1. Đường Bảo x Thanh Minh | Hai thân [R19]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bảo cho gã nhiều thêm, đến khi cả hai ngất đi thì thôi.

Vậy nên việc giận dỗi Đường Bảo cũng là lý do cho Thanh Minh hạ mình mà làm ra hành động nhục nhã này. Gã đã tự biết cách làm thỏa mãn bản thân, mặc dù nó chẳng thể sướng bằng việc tên nhóc đó chạm vào cơ thể. Nhưng cũng giúp giảm cho gã đôi phần khó chịu.

Hai chân ma sát vào nhau, bên dưới cùng trên đã rỉ ra ngoài như đã quen cái thèm khoát mỗi đêm của cơ thể này. Chẳng biết do rượu hay đến từ bên trong mà Thanh Minh cảm thấy mùi hoa mai cứ liên tục xộc vào mũi gã, hòa trộn vào đó là thứ dược hương quen thuộc của tên nhóc Đường Bảo đã tự ý đặt vào trong phòng gã với lý dó để giảm bớt căng thẳng. Chẳng biết nó có thật không nhưng chỉ cần ngửi nó Thanh Minh có cảm giác tên nhóc đó đang ở cạnh gã vậy. Mặc dù tiếng Đường Bảo đang í ới gọi gã bên ngoài thật.

Bàn tay Thanh Minh chườn bò khắp cơ thể, bàn chân co bắp để hông được nâng lên như thể khao khát ai đó nắm chặt lấy mình. Hạ thân theo đó cũng dựng đứng trên cao giống một lưỡi kiếm hướng thẳng, chỉ khác lưỡi kiếm này chẳng sắc nhọn được nữa mà co giật mong muốn được chạm vào và giải phóng. Bàn tay Thanh Minh vòng xuống dưới đùi như đang tự nhấc mình bản thân khỏi mặt giường, tay gã khẽ chạm vào hậu nguyệt co rút đang rỉ ra thứ dịch nhớt nhát bám vào ngón tay, chứng tỏ nó đã mong muốn ai đó hãy lấp đầy mình thế nào rồi. Nhưng có chết Thanh Minh cũng không muốn tự mình cho vào, mặt gã đã đỏ rồi mà giờ chẳng khác gì cái màu hoa mai trong đồng tử gã.

Không ngờ một Mai Hoa Kiếm Tôn vĩ đại như gã lại làm ra cái trò đáng xấu hổ này.

Tên Đường Bảo chết tiệt, nếu như Thanh Minh mà có thể biến mình thành hai thì gã sẽ vắt khô tên nhóc đó không bao giờ ra khỏi được giường.

"Tên nhóc khốn nạn!"

"Tên nhóc Đường Bảo đó đần đúng không?"

"Ừ nó chẳng khác g- hả?"

Một giọng nói khác vang lên đáp lại lời Thanh Minh, khiến gã giật mình bật dậy và ngay sau đó là nghệt ra khi trước mặt gã là một kẻ giống hệt bản thân. Cơ thể trần như nhộng, từ ánh mắt đến cử chỉ thậm chí khi gã xâm nhập vào bên trong thì nguyên khí thuần khiết đó cũng giống hệt Thanh Minh.

"Ta là ngươi và ta có thể biết ngươi đang suy nghĩ gì về ta đó."

Bản sao kia lên tiếng trước.

"Ngươi làm cái quái gì vậy hả?"

Bản sao bị Thanh Minh lao thẳng về phía trước mà đè xuống, cùng lúc đó bên ngoài cũng vang lên tiếng uỳnh uỵch.

"Sư huynh sao vậy- Ể???"

Là Đường Bảo dám tự ý xông vào, tên nhóc chưa kịp nói hết câu thì mặt cũng đã nghệt ra giống hệt Thanh Minh vừa rồi. Cuối cùng nó hét lên thất thanh vang động cả Hoa Sơn.

"Ơ? Ơ? Cái quái gì vậy???"


***


"Vậy là ngươi là ta và bị Thiên Tôn kéo tới đây?"

Thanh Minh nhìn chằm chằm kẻ đối diện mình.

"Ta đã bảo rồi mà tự dưng đang yên đang lành bị lão già Thiên Tôn kéo tới đây. Chẳng có tên nhãi nào dám giả mạo ngươi tới mức, bước vào căn phòng này mà ngươi không phát hiện và có một nguyên khí giống hệt nhau vậy đâu!"

Chung Myung cáu gắt, hai tay xoa thật mạnh cái đầu rối bù của mình.

"Nếu không phải ngươi ước cái điều phẩy gió đó thì ta đã không bị lão già kia tới đây rồi. Chậc ai lại đi ước rằng bản thân biến thành hai để vắt k- ưm..ưm."

Chung Myung chưa kịp nói hết câu đã bị Thanh Minh nhanh chóng bịt mồm lại.

"Ngươi không cần nói lại đâu."

"S-Sư huynh, đệ muốn nói."

Đường Bảo với những cục u xưng tẩy trên đầu bị cả hai Thanh Minh đánh cho nhừ đòn vì dám tự ý xông vào, đang quỳ dưới nền gạch nhìn chăm chăm vào hai đại sư huynh của hắn.

"Vậy làm sao để sư huynh, ý đệ là sư huynh bị Thiên Tôn kéo đến ấy, làm sao để trở về."

"Chậc!"

Cả hai Thanh Minh cùng lúc tặc lưỡi, hai chân đan chéo để đùi cọ sát vào nhau hạ thân theo đó cũng lộ ra, có lẽ vì cùng là một thể vậy nên hành động của họ cũng làm hệt nhau. Điều đó làm Đường Bảo nhìn không chớp mắt, trong lòng thèm khát nuốt nước bọt cái ực.

Có tận hai sư huynh đang ở trước mặt Đường Bảo, hai thân thể chần chuồng đó như đang kích thích con quái vật bên trong hắn. Cũng đúng thôi, vì đã rất lâu rồi Đường Bảo chưa chạm vào sư huynh mà giờ lại xuất hiện đến hai ngươi mà còn loãng thể khiến cho hắn càng trở nên rạo rực. Hạ thân bên dưới cũng bắt đầu nhô cao, khiến Đường Bảo phải xấu hổ dùng hai tay đặt trước đùi để che chắn lại.

"Chỉ có một cách khiến ta trở về mà thôi."

"Đó là cách gì?"

Câu hỏi của Thanh Minh và Đường Bảo cùng lúc vang lên. Nhưng Chung Myung chỉ mỉm cười gian xảo nhìn cả hai, ánh mắt liếc sang Thanh Minh rồi hất mặt về phía Đường Bảo đang quỳ dưới đất. Bàn chân không quên đưa gần tới cằm hắn mà nâng lên cao.

"Chính là song tu."

"Hả?"

"Chính là ta và ngươi sẽ cùng song tu với tên nhóc Đường Bảo."

Cả người Đường Bảo giật lên, khuôn mặt vốn đã nghệt ra bấy giờ đã đỏ bừng như phát hỏa. Cảm giác như nhiệt độ trên cơ thể hắn đã bốc lên vì nóng, vì nghe xong lời nói của sư huynh mà trở nên kích thích.

"Chẳng phải đây là mong muốn của ngươi sao?"

Chung Myung dí mặt lại gần Thanh Minh, miệng y kề vào người kia thì thầm điều gì đó mà Đường Bảo không nghe rõ nhưng khi sư huynh của hắn nghe xong thì cả hai lại cười một cách gian xảo hệt như lúc đại huynh của hắn lên kế hoạch đập nát lũ đệ tử Tông Nam.

Đường Bảo cảm thấy điều gì đó không lành.

Bỗng hai tay của Đường Bảo bị hai sư huynh mỗi bên nắm lấy, khuôn mặt cả hai tựa vào nhau cùng lúc mỉm cười nhìn hắn khiến hắn như bị mê bởi hai đồng tử màu hoa mai kia.

"Bảo lại đây."

Đường Bảo biết điều bất an ở đây là gì rồi nhưng hắn lờ đi, đôi chân vô thức lên tiến gần tới hai kẻ mang khuôn mặt giống nhau kia.

"Sư huynh..."

Điên thật và chết mất.




....




Sắc dục.

Cả đời Đường Bảo nghĩ hắn sẽ không bao giờ chạm và màng tới nó, bởi hắn ta khinh thường thứ phạm tục này. Nó là một điểm yếu cho thế gian và Đường Bảo không cho phép cái kinh tởm đó tồn tại trong cuộc sống của hắn. Nhưng khi gặp sư huynh, Mai Hoa Kiếm Tôn thì tất cả mọi thứ hay phép tắc Đường Bảo đặt ra đã bị đảo lộn và xoay chuyển tất cả.

Đường Bảo đã có một tri kỷ và tri kỷ đó đã trở thành đạo lữ của hắn, một nam nhân và là một đạo sĩ vang vọng khắp thế gian Mai Hoa Kiếm Tôn.

Đường Bảo và sư huynh của hắn cũng là từng những kẻ rất vụng về trong cảm xúc, chẳng biết làm gì và biểu lộ ra sao để thể hiện với ái nhân của mình. Cả hai đơn giản chỉ là từ những cái nắm tay, từ những khoảnh khắc chạm lưng vào nhau khi chiến đấu, rồi rất nhiều cái hôn vô tình đầy ngượng ngùng xấu hổ và trở nên mạnh bạo. Để rồi tất cả đạt tới đỉnh điểm, cả hai đã làm nói đúng hơn là động phòng như thể họ là một phu thê đích thực. Một lần, hai lần và rất nhiều lần, từ một kẻ chẳng biết gì về sắc dục, Đường Bảo nghiện nó, nghiện những cái chạm, những lần vào sâu bên trong cơ thể của sư huynh tới mức chẳng thể nào thoát ra.

Sư huynh ta ái huynh nhưng ta cũng sẽ phát điên lên mất.

Ừ, Đường Bảo đã trở thành kẻ điên ngay lúc này rồi, sắc dục nhân thành đã làm hắn chẳng phân biệt được ai là ai.

Bởi Đường Bảo chẳng thể tưởng tượng được mình lại chơi cái trò biến thái này nhưng đó lại là sư huynh của hắn, nói đúng hơn là tới hai Thanh Minh đang phục vụ hạ thân của Đường Bảo. Ừ, cả hai đang hạ mình liếm láp cái đó của hắn và Đường Bảo miễn nhiễm chỉ biết nắm chặt mà ngắm nhìn hai sư huynh phục vụ.

Hai đầu lưỡi liên tục liếm láp. Người thì vờn nửa trên, người thì mút đầu dưới. Cái miệng lớn của Chung Myung liên tục mút mát đầu lỗ, chốc chốc lại nhả chút nước bọt ra để làm ướt đầu trên nóng hổi. Hàm răng gặm xung quanh mép viền, khiến chúng trở nên đỏ thành một màu hiện lên những vết thâm vô cùng mờ nhạt. Môi y lăn trượt từ dưới lên trên, để cả miệng mở rộng rồi bao bọc lấy cả đầu hạ thân. Mùi khai cùng cái vị tanh tưởi kì dị làm Chung Myung theo đó nhăn mặt nhả ra mà nhổ cái toẹt.

Thanh Minh vuốt ve phần dưới. Đôi bàn tay to lớn chứa đầy vết sẹo của những tháng ngày luyện tập cùng chiến đấu đó đang liên tục nhào nặn hai thứ hình tròn kia, đôi chút lại ngứa ngáy mà dùng móng tay nhấn lấy phần giữa của nó như thể trừng phạt, khiến cả một mảng da nhợt nhạt hiện lên những vết lõm trông đầy dị dạng. Lưỡi gã thè ra vờn theo chiều đường gân nổi cộm. Lông tơ không sum sê nhưng thay vào đó các sợi khá là dài, vậy nên khi sát gần chúng sẽ chọc vào da mặt khiến Thanh Minh cảm thấy ngứa ngáy.

"Mẹ kiếp ta nhổ luôn cái này của ngươi đi. Ngứa kinh khủng!"

Đường Bảo nghe thế cũng giật mình tỉnh khỏi cơn khoái cảm, cả người lùi về sau né tránh.

"Sư huynh! Sao huynh có thể làm thế với ta, nếu không đệ chết mất đó."

"Ta thích vậy đó, đệ muốn sao?"

Chung Myung và Thanh Minh trừng mắt, cả hai kéo chặt lấy chân Đường Bảo giật về chỗ cũ. Bàn tay họ cùng lúc nắm lấy hạ thân mà ma sát lên xuống. Môi chạm vào nhau rồi lôi kéo lên thẳng đầu trên, hai đầu liên tục mút chùn chụt rồi để cả nước bọt chót lọt vào lỗ, khiến hạ thân ngứa ngáy căng phồng lên như thể trào trực nổ tung.

Sống lưng Đường Bảo run lên chứng tỏ hắn sắp ra rồi. Hai chân co bắp liên tục quằn quại lên xuống rồi chà mạnh vào nền sàn. Đến khi chẳng chịu nổi thì Đường Bảo mới nhắm chặt mắt lại, ngay lập tức giải phòng toàn bộ thứ khó chịu mà bản thân nhịn nãy giờ lên khuôn mặt của họ.

Chung Myung và Thanh Minh ngơ ngác nhìn nhau, cái sự nhớt nhát đó đang tuột chảy xuống khắp mặt cả hai làm họ vô thức liếm nó rồi nhăn mặt, nhắm chặt mắt lè lưỡi ra tỏ vẻ khó chịu. Đúng thôi vì đây là lần đầu Thanh Minh hạ mình làm chuyện đó mà, bình thường toàn Đường Bảo dẫn dắt gã vào trong thôi.

Nhưng cảnh tượng này đã thu vào mắt Đường Bảo rõ mồn một. Cổ họng hắn nuốt khan, hạ thân mềm xèo sau đó dựng đứng lại theo kích thích từ cơ thể trên. Chung Myung và Thanh Minh cũng ngước lên nhìn Đường Bảo và hắn chỉ biết che mặt xấu hổ.

"Tại sư huynh quyến rũ quá... ta không chịu được.."

Bình thường toàn hắn trêu chọc đạo sĩ sư huynh, ấy thế mà giờ lại bị người kia lật ngược lại làm hắn chỉ biết đỏ mặt mà ngượng ngùng như một thiếu nữ lần đầu hành sự chuyện đó.

Chung Myung và Thanh Minh bước lên giường, cả hai nắm chặt tay Đường Bảo chạm vào ngực mình rồi khẽ thì thầm, cái giọng điệu đó chẳng giống họ lúc bình thường.

"Bảo, đệ muốn ta hay ta?"

"Đ-Đệ...Đê-ệ..."

"Hử?"

"Đệ muốn cả hai!!!"

Đường Bảo hét ầm lên, sau đó kéo Chung Myung và Thanh Minh ôm vào hai bên như thể một gã thương gia ăn chơi ở tửu lâu. Đường Bảo hôn qua lại mỗi người, hai tay còn không quên sờ soạng ngực của họ, nắn bóp một cách quá trớn khiến đầu ti dựng lên ửng đỏ vì bị ma sát.

"Bảo, muốn cho vào."

Thanh Minh và Chung Myung thì thầm vào tai hắn, không quên hôn lên gò mà Đường Bảo như thể kích thích.

Ừ, tất nhiên Ám Tôn Đường Bảo chẳng thể chịu được nữa trực tiếp dùng sức đè cả hai sư huynh của hắn xuống giường. Đường Bảo nhìn chằm chằm vào nơi tư mật đang co rút liên tục kia mà vô thức liếm môi, Chung Myung và Thanh Minh nhìn thấy hành động đó chỉ biết xấu hổ mà tự động banh chân ra rộng hơn.

"Sư huynh..."

Hai bàn tay Đường Bảo chạm vào mỗi bên, cổ họng hắn khô khốc đến lạ như đã lâu ngày chưa được uống nước và mãi cho đến bây giờ hắn mới sắp được nhâm nhi nó sau bao nhiêu mong mỏi. Ngón tay từ từ đưa vào bên trong chỉ thế thôi cũng đã khiến hai người kia run lên, nhưng thế là chưa đủ hoặc đúng hơn đầu óc Đường Bảo chẳng thể bình thường được rồi. Nay có lẽ là hắn đã ăn phải dược tình mà ngu ngốc dám đâm thẳng bốn ngón tay vào trong cơ thể của hai đại sư huynh mà không màng đến họ có đau hay không.

"A!"

Chung Myung và Thanh Minh gào lên, bàn tay cả hai đan vào nhau, đồng tử màu hoa mai chẳng còn nữa mà mà trắng dã long lên sòng sọc nhìn Đường Bảo đầy hận thù như đang nhìn thấy một tên tà phái nào đó.

Đường Bảo cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí đó nhưng hắn vẫn mặc kệ mà hành sự theo việc của mình làm. Thậm chí cúi người xuống tặng đùi cả hai mỗi bên một vết cắn trong lòng đùi.

Bốn bàn tay mỗi bên trót lọt bên trong, tuyến tiền liệt bị thô bạo móc, chốc chốc còn bị đầu ngón đâm thủng lấy hệt như một động tác ra vào của một hạ thân đặt vào. Móng tay Đường Bảo không quá dài nhưng lại khá sắc nhọn và có phần mài đi do quá trình chạm vào độc quá nhiều, vậy nên cứ mỗi lần gãi lấy thành ruột dường như đang cố tình cồn nát nó bằng độc dược Đường Môn vậy. Phần thịt bên trong trở nên đau rát lại nóng bừng châm thêm một ngọn lửa. Tuy ngón tay chẳng thể sánh bằng hạ thân nhưng Đường Bảo cũng rất tự hào với những gì mình làm ra bởi nhìn sư huynh đang nắm chặt tay người còn lại, cùng cong mông, cùng rên rỉ mà ứa ra nước mắt sinh lý và đồng bộ chảy ra thứ nước đang phủ đầy bên trong ngón tay Đường Bảo chứng tỏ kĩ thuật của hắn đã làm tới hai người sung sướng.

Hạ thân Đường Bảo cương cứng rỉ nước ra và nổi phình lên như đang gào với con người trên là nó chẳng chịu đựng được nữa mà hãy mong chóng cho nó được bao bọc. Bàn tay hắn cầm lấy hạ thân, đưa nó sang bên phải rồi lại ngó ngàng sang trái rõ ràng phân vân chẳng biết nên chọn lựa ai. Bình thường Đường Bảo chắc chắn đã hấp tấp cho vào để lấp đầy bên trong nơi sung sướng kia rồi, nhưng hiện tại có tới hai sư huynh và điều đó làm hắn bối rối chẳng biết nên làm điều đó với ai trước.

Để rồi điều đó đã làm chọc tức hai người dưới, lập tức Đường Bảo đã bị hai cước đá văng khỏi giường.

"A! Sư huynh làm gì vậy??"

Đường Bảo lồm cồm bò lại giường, miệng thì không quên gào lên oán trách vị sư huynh hắn, chỉ thấy cả hai đã ngồi dậy mặt đen như thể bị cướp cái gì đó mà nhìn chằm chằm Đường Bảo.

"Thay vì ngươi để bọn ta phải đợi chờ một cách trêu chọc đó thì tự mình mà phục vụ cả hai cùng lúc đi tên nhóc động dục."

Thanh Minh siết chặt cổ Đường Bảo như muốn bóp nó, khác với người còn lại thì Chung Myung chỉ tiến gần tới vai hắn mà tựa đầu, bàn tay siết chặt vào hạ thân của Đường Bảo như muốn găm kiếm vào nó khiến hắn tái cả mặt.

"S-Sư huynh... từ từ đừng làm vậy. Đệ chết mất, sư huynh mà bóp nó là không có ai phục vụ hai người đâu."

"Vậy sao?"

Cả hai cười khùng khục đầy gian xảo, vẻ mặt đó không khác gì lúc sư huynh của hắn đánh đập tụi Tông Nam cả.

Bàn tay Chung Myung vòng lấy cổ Đường Bảo, trong khi Thanh Minh nắm chặt lấy tóc hắn, cùng lúc kéo ngã người kia xuống giường. Cả hai leo lên người Đường Bảo mà ngồi, Chung Myung ngồi trên hạ bộ còn Thanh Minh thì chèo lên ngực, họ không quên vận một chút linh lực hòng khiến Đường Bảo không phản kháng được.

"S-Sư huynh...Shhut!

Hạ thân Đường Bảo đã được lấp đầy bên trong Chung Myung, cảm giác ẩm ướt, co bóp tới từng khúc gang khiến hắn phải bật ra âm thanh rên rỉ đầy thỏa mãn. Nhưng Chung Myung chẳng hề thoải mái như vậy, cho dù đã được chăm sóc dạo đầu nhưng việc đột ngột cho vào khiến y cũng cảm thấy không thoải mái, cảm giác rát ràn lại vừa khó chịu do một vật to lớn cho vào làm Chung Myung phải mất thời gian lúc lâu mới bắt đầu chuyển động.

Chung Myung chẫm rãi, từ từ ngồi lên rồi thụp xuống theo từng nhịp vô vùng rề rà để có thể làm quen được với việc chủ động. Hông nhẹ nhàng đẩy, chút một lại giật lên, lùi xuống khiến hạ thân theo đó chuyển động rung lắc liên tiếp đập qua lại xung quanh thành ruột. Và một tiếng 'ấp', ngay lập tức Chung Myung chuyển động hông lên cao mà dập xuống, một lực quá mạnh bởi nó chứa chút linh lực mà y quên dập tắt khiến không chỉ bên trong di chuyển, mà cơ bụng của Đường Bảo theo đó cũng nổi phình lên như bị đấm thẳng vào. Đầu thân co giật vì tác động theo đó mà căng ra, kéo dãn bên trong thành ruột. Mỗi lần mà Chung Myung di chuyển thì nó sẽ càng nổi phồng lấp đầy toàn bộ huyệt thành. Cả người Chung Myung dập vùi trong hạ thân căng phồng kia, khoái cảm đã làm y quên đi xấu hổ, bỏ ngoài giác cảm đau đớn như đang đắm chìm vào một không gian tràn ngập cơn say của rượu tình.

Trong khi đó chỉ có Thanh Minh là bất động không biết làm gì, cả người gã đỏ lừ như con tôm luộc, phát nóng bừng lên vì đã bị nấu quá chín. Để rồi mông gã bị tay Đường Bảo kéo dật về phía trước.

"Sư huynh hãy lấp đầy miệng của đệ bằng thứ đó của huynh đi."

Miệng Đường Bảo mở to, lưỡi hắn thè nhỏ dãi ra như một con chó liên tục thở dốc. Không để Thanh Minh phải trả lời, thì Đường Bảo đã nhanh chóng kéo sát thân thể Thanh Minh đến gần cổ, ngay sau đó rướn đầu lên mà ngậm lấy hạ thân của sư huynh hắn vào miệng mình. Lưỡi Đường Bảo uốn lấy theo từng động nhịp ra vào, cả má hóp lại để hút lấy hạ thân. Thứ đó của Thanh Minh tuy không quá to nhưng chẳng kém cái của hắn là bao, vậy nên Đường Bảo có chút chật vật khi muốn nhét toàn bộ hạ thân của sư huynh hết thẩy lấp đầy bên trong miệng, bởi đầu thân đã gần chạm vào thành của hắn. Hàm răng Đường Bảo đay lấy thân gốc, mỗi lần chạm vào đường gân sẽ nghiêng nó sang bên để nó có thể trúng lấy phần răng sắc của hắn. Lông tơ vốn khá dày, vậy nên khi đút cả dương vật vào miệng thì nhúm lông theo đó cũng cho vào bên trong cọ sát khắp khoang miệng, kẽ răng gây ngứa cho lưỡi của Đường Bảo nhưng hắn đã quá quen với việc này. Vì đâu có phải lần đầu hắn làm chuyện này với sư huynh hắn đâu. Hai buồng hoàn tinh rung lắc theo mỗi động tác, cứ mỗi lần đập vào nó sẽ va chạm lên cằm Đường Bảo tạo ra những tiếng vang đầy đau rát, bởi tư thế này vô cùng bất lợi cho hắn, vì bình thường toàn hắn chủ động các động tác khi làm. Nhưng dù sao cũng khá thoải mái mà nhỉ, bên dưới được bao bọc, bên trên thì được lấp đầy cho dù nó có chút khó thở cho Đường Bảo vì sư huynh của hắn đã quên bản thân vẫn đang vận linh lực.

Bàn tay Đường Bảo xoa nắn mông Thanh Minh như đang nhào nặn thứ bột độc dược hắn pha chế. Hai đầu ngón tay chọc vào bên trong hậu nguyệt, rồi tàn ác banh rộng nó ra làm phần thịt bên trong bị thoáng không khí mà co bóp giật giật nhả nước.

Thanh Minh chảy nước mắt, rên rỉ bởi khoái cảm ngập tràn. Bị trêu đùa mà sướng chẳng thể tả nổi, đầu óc gã lâng lâng như đã húp ngập trăm bình rượu vào người. Đầu Thanh Minh ngả ra sau tựa vào vai Chung Myung đang liên tục nấc lên những động tác vang dội đầy rung lắc khiến gã chẳng trụ vửng được bao lâu mà phải ngửa lại về phía trước. Chung Myung thấy vậy chẳng hiểu sao lại túm lấy tóc Thanh Minh giật lại, bờ môi gấp gáp hôn lấy môi người kia.

Cả Đường Bảo lẫn Thanh Minh phải trừng mắt vì sốc. Đồng tử xanh mở to, nếu như không phải miệng đang ngậm hạ thân thì có lẽ Đường Bảo đã há hốc mồm hét ầm lên như một thiếu nữ khi phải chứng kiến hai sư huynh của hắn đang bú mỏ nhau hì hục. Nhìn cái lưỡi của họ chạm vào nhúc nhích như một con lươn uốn cong mình chạy đi tìm nước, nước bọt chảy xuống mỗi khi đỉnh đầu lưỡi cả hai chạm vào nhau. Nhả ra, nuốt vội vào rồi lại lặp lại hành động đó rõ ràng là hai kẻ say rượu đang khát nước.

Phàm rằng, người tình trong mắt hóa tây thi. Việc mà Chung Myung và Thanh Minh làm như lúc này đang kích thích Đường Bảo. Một mỹ cảnh đến rung động kích thích dục vọng con người phải làm chuyện xấu xa để thỏa mãn cái khát bên trong. Và đúng vậy, ba dòng nước của ba kẻ xấu xa đã bắn ra. Dòng dịch nhầy nhụa như một mùa nước lũ đi nhanh mà vội vàng và chỉ để lại nó là hậu quả.

Thanh Minh và Chung Myung tựa lên nhau, hơi thở gấp gáp phà vào mặt người kia rồi cả hai từ từ ngả xuống, đổ ập về sau mà chồng chất như một mớ hốn độn. Thôi, ta chẳng để ai phải nghỉ ngơi cả, vì Đường Bảo đã lồm cồm bật dậy, đồng tử xanh đã chẳng còn tỉnh táo mà mờ đi vì che phủ bởi lớp sương dưỡng khí.

"Sư huynh."

Nhìn khuôn mặt đã chẳng còn tỉnh táo chút nào của Đường Bảo chẳng hiểu sao Chung Myung và Thanh Minh lại cười ranh mãnh, hai mắt họ híp lại trong lòng màu mai mận kia chứa đầy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net