34: This is your hometown, not mine (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Takemichi ngủ gật, đầu đặt lên vai Kazutora, anh tuy bị mỏi vai nhưng vẫn để cậu dựa, anh ấn tượng với cậu đã lâu mà giờ thì còn được tiếp xúc nữa. Cậu ngáp ngắn ngáp dài tỉnh bên cạnh anh, anh chào buổi sáng thì cậu cũng chào lại. Leo thì ngủ như heo, không có động tĩnh gì từ nó. Cậu nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết thật trong lành và mát mẻ, tiết trời tháng 8 đúng là tuyệt vời. Những chiếc là vàng rơi dọc đường đi tới, đôi khi cơn gió nhẹ thổi qua tạo ra âm thanh xào xạc khiến cậu không khỏi thích thú. Do đi trong bí mật nên họ chỉ có vài quả táo dành cho bữa sáng, Kazutora đưa cho lính ở ngoài hai quả, cậu chỉ ăn nửa quả, còn lại cho Leo. Anh hỏi:

- Cậu ăn ít thế có sao không?

- Không, tôi ổn. - Cậu cắn lên miếng táo giòn đấy, cho dù không có cảm giác thèm ăn nhưng cơ thể cậu rất cần dinh dưỡng nên cậu đành phải cố gắng nuốt những miếng táo này.

   Takemichi không biết tại sao anh có mối quan hệ tốt với hoàng gia như thế nên bèn hỏi:

- Anh rất quen với hoàng tộc?

   Kazutora không quá ngạc nhiên khi bị hỏi, anh trả lời chi tiết cho cậu:

- Cậu có thể coi là vậy, hồi trước mẹ tôi rất thân với hoàng hậu nên tôi cũng có cơ hội tiếp xúc sớm với các vị hoàng tử, đặc biệt là Manjiro.

   Cậu gật đầu. Lâu sau mới tới được cổng đế quốc phương Tây, cậu phải công nhận là nơi này tiến bộ và văn minh hơn hẳn phương Bắc, mắt cậu sáng lên khi nhìn những nơi như bói toán hay gian hàng dược phẩm, đặc biệt là tiệm dụng cụ âm nhạc. Kazutora nhìn cậu phấn chấn mà tự hào khi đồng ý kế hoạch của Izana, tới khu nhà nghỉ cao cấp, Takemichi và Kazutora đi vào lễ tân. Cảm nhận đầu tiên của Takemichi về nơi đây là rất rộng, lộng lẫy và đẹp như trong phim ảnh. Anh thuê phòng thì chỉ còn giường đơn lớn, anh hối hận khi không nhờ người quen ở đây đặt hộ, cậu giải thích rằng mình ổn nhưng anh vẫn hỏi lại cho đảm bảo:

- Sau vụ đấy thì....cậu thực sự ổn chứ, ý tôi là tôi ngủ ghế cũng được.

   Cậu dí Leo sát mặt anh và nói:

- Ổn!

   Anh ôn nhu xoa đầu chú chó và cậu, lễ tân nhìn cảnh đó thì không ngừng chúc phúc. Vào phòng, cậu ngạc nhiên về độ lớn của nó khi căn phòng này rộng bằng nửa căn phòng cũ của Takemichi. Leo chạy lùng tung, cậu thì ngắm nhìn thành phố mới lạ này. Thời tiết nay rất đẹp nên cậu liền hỏi Kaxutora:

- Anh muốn đi dạo cùng tôi không?

- Được hộ tống cậu là niềm vinh dự với tôi. - Câu trả lời của anh cứng nhắc, khô khan khiến cậu muốn thét lên và giảng dạy cho anh làm sao khiến nó nghe hay hơn để thu hút phụ nữ.

- Cứ thoải mái đi, đừng dùng kính ngữ, ghê chết đi được.

   Anh cười cho qua, cậu để Leo lại khu nhà nghỉ và để anh hộ tống đi. Trên đường, cậu chọn vào chỗ bói toán trước. Một bà cụ ngồi sẵn với quả cầu thuỷ tinh trước mặt, bên cạnh là thạch anh hồng, thạch anh trắng và obsidian. Không gian hơi tối tạo cảm giác ma mị, anh hơi ghét những chỗ như này nhưng vì chiều cậu mới đi vô. Bà bắt đầu bói cho Takemichi, cậu đặt tay lên quả cầu làm nó phát sáng, từ ánh vàng chuyển sang đen, cuối cùng là quả cầu đấy nổ tung. Bà hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng điềm tĩnh nói những gì bà thấy được:

- Con sau này sẽ gặp khổ dài, rơi vào vòng xoáy mà người khác tạo ra. Nhưng con sẽ mạnh mẽ vượt lên do thiên thần 707 luôn bên cạnh, tiếc rằng con mệnh yểu, đừng tiếp xúc với hoàng tộc nhiều kẻo sau này hối hận không kịp. Đừng tin tưởng ai cả vì họ thường là những người mà ta không ngờ tới.

   Kazutora thấy quá mê tín dị đoan nên kéo cậu đi, bà chỉ cười và tặng cho cậu vòng tay từ obsidian, cậu giận dỗi tra hỏi anh:

- Tại sao không ở lại lâu hơn nữa?

- Không đáng tin. Cậu đừng có tin những loại người như thế, đặc biệt là nhà thờ.

   Anh nghiêm túc nói làm cậu không thể phản biện. Takemichi biết anh là kẻ luôn ở phe trung lập, đôi khi là lẽ phải. Nhưng những ai coi bói cũng có vài người có thực lực, nghe theo đâu có mất miếng thịt nào. Cậu chẳng nói gì thêm mà dẫn anh sang chỗ bán dụng cụ âm nhạc. Bên trong có hương quế, ngửi mà thư giãn đầu óc. Cậu phân vân không biết nên chọn đàn violin nào hợp thì người cao ráo đừng bên chỉ cậu:

- Cái đó trong có vẻ được hơn đấy.

   Cậu thấy anh nói thế cũng cầm cái đấy thủ, đúng là chất lượng tốt nha, cậu quay sang định cảm ơn thì giật thót tim, người ban nãy là Duval, cậu suýt ngã thì anh đỡ cậu, anh hiền hoà chào hỏi:

- Lâu rồi không gặp, Takemichi~

   Đứng bên anh là Baji, hắn cũng chào cậu nhưng lại tỏ ra không quen. Cậu trốn sau lưng Kazutora, cậu sợ bản thân dính deadflag lúc nào chả hay. Anh chào Duval rồi thanh toán cái đàn cho cậu, Duval thì hỏi đủ thứ trên đời khiến cậu rối bời lên, câu cuối anh hỏi cậu là:

- Muốn đi chơi với tôi chứ?

   Takemichi đi theo chủ nghĩa càng đông càng vui nên đồng ý, Kazutora hơi ghen ghét nhưng cũng im lặng cho qua. Anh ghét những tên ngạo mạn như Duval, lần gặp mặt của anh với hắn chẳng mấy ấn tượng ngoài sự phô trương của tên nào đó. Baji lui sang phía anh và hỏi:

- Sao tụi bây ở đây?

- Dài dòng lắm, không tiện để kể. - Anh nhỏ nhẹ đáp.

   Cậu liền cầm tay hai anh đi và lôi sang quán ăn, đằng nào cũng là bữa trưa rồi bỏ gì vào bụng thì mới có sức chơi bời nữa. Bốn người tới quán ăn nổi tiếng nhất ở đây, Baji vui tính chọc cậu đến đỏ cả mặt. Kazutora thì cười nãy giờ, Duval lâu lâu cũng góp vui cho hội bạn, nhìn khung cảnh hoà nhã đấy đúng là khiến nhiều người ghen tị vì tình bạn đấy. Cậu chỉ lẳng lặng ngắm nhìn mọi người mà vui lây.
--------------
Mệt quá nên ghi ngắn vậy hoi, thông cảm, vaccine này thốn quá ;-;

   L'amour est comme le vent, nous ne savons pas d'où il vient. - Honoré de Balzac.
  
   31/10/2021
- Tác giả-nim-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net