Chương 1: Nhóc mềm mại khó dỗ quá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taiju nhăn mặt nhìn nhóc con trồng nấm ở góc nhà, lòng dâng lên một chút bất đắc dĩ khó nói. Nhóc con này mới năm tuổi, vậy mà tính khí thất thường đến mức anh cũng muốn bó tay.

"Em muốn làm ra cái hành động như vậy đến mức nào, thật ấu trĩ." Taiju hơi to tiếng, trong lòng chẳng còn kiên nhẫn nữa.

"Anh! Rõ ràng anh ăn mất bé dâu mà em cố tình để lại, không đền thì thôi còn mắng em!" Takemichi xoay người, mặt đối mặt với anh, hai má của nhóc bé bé mềm mềm đỏ ửng lên vì giận, đôi mắt đã chứa đầy nước chỉ chực trào ra. Nhóc dùng giọng non nớt của mình la lên, nói vài câu nữa nước mắt đã chảy xuống, nhóc mếu máo nhìn sang Yuzuha, ánh mắt chứa đựng toàn tia đáng thương.

"Chị, chị, anh ấy bắt nạt em, huhu."

"Ngoan nè, chị biết rồi, chị sẽ đòi lại công bằng cho em nha." Yuzuha không tài nào chống lại ánh mắt trong suốt đó, tim đã mềm thành một vũng nước, tâm loạn cào cào. Nói là làm, Yuzuha liếc nhìn anh trai, nhỏ giọng, "Anh à, anh là người sai, anh phải có trách nhiệm với việc làm của mình chứ. Sao có thể mắng một bé đáng yêu như Takemichi được."

Taiju ngứa cả lỗ tai, chậc lưỡi rồi bỏ một mạch lên phòng.

Tuổi trẻ nông nỗi, huống chi Taiju chỉ là một thằng nhóc bảy tuổi, anh dù rất muốn tiến đến dỗ dành nhóc mềm mại nhưng xấu hổ chưa vơi, Taiju đành cắn răng lơ đi.

Takemichi thấy tất cả hành động của anh, không hiểu sao lại có chút buồn lòng, nhóc đứng dậy, im lặng lau nước mắt, trao cho Yuzuha những viên kẹo quý giá còn lại của nhóc, chào chị một tiếng rồi lẳng lặng ra về.

Nhóc hiện tại không muốn gặp anh Taiju nữa, anh ấy chắc hẳn ghét nhóc rồi. Nhóc nghĩ lại hành vi của mình khi nãy cũng khá quá đáng, huống hồ anh Taiju cũng xin lỗi nhóc rồi. Nhớ lại lời mẹ nói, nhóc càng khẳng định Taiju đã không còn thích nhóc nữa. Huhu, Takemichi vừa đi vừa khóc, cái bứt rứt trong lòng chẳng thể nguôi ngoai, nhóc nắm chặt vạt áo dính tèm lem nước mũi, nấc lên từng tiếng một.

"Takemichi hả, cậu sao thế, a, sao lại khóc?" Hakkai từ công viên chạy về đúng lúc lại thấy Takemichi đứng khóc giữa đường, cậu hốt hoảng lau nước mắt cho nhóc, có lẽ vì cao hơn Takemichi nửa cái đầu cho nên Hakkai rất thuận tiện cho việc ôm nhóc vào lòng.

"Cậu bị đau ở đâu hả, đau quá thì nói tớ thổi thổi cho, đừng khóc nữa." Hakkai cũng đã đỏ ửng cả mắt, trong cuộc đời cậu sợ nhất là nhóc con này khóc lóc, mặc kệ cả hai đều bằng tuổi, Hakkai vẫn thấy Takemichi là bé đáng yêu mềm mại, cậu nhất định phải bảo vệ Takemichi như em trai của mình.

"Tớ không sao..hức..cậu về đi, tớ về đây." Takemichi mím môi hồng, vẫy tay chào tạm biệt rồi chạy thật nhanh về nhà.

Hakkai khó hiểu gãi đầu, lúc cậu vừa mở cửa đã mở miệng hỏi.

"Anh, chị, hai người làm gì nhóc con hả, sao cậu ấy lại khóc giữa đường kia kìa." Hakkai to tròn mắt nhìn Taiju cứng đờ người ở ngay bệ cầu thang, tiếp tục nói: "Cậu ấy khóc siêu siêu đáng thương luôn á."

Yuzuha lặng người nhìn qua Taiju: "Đó thấy chưa anh trai yêu, lo mà dỗ bé đi nhé." Tự làm tự chịu, Yuzuha thầm nghĩ đáng đời.

"Em ngậm miệng lại đi."

Tính khí vốn đã không tốt vậy mà Yuzuha đã dội thêm một gáo nước lạnh lên người, Taiju đen mặt u ám nổi cơn thịnh nộ.

Taiju bối rối tức giận, anh thật sự không biết phải dỗ nhóc con ấy làm sao nữa.

Em ấy đã khóc rất nhiều sao? Khóc vì anh sao?

Taiju cắn răng, trong lòng như bị hàng ngàn con kiến bao phủ. Sự tự trách lặng lẽ dâng lên, hồi lâu lại mãnh liệt bùng phát. Anh nhất định phải tìm cách khiến cho bạn nhỏ hết giận mới được.

Sắc trời tối đi một mảng, đèn đường bỗng nhấp nháy rồi chiếu rọi cả con đường. Tiếng reo hò của đám trẻ con nhỏ dần rồi dừng hẳn. Tiếng nhạc của những người bán kẹo kể chuyện khuất sau hẻm nhỏ rồi vụt tắt.

Takemichi ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn sự đổi thay của thành phố, đáy mắt đâu đó vẫn còn tia rũ rượi.

Nhóc lục lọi ngăn bàn, móc ra một lọ thủy tinh chứa khá nhiều mẩu giấy nhỏ. Mẹ nói rằng, mỗi khi muốn ước một điều gì đó, hãy viết thật cẩn thận rồi cho vào đây thì điều ước sẽ trở thành sự thật. Tuy nhiên mỗi tuần chỉ được một lần mà thôi.

Takemichi mới năm tuổi, chữ học chưa đâu đến đâu nhưng nhóc vẫn cố nắn nót viết ra từng lời ước nguyện, chữ nào không biết viết thì hỏi mẹ, mẹ sẽ giải đáp cho nhóc.

Takemichi cắt tờ giấy ra làm mảnh nhỏ lẻ, nhóc cầm bút chì hình con thỏ, cẩn thận viết xuống.

Con ước anh Taiju sẽ không ghét con.

Kế bên còn có hình Q^Q.

Nhóc gấp lại rồi bỏ từ từ vào lọ, sau đó cất vào trong ngăn bàn.

Bà tiên ơi, hãy giúp con nha.

Takemichi thật lòng cầu nguyện, nhóc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã nhẻm tối, mong sao điều ước thành hiện thực.

Năm ngón tay bé xíu chụm lại thành một nắm đấm nhỏ, đáy mắt vụt lên tia sáng rồi nhanh chóng biến mất, để lại bạn nhỏ đáng thương.

Chín giờ ba mươi hai phút tối, tivi vẫn chiếu chương trình giải trí, vợ chồng nhà Hanagaki đang ôm ấp giữa phòng khách, vừa lia mắt qua đã thấy cục cưng nhà bọn họ.

"Mẹ ơi, hôm nay con muốn một viên kẹo ạ." Takemichi mặc đồ ngủ hình bé khủng long mập mạp, trên tay còn có chú thỏ bông, cậu đứng bên cạnh ghế sofa, hướng đôi mắt to tròn về hai người lớn trong nhà.

"Cục cưng à, chẳng phải sáng mẹ đã cho con năm viên rồi sao, ăn nhiều đồ ngọt quá cũng không tốt đâu con." Mẹ ôm nhóc đặt lên đùi, hôn lên trán nhóc một cái rồi nhắc nhở.

"Nhưng mà..." Takemichi xoa đầu ngón tay, nhóc cảm thấy khó mở lời quá.

"Sao vậy con trai, nói ba mẹ nghe thử xem có gì ba mẹ giúp con giải quyết." Mẹ ngạc nhiên nhìn qua chồng, sau đó mỉm cười.

"Không...Không đâu ạ, con muốn tự làm." Dù sao đó cũng là lỗi lầm nhóc gây ra, nhóc phải có trách nhiệm với việc này, mẹ đã dạy nhóc phải dũng cảm đối mặt với mọi điều mình tạo nên.

Mẹ nhóc không nói gì, chỉ đưa cho nhóc một viên kẹo bọc đường, Takemichi rạng rỡ nhìn mẹ, nhóc đặt viên kẹo trong lòng bàn tay, nâng niu nó rất lâu.

Đây là viên kẹo đặc biệt nhất trong cuộc đời nhóc, vậy nên nhóc sẽ dùng nó để xin lỗi anh lớn.

Nhóc không muốn anh bỏ rơi nhóc, nhóc vẫn còn muốn đi theo anh.

Takemichi kỳ thực vô cùng hâm mộ Taiju, anh chỉ lớn hơn nhóc hai tuổi nhưng chiều cao cùng sức mạnh vượt trội đã khiến nhóc khắc sâu vào tâm trí, có lẽ cả đời nhóc cũng không thể quên được dáng vẻ anh xông ra bảo vệ nhóc trước lũ trẻ ở trường mẫu giáo.

Khoảnh khắc ấy, nhóc đã nghĩ, hóa ra trên đời này lại có anh hùng!

Anh hùng của cuộc đời nhóc, Takemichi càng nghĩ càng hưng phấn cùng lúng túng.

Hiện giờ anh Taiju chắc hẳn vẫn chưa hết ghét nhóc, nhóc phải làm sao đây?

Nhóc nằm trên giường, trằn trọc cả đêm, mỗi lần nhắm mắt lại nghĩ đến dáng vẻ lạnh nhạt rời đi của anh khiến nhóc chỉ muốn khóc. Nhóc thật quá đáng, đáng ra nhóc không nên hành động như vậy, Takemichi ôm chú thỏ bông thật chặt, rũ mi buồn bã.

Mãi cho đến hơn một giờ, nhóc con mới lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

Nhóc mềm mại rất ngoan, anh đừng giận nhóc nữa nhé!

Bé đáng yêu quá mấy pồ ơi, tui viết mà tui còn quắn quéooo, có ai thấy bé đáng yêu giống tuii hăm (≧ ◡ ≦) ♡.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net