•Chương 21:Dâm tặc cũng chẳng nhắm vào ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Đã tầm một tuần từ lúc Thanh Minh được gửi tới Lục Lâm để nhận sự dẫn dắt của....Lục Lâm Vương rồi. Nói cách khác thì  Ngũ Kiếm đã chịu đựng những bài tập luyện của Ám Tôn Đường Bảo tròn một tuần lễ, có vẻ sẽ chẳng quá khi so sánh Ngũ Kiếm hiện tại với mấy cái xác không hồn khi ăn uống không đầy đủ và phải đối mặt với mọi màn "tấn công bất ngờ" mà Đường Bảo dùng để năng cao năng lực phản xạ của Ngũ Kiếm.

         Có thể hiểu rằng đây là một phương pháp rèn luyện bằng cách Ám Tôn sẽ bất chợt nhảy ra, phóng sơ sơ "vài chục" ám khí vào cơ thể. Nghe thôi đã thấy đơn giản rồi! Nhiệm vụ của Ngũ Kiếm chỉ là né hết chúng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, bởi Đường Bảo sẽ tấn công mọi lúc mọi nơi. Khi ngủ? Khi tắm? Khi ăn? Chẳng cần hỏi nữa rồi...

         Bạch Thiên rề rà lết cái tấm thân lỗ chỗ vết thương tới bàn ăn, y ngồi bệt xuống cạnh bàn rồi chui tọt xuống dưới gầm. Chuỗi hành động kì lạ vừa rồi lọt thẳng vào tầm mắt của Huyền Tông nhưng ông lại chẳng biết nói gì. Sau đó là lần lượt các thành viên khác của Ngũ Kiếm cũng làm ra hành động tương tự, các môn đồ Hoa Sơn kiêu hãnh đầy huênh hoang ngày trước đá cửa tông môn Đường môn giờ đều chui tọt dưới bàn để ăn lấy ăn để chỗ đồ ăn đã nguội không khiến người ta thôi thương xót. 

         "Chờ chút đã!"

          Huyền Tông hạ mắt nhìn về phía tiếng gọi. Là Tiểu Tiểu, nàng hớt hải chạy lại bàn của Ngũ Kiếm mà giơ mấy cái kim châm thường ngày, chẳng lẽ với tình trạng này mà nàng vẫn định châm cứu cho những người khác sao....?

         "Đồ ăn này phải thử độc trước đã! Mau đưa cho muội! Nhanh lên!!!"

         "....."

          'Tới cả đồ ăn....'

          Huyền Tông nhìn những đứa trẻ Hoa Sơn mà không khỏi chua xót, càng nghĩ càng thấy đau đớn. Tay đặt lên trán mà day day, Huyền Tông thật sự không thể phủ nhận sự đột phá về tính linh hoạt và phản xạ của Ngũ Kiếm nhưng để đạt được điều đó phải trả cái giá thật đáng sợ.

         "Chưởng Môn Nhân không phải nên lo cho ai đó khác sao?"

         Giọng nói này, là Đường Bảo. Y đã ngồi đó từ lúc nào đón nhận ánh nhìn đầy sát khí từ phía Ngũ Kiếm như thể đã quen. Có vẻ như y còn chẳng hề bận tâm mà tiếp tục lời nói.

        "Đại huynh ở bên đó như thế nào rồi nhỉ ~"

         Phải rồi. Thanh Minh liệu ở bên Lục Lâm có ngoan ngoãn không? Nếu là Lục Lâm Vương thì có lẽ ngài ấy sẽ trả thù tiểu tử ấy đôi chút nhỉ? Cái tính nết của Thanh Minh thì chắc có bắt nạt thì cũng....Không không Lục Lâm là tà phái kia mà. Sao có thể không trị được Thanh Minh kia chứ! Đúng vậy!

       ".....Hahaha Vô ích thôi hì hì"

       "....."

       Đường Bảo cười phá lên như đọc được suy nghĩ của Huyền Tông.

      "Có bé lại thì cũng chẳng sửa nổi đâu..."

      Nói rồi y nhún vai rồi đứng phắt dậy lao thẳng tới bàn Ngũ Kiếm thuần thục rút ám khí, trong một khắc phía sau Huyền Tông trở thành một bãi hỗn độn. Chẳng nghĩ ngợi gì nổi nữa, Huyền Tông nhẹ nhàng lui về phía phòng của bản thân bỏ mặc những tiếng kêu thét xé trời ở phía sau.

      'Ta có lẽ nên đi thưởng trà với Đường chủ.....'

      Thanh Minh không biết có sao không.
______________________________________

       "Ê! Ngươi có định ra đây không?"

        ".....Ngươi....bình tĩnh...ngồi xuống đi..."

        "Chẹp! Cái tên nhát cáy kia! Không mau ra đây mà cứ núp ở đó làm gì? Ta rõ ràng là tính toán đúng rồi! MAU LẾT RA ĐÂY!!!"

        "Ư khụ! khụ! ngươi- ta .....khụ- ta đang là thầy-"

        "Haaaaa??? Ai nhận ngươi làm thầy chứ???? TAAAA Á??"

         'Ôi thiên địa ơi! làm ơn ai đó mang hắn về lại Hoa Sơn điiiiiii!!!'

      Từ khi Thanh Minh bước chân vào Lục Lâm, Lâm Tố Bính đã cảm thấy điềm chẳng lành. Rước ác quỷ tới tận cửa nhà mà không có cách nào để đuổi, y sắp khóc tới nơi rồi. Cũng may mắn rằng Thanh Minh này cũng chỉ là tiểu ác quỷ trạc tầm mười một mười hai tuổi nên cơ thể chưa phát triển được hết, cũng chẳng thể một đá một lăn với Lục Lâm Vương như trước. Tuy vậy thì Lục Lâm Vương cũng không muốn bản thân bị cắn nát tay đâu, y tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Thanh Minh.

      'Ngày ngày cứ bị tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này bắt nạt??? Ta cũng mất hết mặt mũi rồi...'

      Lâm Tố Bính bò ra khỏi cái bàn gãy nát bấy sau khi bị Thanh Minh lật đổ, y vật vã ho vài cái rồi mới phủi sạch quần áo. Thấy bản thân bày ra dáng vẻ quá hèn hạ theo một thói quen trước đây mà đỏ mặt, Lâm Tố Bính hướng vẻ mặt lạnh đạm về phía Thanh Minh mà trầm ngâm. 

       '.....Dáng vẻ này của hắn....không biết có thể duy trì bao lâu...Chi bằng...'

       Phải rồi! Hai ba hôm trước y có nghe ngóng được rằng khi truyền nguyên khí cho Thanh Minh, cái tên nhóc này sẽ không biết trời đất gì luôn....

       Lục Lâm Vương chợt nở một nụ cười ôn hòa rồi ngồi xuống cạnh bàn Thanh Minh, y cười tới mắt híp lại như sợi chỉ lộ rõ vẻ giả tạo mà đẩy đĩa bánh trước mặt về phía Thanh Minh. Loạt hành động vừa rồi khiến Thanh Minh có một cảm giác lạnh gáy nhưng chỉ trong giây lát đã quay lại gương mặt khinh khỉnh bốc lấy chỗ bánh mà nhai ngấu nghiến mặc cho tên tà phái trước mắt diễn kịch.

        Lục Lâm Vương ngắm nhìn Thanh Minh hồi lâu, từ bao giờ trời cũng đã tới xế chiều. Nghe đâu từ mấy tên ngoại nhân đi qua Lục Lâm mấy nay có nói về một lễ hội lớn được tổ chức dưới làng gần đây để quảng bá những đặc sản mà chỉ làng nọ mới có. 

       'Tên nhóc này...đã bao giờ đi lễ hội chưa nhỉ?'

       Lâm Tố Bính chống tay lên cằm cố nhớ xem trước đây Thanh Minh đã bao giờ tham gia mấy cái ngày lễ mà những người bình thường tổ chức chưa. Thanh Minh ấy hả? Tên đó thì ăn chơi rượu chè bậc nhất rồi, chắc hẳn hắn cũng chu du suốt.....nhỉ? Y lần nữa day day trán, hắn có ăn chơi thì miệng vẫn bàn chuyện làm ăn...thật sự luôn đấy? Thanh Minh có bao giờ vui chơi như một tên vô trách nhiệm hay chưa? tên tiểu tử ấy có ngủ cũng nghĩ xem nên làm gì để Hoa Sơn phồn thịnh hơn chứ đừng nói đến chuyện hắn uống chút rượu hay say xỉn. 

      Ngoài khi tới bàn chuyện Hoa Sơn uống rượu thì hắn có còn thời gian cho riêng mình không nhỉ? Có gặp Lục Lâm Vương thì hắn cũng vừa nốc rượu vừa nói về Hoa Sơn thôi....

       ".....Chẹp chẹp với cái hoàn cảnh luôn có Hoa Sơn trên đầu sao ngươi lại trở thành cái bộ dạng còn kinh khủng hơn sơn tặc bọn ta vậy chứ???? "

      'Mà cho dù hắn có ích kỉ một chút muốn đi du ngoạn kiếm niềm vui cho bản thân thì cũng hoàn toàn xứng đáng....'

       "Hửm? Ngươi nói ta hả? Bộ dạng ta làm sao cơ?"

        "Không! khụ không có gì!"

        Lục Lâm Vương yên tĩnh giây lát rồi mở quạt, cố che đi cái mặt ủng đỏ, mắt đảo tới phía cửa ra vào vì không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

        "...Làng dưới núi có mở hội....khụ! Ngươi có muốn đi với ta không?..."

         "......."

          Aaaaaaaa! Y vừa nói cái gì vậy??? Lục Lâm Vương gào thét muốn rút lại lời lỡ buột miệng ra, mặt không tự chủ càng đỏ hơn ban nãy. Rủ tiểu ác quỷ đi cùng sao??? Hắn mà từ chối thì tự trọng của ta bay hết mất!!

          ".....Được thôi"

          "Hả? Ngươi nói gì?"

          "...Ta nói là được...."

          Lục Lâm Vương làm ra vẻ ngoáy ngoáy lỗ tai. Y thật không ngờ cái giọng ngọt sớt như trẻ mới được tặng quà kia phát ra từ miệng của tiểu tử thối này. 

           ".....CÚT!"

            "A! khụ khụ ta biết rồi! khục đi thôi!"

           'Gì vậy chứ? nếu là trước đây hắn sẽ bán sống bán chết nghi ngờ mình ủ âm mưu mà không chịu đi cùng chứ....Chẹp! Không được mềm lòng! Hắn là Thanh Minh đấy !'

             Suốt cả chặng đường từ trên núi xuống tới giữa ngôi làng, Thanh Minh và y chẳng ai nói một lời nào cả. Nếu là trước đây Thanh Minh sẽ chủ động chửi mắng khiến Lục Lâm Vương tức điên mà chẳng thể làm gì, vậy mà giờ đi chung như đi lẻ, yên ắng tới lạ thường.

            Lâm Tố Bính chọn bừa một quán ăn trông có vẻ xa hoa như thói quen rồi ngồi bệt xuống, cái bầu không khí khó xử vừa rồi bức y tới sắp nghẹt thở rồi. Thanh Minh cũng nhanh nhảu ngồi cạnh y, nếm thử hết mấy món mà tiểu nhị đưa ra.

         'Qủa nhiên chỉ đồ ăn mới làm không khí thoải mái chút khi ngồi với tên này.....haaa'

        "Ấy ấy! Nghe chuyện gì chưa? Chuyện về cái tên dăm tặc hái hoa lộng hành gần đây đó'

        "Trời, cái tên đó đã gây ra bao nhiêu vụ trong cả tuần nay rồi! Còn ai trong làng mà không biết sao? Chỉ mong đêm lễ hội hắn không ra tay...."

           "Có lẽ chúng ta sẽ không sao đâu. t nghe nói hắn trước giờ luôn ra tay với mây thiếu niên nam nhân trẻ tuổi! Hơn nữa..."

           "cái quái gì vậy? Tên đoạn tụ hoang dâm vô lại này còn nhắm tới trẻ con???"

          "Nhỏ miệng thôi! Cô cứ la to vậy thì chẳng may lại bị nhắm tới thì sao???"

        Hai cô nương xì xào một lúc rồi nhanh chóng chạy vụt khỏi quán nhậu vì thấy nói phải chuyện không hay. Mấy lời đàm tiếu của họ đều lọt tới tai Lâm Tố Bính, y có hơi bất an.

      'Thiếu niên nhỏ tuổi?'

       Lục Lâm vương nhìn về phiá Thanh Minh đang nhai nhồm nhoàng bát thịt kho vừa đươc bưng lên thì nhỏ giọng làu bàu.

       "Tới ma đói còn ăn sạch sẽ hơn ngươi..."

        Lục Lâm Vương nhìn lại phía tấm gương to treo ở phía đối diện, thấy cái dáng vẻ thư sinh lãnh đạm hết mười phần của bản thân mà tự cao. Tự tin chính mình có chết cũng đẹp hơn con ác ma đang ngồi bên cạnh! 

       Thanh Minh nhìn cái ánh mắt tự mãn kia chiếu về phía mình liền ngứa hết cả người, thuận tay nhét mấy cái vỏ cua, tôm tanh ngòm vào thắt lưng "giáo viên" rồi coi như không có chuyện gì. Khổ nỗi mũi Lục Lâm Vương đang bị "điếc "tạm thời, cứ nghẹt mãi thôi chẳng thể ngửi được tí gì.

       "Sao mọi người nãy giờ cứ liếc ta mà nhăn mặt vậy? Thanh Minh, mặt ta dính gì sao?"

       "Không! ta không thấy dính gì cả!"

       "......"

        'Kì lạ thật...'

_______________________________________________________________________

      Chương này dài là vì chương tới có cảnh H :)))) Chị em chờ tôi nhé. Hàng đang ủ dở chưa lên mennnnn!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net