thêm rồi chạy đến đây. Thân thì chả thân mà phương thức liên lạc lại càng chẳng có nên cũng chỉ đành ôm cây đợi hổ. Vì trời lúc này đã dần chuyển sang chạng vạng nên xung quanh cũng dần vắng bóng người hơn.

Thỉnh thoảng vẫn có vài con quạ đen từ một nơi vô định nào đó bay ngang cất tiếng kêu chói tai như muốn xé toạc bầu trời.

Takemichi dần thiếp đi trước cánh cửa kính cũ nát sơn hình thiên sứ không đầu, một chút cũng không có phòng bị đối với những người qua đường xung quanh.

Bầu không khí se lạnh của màn đêm cùng cảm giác rờn rợn lạnh sống lưng làm cậu bất chợt tỉnh giấc. Takemichi hoang mang đảo mắt nhìn khắp nơi, phát hiện Kazutora đã ngồi cạnh từ lúc nào. Hắn nghiêng đầu cười nhẹ, chiếc bông tai hình chuông lại kêu lên leng keng khiến cậu chỉ biết ngơ ngác há hốc mồm.

"Mày đến chỗ tập hợp của Valhalla làm gì? Muốn gia nhập băng đảng của bọn tao sao?"

"...Tao muốn gặp mày, Kazutora!"

"Gặp tao...? Làm gì?"

Kazutora khó hiểu nhìn cậu, ngón tay tự chỉ vào bản thân rồi nhìn đối phương đầy thắc mắc. Chỉ thấy Takemichi từ tốn gật đầu, nhanh chóng đứng dậy mà chia tay ra trước mắt người kia.

"Đi chơi thôi, đã hứa rồi mà!"

Kazutora vô cảm nắm lấy tay Takemichi đứng dậy, kì thực hắn cũng chẳng muốn dây dưa với đám người thuộc Toman làm gì. Nhưng khi thấy cậu đang ngủ quên ở đây, chẳng hiểu sao lại muốn đối phương gục đầu vào vai mình tiếp tục ngủ.

"Kazutora, mày muốn đi đâu?"

"Tùy mày."

Takemichi bĩu môi xùy nhỏ một tiếng thầm mắng người kia nhạt nhẽo, không nói gì nhiều liền trực tiếp nắm tay Kazutora chạy đến khu chợ đêm mới mở đằng xa.

Cả hai đi ngang một dãy trò chơi lễ hội, ông chú quầy hàng từ đằng xa đã thấy bọn họ tay trong tay trông cực kỳ vui vẻ, cá chắc đây là cơ hội kiếm khách nên liền lớn tiếng mời chào đối phương dù bản thân chưa rõ sự tình.

"Hai người vớt cá vàng không? Cậu tóc đen xen lẫn vàng kia vớt cho người yêu của mình đi này."

"...D-dạ? Bọn cháu không-..."

"Chơi trò này đi."

Takemichi nghe ông chủ nói liền lập tức đỏ mặt mà lúng túng phủ nhận, câu nói còn chưa kịp thốt lên trọn vẹn đã bị Kazutora thản nhiên ngắt quãng mà kéo cậu lại chiếc ghế đẩu để sẵn đằng xa. Người kia cười khà, cảm thấy cơ hội kiếm tiền đã tới nên liền tích cực khen ngợi cả hai, sau đó lại cảm thán bản thân quá tốt đẹp khi đã giúp cho một cặp đôi đến gần nhau hơn đôi chút.

"Nào ngồi xuống đi, bạn trai cháu tốt thật đấy còn vì người yêu mình mà vớt cá vàng nữa. Cả hai nhất định sẽ rất đẹp đôi, bác ủng hộ hai đứa."

"N-nhưng cậu ấy-...."

"Ây dà, bác hiểu mà, lão già này nói hơi nhiều nên ngại rồi đúng không. Cứ tự nhiên nhé, tuổi trẻ phải sống cho hết mình để sau này không phải hối tiếc điều gì. Chứ như những người khác, bị dị nghị rồi lại không đến được với nhau thì khổ lắm."

Ông chủ quầy hàng vỗ nhẹ vào lưng cậu cười hiền từ, Takemichi lúc này đã đỏ tía cả tai. Khuôn mặt không khỏi nóng phừng phừng vì ngại, thật ra cậu định giải thích rằng bọn họ không phải là loại quan hệ như ông đã nghĩ vì sợ Kazutora khó chịu. Nhưng thấy hắn nghiêm túc vớt cá như vậy thì Takemichi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Khó vớt quá, dùng tay bắt không được sao?"

"Không được, phải thành tâm vớt thì tặng người yêu mới có ý nghĩa chứ. Hai đứa cứ chơi tiếp đi, bác ra đây một lát rồi khi nào chán hẵn gọi."

Kazutora nhìn bốn chiếc vợt màng bị thủng đến thảm hại, thân tâm dần trở nên cáu gắt mà cọc cằn quay sang hỏi xem ông chủ gian hàng. Chỉ thấy ông ấy nhẹ nhàng từ chối, mỉm cười vẫy tay tạm biệt rồi quay người rời đi để lại cả hai một mình.

"Đ-để tao thử cho."

Takemichi vò nhẹ đầu thầm mắng bản thân khùng điên, nhận lấy chiếc vợt hắn đưa mà vụng về bắt đầu trò chơi. Khổ nỗi cá vàng trong bể rất linh hoạt, đến tay rồi lại nhanh chóng bơi đi, kiên nhẫn không còn mà chỉ cảm thấy quyết tâm trong người đang hừng hực cháy bỏng. Bằng mọi cách cậu phải vớt được một con, dù có đốt cháy túi đi chăng nữa.

Cái vợt thứ nhất.

Cái vợt thứ hai.

Cái vợt thứ ba...

Cả ba đều thủng một lỗ to đùng khiến Takemichi bất lực khóc không thành tiếng, một ông chú ngót nghét gần 30 lại có thêm tiền sử từng làm tội phạm ở kiếp trước đang ngồi đây vợt cá vàng. Nghĩ thế nào cậu đều cảm thấy phi lý, rõ ràng hoa tay cũng không tệ, tại sao cá đến tay đều muốn trốn đi?

"Không chơi nữa, chơi trò kia đi."

Kazutora chỉ tay vào cái bể phía đối diện cùng thuộc gian hàng của ông chú lúc nãy. Takemichi mang theo hiếu kì dễ dàng bị hắn kéo qua, ngay lập tức nhớ ra cách chơi mà lại gần mua xu thả xuống.

"Thả đồng xu vào nước? Chỉ cần trúng bát là thắng quà rồi đúng chứ?"

"Đúng, nhưng bể này sâu lắm. Kazutora mày thử không?"

Nhận lấy đồng xu bạc từ tay cậu, đối phương có vẻ còn nghiêm túc hơn so với khi chơi trò vợt cá vàng. May thay lần này lại trúng phốc chiếc bát đã nhắm sẵn từ trước, Kazutora hào hứng thả thêm, nhìn bộ mặt vui vẻ này của hắn bất giác lại khiến cậu thấy ấm lòng.

"Mày thả đi Takemicchi, có quà nữa kìa."

"Kazutora thả giúp tao nhé, tao không giỏi mấy trò này lắm."

Takemichi mỉm cười vui vẻ đặt những đồng xu của mình vào tay Kazutora mà cúi đầu nhìn xuống bể nước đầy mong chờ. Hắn ngẩn người nhìn cậu, tia mắt đối phương dường như xuất hiện rất nhiều ánh sáng. Của sự tích cực, chân thành và ấm áp.

Kazutora là một người bạo lực, những thứ khác hắn có thể không hiểu nhưng nhất định phải hiểu được một chuyện.

Đôi mắt không bao giờ biết nói dối...

Mặt trời lặn, trăng dần lên, sao đang sáng. Những thứ không nên có dần mọc mầm bén rễ rẽ quạt rồi cắm thật sâu.

Lụi chưa chắc đã tan
Tàn chưa chắc là phế

Chỉ cần chiến thắng Mikey sau đó chiêu mộ cậu về với Valhalla là được. Hắn sẽ coi Takemicchi như một người bạn của mình, đánh chết những kẻ muốn bắt nạt cậu ấy. Toman sẽ sụp đổ, cái bang gây chướng mắt đó không còn tồn tại. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy thì tốt biết mấy, hắn có thể thả lỏng đầu óc rồi.

...

Rời khỏi khu chợ đêm ồn ào náo nhiệt, Takemichi vui vẻ dạo phố bên cạnh Kazutora. Đi ngang một căn hộ rộng lớn, hắn ngẩn người nhìn khung cảnh một gia đình ba người cùng đón sinh nhật vui vẻ bên nhau. Ngọn nến đánh dấu độ tuổi 11 của cậu bé trai bên trong là thứ ấm áp nhất đối với Kazutora. Đôi mắt màu cát phản chiếu mọi thứ hắn xem là tốt đẹp nhất, ánh sáng lung linh và bầu không khí vui vẻ dường như là thứ mà Kazutora chẳng bao giờ có được.

Hắn đã từng ước gia đình mình cũng được như vậy hoặc chí ít chỉ là một nửa.

"Sinh nhật của mày là ngày mấy vậy Kazutora?"

Takemichi vươn tay đập nhẹ vào vai đối phương khẽ giọng hỏi nhỏ, khoảng khắc nhìn thấy hắn hướng ánh mắt ngưỡng mộ đến chiếc bánh sinh nhật của đứa trẻ kia khiến tim cậu như thắt lại. Gia đình Kazutora không hạnh phúc, chắc gì hắn đã có một tuổi thơ đàng hoàng. Thật sự sẽ rất tốt nếu hắn được ban cho cuộc sống bình thường như bao người, có lẽ đêm định mệnh đó xảy ra cũng chỉ vì muốn Mikey vui.

"Hỏi làm gì?"

"Mày cứ trả lời đi."

"Ngày 16 tháng 9."

"..."

Cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Kazutora, tức khắc liền kéo hắn chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó rồi xoay người rời đi. Đối phương chỉ kịp nghe thấy thân người nhỏ con kia nói vọng lại một tiếng trước khi bóng dáng khuất dần vào màn đêm tịch mịch của ngày hè.

"Nhất định phải ngồi đó chờ tao, đừng có đi đâu đó!!"

Takemichi vội vã chạy đến những cửa hàng bánh kem mà bản thân có thể biết tại Tokyo. Vì đã đến lúc trời chập tối nên đa phần các tiệm đều đóng chặt cửa mà từ chối tiếp nhận thêm khách hàng.

Một.

Hai.

Rồi ba tiệm bánh đều đang trong trạng thái tạm nghỉ, có vẻ là vì khu chợ mới khai trương nên họ đều muốn đến đó cùng gia đình.

Takemichi thở hồng hộc vì đuối sức, máu mũi bắt đầu nhỏ ra rơi xuống mặt đường. Nhưng nó còn chẳng phải là mối bận tâm lớn khi rất nhanh đã bị cậu gạt sang một bên.

Nhất định phải tổ chức sinh nhật cho Kazutora.

Nhất định phải đem lại cho hắn cảm giác hạnh phúc và vui vẻ.

Người đó xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net