Ngoại truyện D6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP: Mitsuya Takashi + Ryuguji Ken x Hanagaki Takemichi
Bối cảnh: Takemichi là cậu bé năng động nhưng lại sợ quái vật lẻn vào giường khi đi ngủ nên cậu hay nhờ hai người cha của mình: Mitsuya và Ryuguji (cậu thường gọi là bố Ken) kể truyện cổ tích trước khi ngủ để xua đuổi đi nỗi sợ. Hôm nay, người kể truyện cho cậu sẽ là Ken về một cậu bé lạc trong rừng. (Hắn: Ken, anh: Takashi)
Warning: 16+, double penetration, guro, Open ending (?), rape.

——————————————-
   Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé tên là Takemichi đi lạc vào khu rừng ma thuật, nơi cách khu làng của cậu không xa. Cậu lo lắng khi xung quanh cậu chỉ toàn là cây cối, nếu Takemichi về trễ thì sẽ không ai chăm sóc được cho mẹ cậu. Đi từ từ trên đường, cậu vừa lấy một cành cây cắm xuống đất để tránh lạc đường. Đi mãi mà bản thân cậu đã thấy bản thân đã về nơi cũ, cậu tuyệt vọng ngồi xuống ngắm nhìn bầu trời dần ngả vàng rồi sang màu cam ấm áp. Takemichi chẳng biết nên làm gì để tìm sự trợ giúp vì người dân không bao giờ vào rừng khi trời tối. Đang ngồi phân vân để lựa chọn nên đi tiếp hay ở tạm thời hôm nay nhưng đã có hai chàng trai tốt bụng tới giúp. Họ có đôi mắt trông như những con thú săn nên làm cậu hơi rùng mình, thật may cả hai đều là người tốt khi dẫn cậu tới nơi ẩn trú của họ.

   Takemichi vừa đi vừa biết hai anh có tên là Takashi và Ken, cậu vui mừng cảm ơn họ khi cho cậu nơi để ăn, ngủ. Hai anh chẳng nói gì mà chỉ cười làm cậu khá ngại, cậu nhanh chóng bước vào phòng cho khách rồi nghỉ ngơi để lấy sức đi ra khỏi khu rừng này. Khi thấy cậu đã ngủ say, Ken cười khẩy:

- Mitsuya, con mồi này quả thật ngây thơ nhỉ? Mày bỏ độc dược vào phòng ngủ của cậu nhóc đấy chưa?

Anh đưa đĩa thịt ra cho bạn mình rồi bảo:

- Đương nhiên, nhiều là đằng khác. Bây giờ chỉ cần đợi tới sáng mai thì "bữa ăn" sẽ sẵn sàng thôi.

   Ken cười lớn, hắn rất mong đợi thành quả vào sáng mai.

   Lúc Takemichi cậu thấy bản thân mình nằm trong một căn phòng lạ lẫm, cậu ngồi một chút thì nhớ bản thân đã đi lạc vào trong rừng rồi nhận được sự giúp đỡ của hai anh chàng. Cậu thử đặt chân xuống sàn nhưng cảm thấy cả người nặng trĩu, Ken từ ngoài bước vào, anh liếm môi mình và nhìn cậu với ánh mắt khác thường. Cậu cảm nhận được điều không lành sắp xảy ra nên liền vội thoát ra bằng đường cửa sổ. Không ngoài kế hoạch của hai người, cậu sững sờ trước con rồng màu tím khổng lồ ở ngoài đang chờ đón cậu, Takemichi lùi lại thì đã thấy Ken trong hình hài thật sự của hắn, Mitsuya đứng bên cạnh nói:

- Nhóc con, ngươi càng chạy thì càng vô ích thôi. Ta có gợi ý tốt cho ngươi đấy là ngươi nên ngồi yên trở thành bữa ăn cho bọn ta đi.

   Cậu lắc đầu và tiếp tục tìm chỗ thoát, Ken thở dài:

- Bọn mình đừng nhường nó nữa, cứ ăn đi không chúng ta sẽ chết đói mất.

   Mitsuya liền dùng đuôi của anh và trói lấy cậu, Ken dùng chiếc lưỡi dài của mình và chạm lên làn da của cậu. Takemichi cảm thấy người cậu như đang ở trên gian hoả thiêu, nó nóng và khó chịu đến mức cậu chỉ muốn bản thân đắm chìm trong dòng sông mát lạnh. Đầu óc mông lung của Takemichi được đánh thức bởi cú thúc mạnh của Mitsuya. Cây côn thịt hơn người của anh làm rách trực tràng nên máu chảy nhiều từ miệng nhỏ, cậu đau đớn thét lên nhưng rồi cũng bị lưỡi của anh quấy rầy. Cậu đau đớn không thể nói lên lời, thứ mà cây gậy thịt chạm vào giờ đây không còn là trực tràng hay tuyến tiền liệt nữa mà là ruột non, Takemichi không thể nói vì thứ trong miệng cậu lúc này là cậu nhỏ của Ken. Hai thứ to lớn ấy liên tục chèn ép hai lỗ nhỏ của cậu, Takemichi không thể nào khóc hay la vì máu cậu mất quá nhiều khi cúc hoa và miệng chảy không ngừng.

- Um....Ah~Hah...

   Tâm trí cậu lúc này thật trống rỗng, dịch ruột non của cậu cứ thế chảy dọc theo cây côn thịt, Ken không còn hứng thú với miệng nữa mà chuyển xuống vị trí mà Mitsuya đã đóng chiếm, hắn thúc giục:

- Mày ở chỗ đó hơi lâu rồi đấy, để cho tao nữa.

   Anh tặc lưỡi rồi thúc nhanh hơn trước, cậu chẳng thể làm gì ngoài rên theo từng nhịp mà anh tăng:

- Ah....Um~hah, c-chậm lại...

Takemichi sức không còn nên đành thuận theo hai người mà tiếp tục cuộc hoang lạc này. Tinh dịch của anh giờ nằm gọn trong người cậu, khi rút cây côn thịt ra thì kèm theo đấy là ruột non của cậu, Takemichi run run nói:

- R-ruột của mình...Ah!

Ken đột ngột đâm vào làm ngăn chặn việc ruột già sẽ đi ra ngoài khỏi miệng nhỏ, cậu đau đớn tột cùng khi mọi nội tạng trong cơ thể cậu giờ đang bị trộn lẫn bởi cây gậy thịt cứng với việc mất máu không ngừng. Mitsuya vì không muốn lãng phí máu cùng với ruột non nên liền thưởng thức nó một mình, Ken không quan tâm mấy tới vấn đề đấy vì giờ mọi thứ hắn được hưởng thụ chắc chắn sẽ hơn thứ nội tạng đang nằm dưới đất. Takemichi chẳng còn cảm nhận được cơn đau nào nữa, ruột già, gan, dạ dày...như trở thành món đồ ăn ngon miệng được trộn kĩ càng với tinh dịch. Cậu cảm nhận hơi thở của mình ngày càng yếu cùng với tầm nhìn dần mờ đi, cậu biết rằng bản thân sắp chết thì lòng hơi buồn bã và nuối tiếc. Takemichi không muốn đón nhận cái chết như vậy, cậu muốn sống, cậu còn chưa kịp báo hiếu cho người mẹ của mình mà phải rời xa bà. Ken thấy cậu ngất lịm trên đuôi mình cùng cơ thể lạnh ngắt mà tặc lưỡi:

- Mitsuya, chúng ta phải hoàn thành thật nhanh nếu không miếng thịt sẽ không còn tươi đâu.

Anh đồng tình:

- Mày có thể đẩy ra một chút được chứ, để tao vào cùng.

Ken gật đầu rồi hắn để chừa một khoảng trống nhỏ sau đấy Mitsuya liền cho cậu nhỏ của mình vào lỗ huyệt. Nửa cơ thể Takemichi bắt đầu rách bởi hai thứ to lớn đang chèn ép ở miệng nhỏ, da cậu rách từ từ cùng với cơ và các sợi mạch máu đứt ra làm cho bãi cỏ nhuộm từ màu xanh của sự sống thành màu đỏ của sự chết chóc. Lên đỉnh, Ken liền bắn vào người cậu sau đấy tới Mitsuya, anh cười:

- Tao không ngờ mày sẽ ra nhanh hơn tao đấy~

Hắn không nhịn và khinh thường:

- Ít nhất ở dạng con người của tao to hơn mày và dài hơn.

   Mitsuya khó chịu trở về dạng người rồi vác xác Takemichi lên, Ken đưa ra ý tưởng rằng chia người cậu làm hai để dễ dàng chế biến thì anh liền đồng ý, Ken dùng răng của hắn xé nát người cậu làm hai sau đấy cũng trở thành dạng người rồi mang một nửa còn lại vào trong nhà. Hắn chuẩn bị dụng cụ ăn uống cùng với những bát đĩa bằng xương người ra và chờ đợi món ăn mà Mitsuya mang ra. Anh giờ đây đứng trong bếp với thịt của cậu đã được cắt sẵn, anh để phần ngon nhất của con người - đầu lên đĩa để ăn sống. Nhìn vào đôi mắt xanh của Takemichi, lòng anh tuy cảm thấy hơi tội lỗi nhưng tất cả cũng chỉ do cậu quá ngây thơ. Sau đấy, anh liền dùng tim cậu để nướng lên cùng với nhiều gia vị đậm đà khác nhau.

   Các nội tạng của hệ tiêu hoá thì Mitsuya phải rửa thật kĩ để tránh mang lại vị tanh hoặc mầm bệnh nào đấy vào người. Cuối cùng là tới não của Takemichi, anh suy nghĩ một hồi rồi quyết định biến nó thành một món pate hảo hạng rồi ăn cùng với bánh mì. Anh nhờ người bạn của mình mang những món ăn ngon mắt ấy ra rồi thưởng thức. Ken ngồi trước bàn ăn và ngắm nhìn đầu Takemichi rồi than:

- Cậu nhóc này đáng yêu thật, tiếc là bạc mệnh nhỉ?

   Mitsuya gật đầu, sau đấy anh liền dùng não cậu để ăn kèm với bánh mì nướng, hương vị ngậy cùng với chút máu còn sót lại đúng là hương vị khó cưỡng. Quay sang phần ruột già, trong đấy được anh nhồi nhét những loại rau củ tươi ngon cùng vài mảnh xương của cậu là một Sơn hào hải vị vì nó mang lại sự bùng nổ vị giác trong cuống họng của hai người. Tiếp đến là tới phần đầu, nó mềm và có chút ngọt, khi ăn phải nhãn cầu thì sẽ cảm nhận được vị chua thanh nhẹ. Thưởng thức xong, họ liền cảm ơn Takemichi đã mang tới cho hai người bữa ăn tuyệt vời rồi dọn dẹp. Ken tay cầm đĩa và dụng ăn uống, tay còn lại thì cho xương tay vào miệng sau đấy quay sang nói với Mitsuya:

- Tao nghĩ sẽ không còn ai ngon hơn thằng nhóc này đâu, hay là mình thử tìm tới máu mủ của nó không, Mitsuya?

   Anh lắc đầu rồi bảo:

- Đáng lẽ chúng ta nên nuôi thằng bé rồi ăn dần...

Ken cũng buồn bã không kém nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi bắt đầu cuộc đi săn mới.

***

Ken đóng cuốn sách lại rồi nhìn vào Takemichi đang khóc vì sợ, hắn cười lớn sau đấy an ủi:

- Vậy nên, sau khi đọc cuốn truyện này con biết phải làm gì rồi đấy. Không nên tin theo lời người lạ, con nhé!

Cậu thút thít gật đầu, anh vui vẻ hôn lên trán để chúc cậu ngủ ngon sau đấy liền rời đi. Ở phòng khách hiện đang phát bảng tin mất tích tên là Hanagaki Takemichi, Mitsuya nghe đến đây thì tắt đi tivi rồi ngồi xuống sofa nhìn Ken. Hắn nheo mắt lại như đang trầm tư suy nghĩ sau đấy nhàn nhạt nói với người cha thứ hai của cậu - Mitsuya:

- Thật không ngờ kiếp này chúng ta lại có thể gặp nhóc con đấy. Tao tự hỏi sẽ thế nào nếu thằng nhóc nhận ra rằng bản thân đã bị chúng mình thôi miên và in sâu trong tiềm thức của nó rằng chúng ta là cha nó nhỉ~?

Mitsuya nhìn vào cánh cửa phòng cậu nói:

- Như thế cũng quá muộn, mày nghĩ như thế nào về việc thực thi đều xuất kiếp trước của tao? Việc mà chúng ta sẽ ăn em ấy từ từ đấy.

Ken gật đầu vì dù sao cậu còn nhỏ, chỉ cần nuôi dưỡng thêm chút nữa thì có thể thưởng thức rồi. Hắn cười khẩy và mong chờ tới ngày đấy, Mitsuya cũng phấn khích không kém gì người bạn kia, anh nhớ hương vị mà cậu mang lại, quả thật chẳng có ai tốt bằng cậu cho dù họ đã ăn cả ngôi làng thân thương đấy. Anh khẳng định rằng thịt cậu là loại thịt mọng nước nhất mà anh từng thử, nghĩ tới cảnh đấy thì cậu nhỏ của anh đã ngẩng đầu lên và chào buổi tối, anh ngồi dậy và đi vào nhà vệ sinh, Ken nói với vẻ mặt bất mãn;

- Tao sẽ là thằng ăn Takemichi đầu tiên, mày mà thử đụng nó đi thì tao sẽ không chắc chuyện gì sảy ra đâu.

   Anh cười trừ rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại, hắn không nói gì nữa mà về phòng Takemichi để ngủ cùng cậu. Giờ cậu là bữa ăn của hắn rồi nên không ai được đụng vào người cậu riêng hắn. Đây vốn là bản chất nguyên thuỷ của loài rồng, tham lam và ích kỉ nên không ai có thể trách hắn được.
———————————————
   Pic của bạn tui nè, cute ha?

   Tui vừa redraw lại nhưng sao nó đô hơn trước vậy 🥲:

Etou, mọi người nghĩ cái nào làm bìa được?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net