Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Giyuu rời đi Nezuko cũng tới, cô tới còn đi cùng một người. Là Aoi, người vốn mất tích hơn 1 tháng nay. Nezuko khi gặp lại Aoi cũng vui mừng ra mặt. Dù sao cô cũng biệt tăm biệt tích suốt 1 tháng trời mà. 

Để lại Aoi cùng Tanjirou trong phòng bệnh cô nhanh chóng đi ra ngoài, ở khu bán đồ ăn có món của anh cô yêu thích, phải nhanh chân đi mua mới được.

"Ông chủ à, cậu mắc bệnh anh hùng quá mức rồi đó." Aoi vừa gặp lại đã cốc nhẹ vào đầu cậu. Người này luôn luôn khiến người khác phải lo lắng mà.

"Này nha, tớ đây là hi sinh không cần hồi đáp đấy nhá. Nếu là cậu chẳng lẽ cậu lại ngồi im chịu trói hả?" Tanjirou ôm đầu, phụng phịu nói.

"Cậu...đúng là cứng đầu mà. Đây, đồ cho cậu tẩm bổ. Toàn đồ tốt đó, dùng cho hết để còn mau khỏi." Cô đặt lên tủ cạnh giường một túi đồ, bên trong toàn thuốc bổ cho máu, phục hồi cơ thể.

"Cậu đến là được rồi đâu cần mang đồ làm gì, đồ người khác tặng mình còn chưa dùng hết." Tanjirou nhìn túi đồ nói, mấy ngày nay cậu đã dùng kha khá đồ tốt rồi. Miệng cũng đã ngán chỉ ngửi thấy thôi đã không muốn uống.

"Cho thì cậu dùng đi, nhìn cái cơ thể gầy tong teo của cậu kìa. Dùng đi còn có tí da thịt chứ." Aoi đi đến tủ đựng đồ cất vào rồi ngồi xuống ghế.

"Biết rồi. Mà cả tháng trời cậu đi đâu mà không liên lạc được?" Tanjirou nhớ tới chuyện mất tích kia ngay lập tức tra hỏi.

"Có việc bận thôi, yên tâm đi." Aoi hơi khựng lại nhưng cũng rất nhanh phản ứng.

"Là việc gì, từ sau hôm mà cậu bạn Inosuke của mình tới quán, mình để ý cậu hay mất tập trung lắm đấy. Cậu mất tích thì cậu ấy cũng mất tích cùng luôn. Hai người có chuyện gì liên quan đến nhau à?" Tanjirou nói hẳn một tràng, cứ nghĩ cậu sẽ không để ý tâm trạng của cô sau hôm đó ai ngờ lại kĩ càng đến mức này.

"Nếu nói hai bọn tôi là anh em cậu tin không?" Aoi trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.

"Anh em, không phải hai cậu không cùng..." Tanjirou ngạc nhiên, chưa nói hết Aoi đã chặn lại câu nói chưa nói hết.

"Phải, không cùng họ đúng chứ? Anh ta khi được nhận nuôi về đã được lão già cha nuôi của tôi cho theo họ của lão. Còn tôi khi nhận về lão vẫn để nguyên họ của tôi như vậy là vì tôi là đứa con ngoài giá thú của lão, nhận về chỉ để che mắt thiên hạ rằng mình đã làm chuyện tốt mà thôi. Lão không muốn tôi làm ô uế cái dòng họ Hashibira cao quý nhà lão." Tay hơi siết lại, nhưng khuôn mặt vẫn không chút gợn sóng.

"Vậy sao?" Tanjirou hơi cụp mắt xuống, gia đình của cậu cũng có tình trạng như vậy. Ngoại tình.

"Đối với lão tôi và anh ta chỉ là công cụ để trèo cao mà thôi. Lão muốn bọn tôi phải hết lòng phụng dưỡng lão khi về già. Cậu muốn biết tại sao tôi lại mất tích suốt 1 tháng trời không? Do lão đấy, lão ép hôn tôi. Bắt tôi cưới người mà mình đến mặt còn chưa biết." Aoi hơi nghiến răng nói.

"Ép hôn?! Sao...sao lại vậy? Nezuko con bé...biết chưa?" Tanjirou hơi lớn tiếng.

"Chưa biết, nếu nói em ấy có thể sẽ tuyệt giao với tôi đấy. Cho nên...Tanjirou giúp tôi giấu đi được không?" Aoi nâng mắt nhìn thẳng vào cậu.

"Tôi biết cậu sẽ nói, tôi đương nhiên có thể giấu nhưng không phải là mãi mãi. Cậu biết mà cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, không thể giấu suốt được." Tanjirou cũng rất thản nhiên đáp lại.

"Hơn hết, hãy cho tôi lí do chính đáng để tôi có thể giúp cậu." Ánh mắt nghiêm túc đặt lên người cô, đối với Tanjirou hạnh phúc và an toàn của Nezuko chính là thứ rất quan trọng đối với cậu.

"Nếu em ấy biết chắc chắn em ấy sẽ tìm tôi và muốn cùng tôi chống lại lão già đó, cậu là anh trai hẳn cậu sẽ biết tính của em ấy như thế nào. Nếu vậy điểm yếu duy nhất của tôi sẽ bị lộ ra, tôi không muốn kéo 2 người vào nguy hiểm cùng với tôi." Aoi đáp lại, ánh mắt nghiêm nghị đang đặt trên người cô cũng đã biến mất.

"Lần này tôi sẽ giúp cậu nhưng không phải cái gì là mãi mãi cậu hiểu mà, có cố thế nào vẫn sẽ có ngày lộ ra thôi. Nhanh chóng kết thúc đi, càng nhanh càng tốt." Tanjirou với tay lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường mở camera quán lên để kiểm tra, miệng vẫn để ý tới cậu chuyện của Aoi.

"Tôi biết mà, 3 tháng thôi. Cố gắng kéo dài nhất ba tháng là được." Aoi hạ xuống tảng đá đang đè nặng trong lòng , vậy là có thể yên tâm rội

"Ừm, tôi tin cậu." Tanjirou cười nhẹ hướng tới Aoi, người nãy có lẽ là người cậu luôn tin tưởng vô đối. 

Nhờ công của mấy lọ thuốc tẩm bổ và sự ép ăn đến từ Nezuko thì cậu cũng đã hồi phục nhanh chóng. Dù Iguro không muốn nhưng Tanjirou đã xuất viện trước dự định một tuần liền. Iguro dù tiếc đến mấy vẫn lết đến phòng của Tanjirou để thông báo.

"Tanjirou, hôm nay em được xuất viện rồi. Tình trạng của em cũng đã hoàn toàn hồi phục chỉ cần về nhà chú ý chế độ ăn uống là được." Iguro đưa cho cậu tờ giấy kê đơn thuốc cùng chú ý.

"Vậy sao? Cảm ơn anh nhiều! Iguro - senpai!" Tanjirou nhận lấy đơn thuốc rồi tươi cười cảm ơn.

"Không...không có gì. Mà đừng gọi tôi như vậy nữa." Iguro hơi che mặt lại, né tránh ánh mắt cảm kích từ phía cậu.

"Không gọi vậy nữa thì em sẽ gọi là Iguro - san, vậy thôi." Tanjirou thuận theo anh mà đổi.

"Được rồi, không đùa nữa. Em không muốn về nhà sao? Mau mau thu dọn đi." Anh vì muốn xua đi cái bầu không khí ngượng ngùng này mà buột miệng nói.

"A...vâng. Em quên mất." Tanjirou nghe được anh nhắc nhở mới đứng dậy tiến tới tủ đựng đồ thu dọn.

Trong lúc cậu loay hoay dọn đồ ánh mắt của anh dán lên từng cử chỉ của cậu. Với tần suất công việc của anh có lẽ sẽ khó mà gặp cậu thường xuyên được. Cửa phòng bỗng mở xoạch ra, Kanao hôm nay tới thay Nezuko trông chừng Tanjirou. Gật đầu coi như chào hỏi với anh rồi quay qua chỗ cậu.

"Tanjirou, cậu làm gì vậy?" Hơi khó hiểu nhìn cậu đang dọn dẹp đồ dùng.

"Mình được xuất viện rồi. Thu dọn đồ rồi về nhà thôi." Tanjirou cười tươi rói hướng Kanao nói.

"Để tớ giúp cho." Tiến tới giúp đỡ cậu thu dọn, việc này đã khiến cho ai đó nghiêng dần hũ giấm đã ủ chua loét.

"Tanjirou." Iguro nhẹ giọng gọi.

"A..em đây. Có việc gì sao ạ?" Tanjirou quay qua tròn xoe mắt nhìn anh.

"Trao đổi số điện thoại đi. Em kinh doanh quán cafe không phải sao? Khi nào anh muốn mua gọi em là được rồi." Giơ ra chiếc điện thoại ý muốn xin số.

"Vâng!" Nhận lấy chiếc điện thoại kia rồi nhanh tay gõ số liên lạc của mình vào.

"Đây, số của em. Cứ gọi bất cứ lúc nào anh muốn, bọn em phục vụ 24/24!" Trả lại rồi định quay ra giúp Kanao thì cô đã xong rồi.

"Cậu thay đồ đi rồi còn về." Đưa sẵn một bộ đồ cho cậu rồi nhanh chóng xách đồ ra ngoài cửa đứng đợi. Cô không nên ở lâu trong đây.

Tanjirou nhận lấy rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm thay đồ. Iguro vẫn đứng đợi. Anh vẫn còn việc chưa nói với cậu. Tanjirou bước ra vẫn thấy anh đứng đợi hơi thắc mắc tiến lại gần hỏi.

"Iguro - san, còn chuyện gì sao?" Hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh. Đôi bông tai hanafuda cũng theo vậy mà lắc lư. 

Đôi bông tai này là kỉ vật của mẹ cậu để lại, nó đã sớm trở thành vật bất li thân với cậu từ lâu.

Đang khó hiểu nhìn anh thì Iguro tiến tới gần một tay vòng qua eo cậu kéo Tanjirou áp sát vào mình. Trong lúc Tanjirou chưa kịp tiêu hóa chuyện gì xảy ra thì anh lại đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ. 

"Anh muốn công khai theo đuổi em, anh thích em từ khi chúng ta còn học sơ trung. Cho anh cơ hội theo đuổi em được không?" Áp trán mình lên trán cậu, giọng nói trầm ấm như mật ngọt rót vào tai Tanjirou.

"Em...chưa biết nữa. Tất nhiên em cũng sẽ không thể từ chối, em đồng ý. Chứng minh cho em thấy anh có thực sự yêu em không? Hay đó chỉ là hứng thú nhất thời." Tanjirou nhắm hờ mắt nói, giọng nói mang theo chút hồi hộp. Sau những chuyện kia cậu cũng nên mở lòng để tìm duyên rồi.

"Được." Hơi bất ngờ nhưng rất nhanh trên khóe miệng của anh đã câu lên một nụ cười nhẹ. Anh sẽ làm hết tất cả những gì mình có thể để chứng minh mình yêu em như thế nào.

Hai người tách ra, Tanjirou nhanh chóng bước ra ngoài. Trên mặt đã xuất hiện vệt hồng. Kanao cũng ngầm hiểu rồi im lặng đi theo cậu. Cô không phải là người khéo ăn nói, nếu hỏi có khi lại làm cậu mất tự nhiên.

Vừa ra đến cửa chính bệnh viện đã gặp người mà cậu không muốn gặp nhất. Nếu cho cậu tự do chọn lựa người nào có thể đến thăm cậu sẽ cho tất cả những người thân thiết với mình nhưng ngoại trừ người này cậu sẽ thẳng thừng nhấn nút chọn 'không'!

____________________________

Hết chap 16.

Au xin phép sửa đổi lịch đăng truyện nhé, 2 tuần một chap được không? Au đang dần tiến vào lớp 9 cũng sẽ là thời gian bận rộn nhất trong 4 năm học THCS, đầu năm au cũng sẽ có một bài kiểm tra đánh giá nữa vậy nên au rất bận. Vì đề kiểm tra sẽ chẳng biết vào những gì mà kiến thức lại mênh mông nên au phải tăng cường thời gian học tập. Cho au xin lỗi vì không đăng truyện đều đặn, đó là lỗi của au. Mong mọi người thông cảm.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net