1. Đường Bảo x Thanh Minh | Hai thân [R19]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dục vọng điên cuồng.

"Bảo đến đây..."

Mọi thứ được lấp đầy trở lại.


****


Trời về đêm đã sáng hơn một chút có lẽ là đổi sang ngày mới. Các đệ tử Hoa Sơn vẫn đang say ngủ, cái mùa thu thoang thoảng khiến cho mỗi con người lại lười biếng chẳng muốn thức giấc kể cả người chăm chỉ như chưởng môn nhân. Nhưng có lẽ vẫn là ngoại lệ, bởi mùa thu nào lại cản nổi sắc dục của những con quái vật cơ chứ. Bởi trong cái nơi được đặt cách xa trên các phòng còn lại thì đang chứa chấp những thanh âm chẳng hề thuần phong mỹ tục khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt. Thật may những đứa trẻ Hoa Sơn non nớt chẳng nghe thấy nó mà vẫn chìm trong giấc ngủ bình yên.

"A...Ch-Chết mất...a.."

Cả người Thanh Minh cong lên, hai tay siết chặt vào gối, miệng lên tục gào lên những thanh âm trông đầy chói tai. Vì Đường Bảo đang liên tục giã vào bên trong cơ thể gã như thể đó là mục tiêu duy nhất để hắn chém theo một đường quy định khi luyện tập. Hông hắn giần giật, cả thân tiến về phía trước nhưng chẳng cúi đầu được vị bị Chung Myung ôm chặt lấy cổ không cho Đường Bảo được phép làm theo ý mình muốn.

Cả người Chung Myung tựa vào lưng Đường Bảo, đầu y vùi vào mớ tóc hỗn độn mà liên tục gặm nhắm xung quanh gáy và vai tạo cho nó những vết cắn sâu hiện lên các vết bầm đỏ tím. Hạ thân liên tục cọ vào sống lưng, như một cách tự thỏa mãn dục vọng khi không được phục vụ, cho dù đằng sau hậu nguyệt vẫn đang co bóp nhả ra chất dịch đục ngầu chứng tỏ nó mới được lấp đầy mới đây chưa được lâu.

Liên tục đưa đẩy một cách thô bạo, Đường Bảo chẳng thể tỉnh táo được nữa vì hắn có cảm giác rằng bản thân đang mệt, chẳng biết là hết sức lực hay đơn giản là quá đắm chìm trong sắc dục được nhân đôi lên. Trong đầu hắn tự hỏi tại sao những kẻ xấu xa chạy vào thanh lâu kia lại có thể chơi đùa với nhiều nữ nhân vậy cơ chứ? Đường Bảo chẳng hiểu nhưng hắn cũng không dừng được, nói đúng hơn là chẳng thể dừng bởi hắn không muốn mình thua cuộc, không muốn bỏ sót thứ dục vọng sung sướng kia được, vì chắc gì đã có lần sau.

Phải không nhỉ?

Hạ thân Đường Bảo căng phồng dãn theo một đường ngang ruột thành, đầu thân co rút vì cảm nhận được cơ địa bên trong như sắp không thể chịu đựng được nữa, liên tục rút ra những giọt nước hòa lần cùng dâm thủy bạt ngàn. Hai hòn thân đập thình thịch vào khóe mông tạo cho bên dưới một màu đỏ rát có lẽ đã làm quá nhiều lần mà nó còn tím bầm lên những vết giãn căng. Thịt ruột nhăn nhúm cố gắng bú mút hạ thân vào sâu nhất quyết không để nó trốn thoát. Mùi máu trộn vào mùi tanh của dịch tinh, của dâm thủy nhưng cũng thoang thoảng mùi rượu cay nồng và rồi lại bị lùa đi bởi cơn gió ngập mùi hoa mai. Tất cả mùi hương đó sộc vào mũi Đường Bảo, miệng hắn thở hồng hộc như một con chó, hạ thân đã vượt quá giới hạn

nó đã phun ra một dòng dịch bạch bắn thẳng vào sâu bên trong bụng Thanh Minh.

Đường Bảo từ từ rút hạ thân ra, dịch bạch đã chẳng còn trắng đục nữa mà dần trở nên trong suốt và lỏng lẻo, chứng tỏ hôm nay nó đã phải làm việc quá nhiều, khi liên tục phun thác ra để lấp đầy hai khoảng trống. Có lẽ chỉ cần một hai trận chiến nữa thôi, thì nước sẽ chẳng còn đọng nữa rồi.

Đầu Đường Bảo bị vặn về sau va vào mồm Chung Myung bởi một nụ hôn vội vàng. Chưa kịp để cho hắn được lấy lại sức lực, y đã kéo hắn xuống giường, bàn tay y nắm lấy hạ thân của hắn mà mâm mê cho nó cương cứng trở lại. Trong khi đó Thanh Minh chỉ bò lại gần từ từ tựa đầu vào đùi Đường Bảo mà mỉm cười.

"S-Sư huynh... Đ-Đệ đệ mệt lắm rồi, còn làm nữa thì đệ chẳng ra gì được cho h-huynh đâu."

Nếu như bình thường thì Đường Bảo chẳng biết mệt là gì đâu, vì làm sao hắn có thể bỏ lỡ việc thân mật với sư huynh của hắn chứ. Nhưng bây giờ là hai người, một lần đã nhân lên thành hai, mười lần cũng lên thành hai mươi. Hắn còn chưa kịp được nghỉ ngơi thì đã có người tới đòi hắn phục vụ. Mà trong lúc làm lại bị người còn lại vờn đuổi không cho phép bất cứ nơi nào trên cơ thể hắn được yên ổn. Có chết Đường Bảo cũng không chịu thua nhưng có lẽ lần này là lần đầu hắn thấy sợ hãi muốn được chạy trốn, cho dù có phải lăn lê bò lết. Thà sư huynh đánh hắn nhừ tử như mọi lần đi, thay vì làm hắn chết trong cái sắc dục này.

"Tại sao vậy? Không phải đệ rất thích song tu với ta sao?"

Chung Myung và Thanh Minh đồng lên tiếng, cả hai siết chặt mân mê hạ thân Đường Bảo như đang trêu đùa.

"Đ-Đệ sẽ chết mất..."

"Không sao đâu, chẳng phải đệ nói với ta rằng chỉ cần ta cứ ngủ còn đệ sẽ phục vụ ta sao? Bây giờ thì ngược lại thôi, phải không?"

Hàm răng Thanh Minh cắn vào lòng đùi Đường Bảo, Trong khi Hông Chung Myung đã nâng lên từ từ chạm gần vào hạ thân như chực chờ chuẩn bị cho nó vào.

"Kh-Không... Đ-Đệ chết mất! Tha cho đệ!!!"

Nụ cười của cả hai vang dội vào trong tai Đường Bảo, tâm trí hắn mờ đi có lẽ chẳng trụ vững để tỉnh táo nữa. Không gian dần tối đi và mọi thứ còn sót lại chỉ là hai khuôn mặt mờ nhạt của sư huynh cùng với giọng cười quái gở.

Thiên Tôn chết dẫm!



....



Chát!

Một tiếng đầy oan nghiệt khiến Đường Bảo giật mình tỉnh giấc. Khuôn mặt hắn nghiệt ra khi nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của sư huynh hắn đang vô cùng cáu kỉnh.

"Còn không mau tỉnh, hay muốn ta đá bay đệ về Tứ Xuyên?"

Đầu Đường Bảo đảo qua lại, phát hiện ra bản thân đang nằm ngoài cửa phòng.

"Là mơ sao?"

Đường Bảo bần thần chẳng hiểu rõ, cơ thể vẫn còn chút mệt mỏi nhưng không phải quá sức.

"Có phải ta đã vô tình đánh thức ngươi khỏi cơn mộng mị với ả nào đúng không?"

Nghe vậy Đường Bảo liền giật thót mình phản bác: "Đệ không có huynh đừng có suy nghĩ lung tung cho đệ. Ta chỉ có mình huynh mà thôi!"

"Hừ, vậy thì mau chóng xuống ăn đi, không đừng trách ta đập đệ ra trò."

Thanh minh hừ lạnh xoay người rời đi bỏ lại Đường Bảo đang chật vật đứng dậy mà đuổi theo gã.

Thanh Minh mỉm cười.

Ngu ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net