Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình trên minh họa cho Yuki nha mọi người.

Cre: Pinterest 

__________

Tiếng khóc vang dội của Takemichi thu hút mọi người xung quanh, bàng hoàng khi thấy cảnh tượng một cậu con trai đang vùi đầu vào lồng ngực của người đẹp trai kia. Tiếng  xì xầm bắt đầu nổi lên, các nhân viên trong cửa tiện cũng chạy đến hỏi thăm nhưng cậu trai đó vẫn vậy. 

" Michi!! "

Được người bạn đồng nghiệp mình báo tin, Yuki ngay lập tức chạy ra xem bé con của mình. Thấy cậu đang ôm người ta khóc tim cô bỗng thắt lại, lí do gì khiến em ấy cởi bỏ lớp phòng bị của mình chứ?

Đến bên cạnh vỗ nhẹ vai cậu " Michi à, sao em khóc? Ai bắt nạt em hả? " 

" Cậu ấy buồn " Kazutora thay lời của Takemichi, anh biết hiện tại cậu không thể trả lời bất kì câu hỏi nào. Hãy để cậu ấy giải tỏa nỗi đau này, và cả anh nữa. 

" Sao... sao lại buồn chứ? " Yuki không khỏi lo lắng nhìn cậu em trai mình nâng niu nay không rõ lí do rơi lệ. 

" Chị có phòng trống nào không? " Ánh mắt của mấy người kia khiến anh khó chịu do tên tóc vàng này anh mới chịu đựng này giờ. 

" C-có đi theo chị " Dẫn đường cho hai người đi về hướng phòng nghỉ của nhân viên. Đang trong thời gian làm việc nên không ai ở đó hết, một nơi hợp lí.

________

" Mời " Nắm tay cửa đẩy vào. 

Kazutora hiện giờ hơi khó khăn trong việc di chuyển, tên tóc vàng này cứ ôm anh mãi làm anh phải bế lên. Tên này cũng rất chủ động vòng chân qua eo anh, tay chuyển từ bụng sang cổ, nhìn tư thế này làm anh phát ngại. 

Tác giả: Sao giống cảnh chồng dỗ vợ thế nhở? 

.

Những người trong tiệm cứ chỉ chỏ liên tục, mấy cô nữ sinh còn lấy điện thoại ra chụp hình rồi cười khúc khích. Chả hiểu nổi suy nghĩ của mấy cô nàng đó nữa.

Ngối xuống ghế. Tên tóc vàng này vẫn giữ nguyên tư thế nên ngồi ngay lên đùi anh, bó tay chấm com đành mặc kệ tay tiếp tục công việc dang dở xoa đầu người kia.

/ Phiền phức! /

Tác giả: Nói phiền sao vẫn làm vậy anh;-;

Kazutora: Kệ tao 

Tác giả: Thích thì nói mẹ đi cứ bày đặt cho lắm vào sau này nghiệp quật sấp mặt

.

Yuki bó tay trước khung cảnh này, không ngờ bé cưng nhà cô bám người đến thế trước giờ sao cô chưa phát hiện ta. Hay tên nhóc kia đặc biệt nên Michi mới thể hiện ra? 

Cái gì chứ!! Michi là của cô mà!! 

" Haizz... Michi cưng nhờ nhóc nhé! " Đành trao Michi lại cho Kazutora, dù gì cô có tham gia chả được ích lợi gì. Lần này cô sẽ nhường, lần sau đừng hòng!!!

Cô ly khai khỏi đó. Trước khi đi quay đầu nhìn bé cưng rồi ấm ức đi ra. 

Không gian chỉ còn lại hai người, vì đây là phòng kín tiếng khóc của Takemichi vang dội khắp căn phòng. Kazutora liên tục nói " Ổn rồi, ổn rồi " Để trấn an cậu, lòng của Takemichi dần trở nên yên ổn hơn, tiếng vang nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Cậu rời khỏi người anh ngồi ngay ngắn bên cạnh, tay lau đi những hạt lệ còn vương vấn nơi khóe mắt. 

/ Xấu hổ quá đi mất! Tự nhiên ôm người ta rồi khóc như con nít thế này, có cái hố nào không cho tui chui xuống cái. Cơ mà sao người Kazu có mùi thơm vậy nhỉ? / 

Takemichi đỏ mặt ngượng ngùng liếc con hổ kia. 

Hơi ấm bỗng biến mất làm anh có chút hụt hẫng tuy không thể hiện ra mặt. 

" Cậu khóc nhiều thiệt đấy " Kazutora cầm cái áo khoác trắng đang mặc giơ lên nào là nước mũi, nước mắt tèm lem, anh công nhận tuyến lệ của tên này nhiều thực. 

" X-xin lỗi!! Cậu cởi ra đi để tớ mang giặt cho " Bối rối nhìn tai họa mình gây ra, mặt cậu càng đỏ hơn. 

Ngẫm nghĩ một lúc anh cũng đưa áo cho Takemichi, do tên này gây họa nên phải chịu trách nhiệm chứ không phải anh muốn gặp tên này lần nữa đâu. 

" Tớ sẽ trả cậu. Còn đây là số điện thoại của tớ, còn của cậu? " Đưa mảnh giấy đã chuẩn bị sẵn trong áo ra, bởi cậu biết nếu hôm nay không làm dơ áo Kazutora thì cũng sẽ tìm lí do để trao đổi số điện thoại. 

Anh không nói gì nhận lấy, bỏ tay cùng mảnh giấy vào túi quần ngang nhiên bước ra ngoài bằng cửa sau nối liền với căn phòng. Không quên nhắc nhở " Nhớ giặt luôn khăn tay đấy, mai gặp ở chỗ này " rồi mất hút.

/ Ơ thế là không muốn đưa số điện thoại cho mình à? Tên hổ thối! / 

Lòng nghĩ vậy, miệng thì đã cười toe toét. Kế hoạch đầu tiên của cậu kết thúc tốt đẹp, nó làm cậu có niềm tin vào những kế hoạch tiếp theo. 

Nằm bịch xuống ghế tay ôm áo của Kazutora ngửi / Thơm quá /

Đang hưởng thụ cảm giác vui vẻ thì một giọng nói u ám cất lên [ Anh vui nhỉ Takemichi? ]

Giật mình ngồi dậy nhìn con mèo đang xù lông kia thầm oán trách bản thân bỏ bê em nó. 

Phải em đã theo Takemichi từ nãy đến giờ rồi mà anh ấy cứ bơ em, đồ thấy trăng quên đèn. Em ghét anh Takemichi!! 

" Anh xin lỗi, anh sẽ mua đồ ăn cho mèo hạng thương gia cho nha, tha cho anh đi " Bèn nảy ra mưu kế khiến dáng vẻ tức giận của Yuu lập tức bay màu thay vào đó là vẻ mặt hài lòng. 

[ Chốt đơn ] Tạm thời tha cho anh, là do em thấy anh đáng thương quá chứ không phải em tham ăn đâu nha.

Tiếng mở cửa một lần nữa phát ra, cả hai theo hướng quay lại.

" Michi cậu nhóc kia còn ở đây không? " Cô đã nhớ ra thằng nhóc đó là ai rồi. Người cô hận hơn ai hết, tại nó mà bạn thân của cô phải chết, ngày trước nếu không có người can ngăn cô đã đánh thằng nhóc đó tơi tả rồi. 

" Không ạ" Cậu thắc mắc nhìn Yuki. Chị ấy sao lại quan tâm đến Kazutora chứ? 

Mất cơ hội để nói chuyện với thằng nhóc đó, cô còn rất nhiều điều muốn nói với nó... 

" Ừm. Mình về thôi Michi " Lấy vật dụng cá nhân của mình rồi kéo cậu ra ngoài bằng cánh cứa phía sau. 

" Vâng " Bế theo Yuu rồi theo chân cô,nếu bỏ quên em ấy lần nữa chắc khỏi thèm nhìn mặt mình luôn quá. 

/ Chị ấy lạ vậy nhỉ? / 

__________

Trên con đường vắng vẻ, đèn đường chiếu rọi con đường cả ba đang đi. Mỗi người một suy tư, yên ắng đến lạ thường, hôm nay ít sao nhỉ? 

Chẳng mấy chốc đã đến nhà, lúc này Yuki mới nói " Hôm nay, em chịu khó ăn mì nhé Michi " 

" Dạ, em ăn gì cũng được " Lại chiếc ghế sofa ngồi, cầm điều khiển lên xem ti vi hôm nay có gì vui. Yuu theo thói quen ngồi ngay vào lòng Takemichi cùng cậu xem truyền hình. 

Bữa tối của hai người trôi qua, Yuki có hỏi tại sao cậu khóc thì cậu chỉ bảo tâm trạng không vui thôi. Để tránh Yuki hỏi thêm cậu chuyển sang chủ đề khác, không khí hòa thuận ấy cứ tiếp diễn cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ. 

Chào tạm biệt Takemichi, cô đi về nhà mình. 

Trong suốt đoạn đường, cô vẫn luôn nghĩ về Kazutora nếu được cô vẫn muốn nói những lời đó đến cậu bé. Sau khi, được nghe người bạn thân kể về quá khứ của thằng nhóc đó khiến cô có chút gì đó thương cảm nhưng không xua đi hận thù trong cô. 

Cô có rất rất nhiều điều muốn gửi đến cậu nhóc đó, trách mắng có, xin lỗi có... mong sẽ gặp lại tên nhóc đó lần nữa. 

Vứt đống suy nghĩ rối bời leo lên giường ngủ. Mai sẽ là một ngày bận rộn lắm đây.

Bên Takemichi. 

Cậu cũng không khá khẩm gì cho ham, phải còng lưng ra giặt đồ của Kazutora rồi phơi lên. Mong chờ vào cuộc trò chuyện ngày mai của bọn cậu, mối quan hệ của của họ đã được cải thiện như vậy kế hoạch của cậu có thể diễn ra suôn sẻ. 

Thế nhưng Takemichi không biết ngày mai chuyện không lành sẽ đến với cậu...

____________

Mấy nàng chắc dần đoán ra được mối quan hệ của Yuki và Kazutora rồi ấy nhỉ? Hehe, Yuki sẽ là một trong những yếu tố giúp Takemichi thanh tẩy con hổ đú đởn này đó nha~

Do tui cũng muốn cho Yuki nhiều đất diễn hơn tí, do hết vụ này chị ấy sẽ lặn đi mất í=))

Chap này ngắn nên tui làm riêng một đoạn nói chuyện nhỏ cho mọi người xem nè~

Lưu ý: không liên quan gì đến cốt truyện hết nghen

___________

Tác giả : Xin chào mọi người tôi là phóng viên đến từ đài truyền hình TR hôm nay tôi sẽ phỏng vấn chủ tịch của hội " Những người u mê Takemichi " mới thành lập cách đây ít giờ.

Tác giả: Cho hỏi trong chap này tôi thấy cậu bị bơ khá nhiều lần, vậy cậu suy nghĩ gì về việc này? 

Yuu: Tất nhiên tôi không thể chấp nhận được. Đã bị bơ rồi còn bị cho ăn cơm chó no nê, nhưng vì chiều cao không cho phép nên không thể bay lên đấm hai người đó được. 

Tác giả: ...

Tác giả: Cậu nghĩ sao về Takemichi trong chap này?

Yuu: Qua lần này, tôi mới biết ổng lớn đầu rồi mà mít ướt thấy ghớm. Tưởng chap này bản tính mê trai của ổng không bộc lộ ra, ai ngờ đâu vẫn mất liêm sĩ như thường. 

Yuu: Nhiều khi tui cũng nhức đầu lắm chứ, chăm sóc một cái người sớm nắng chiều mưa như vầy quả vất vả cho tôi.

Tác giả: Đúng vậy nhỉ

Yuu: Vì thế, tôi đề nghị bà tác giả tăng lương cộng đất diễn cho tôi. 

Tác giả: Mong là vậy, à mà này...

Yuu: Hửm? 

Tác giả: Thiệt ra đang quay trực tiếp á=))

Yuu: CÁI GÌ???

Tại nhà Takemichi. 

Takemichi: Em hay lắm Yuu, tối này đừng có hòng vào nhà!! * nắm chặt điều khiển, nụ cười mất nhân tính hiện ra * 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net