•Chương 22:Nóng chết ta rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OOC, bịa đặt, không dựa theo cốt truyện.



"Thưa ngài, xin ngài đưa tay lên ạ!"

"À ừ..."

Mấy tì nữ vây quanh thân hình thiếu niên trẻ mà đo đạc cẩn thận. Thanh Minh thấy kì lạ về cái sự đối đãi 'đặc biệt' này. Chuyện là sau khi ăn xong bữa xế, tên sơn tặc kia đã kéo y tới đây để 'sửa soạn', gì mà y quanh năm chỉ mang bộ đồ in hình hoa mai tẻ nhạt chứ. Cũng may tên đó sau khi ăn một cú đấm vào bụng thì cũng im bặt.

"Mặc đồ bình thường không được sao? ta không thích mấy thứ lòe loẹt!"

"Không được! hôm nay chúng ta là đi nghỉ ngơi, ngươi không thể mặc bang phục đi loanh quanh được!"

Chẹp

'Tên thư sinh đáng ghét'

Thanh Minh chẳng ý kiến nữa, dù sao việc tên Lục Lâm Vương nói cũng có lí. Hơn hết, y không phải mất tiền trang phục. Tội gì không lấy một bộ chứ.

"Hửm?"

Tì nữ phía bên cạnh bất chợt thả búi tóc của Thanh Minh xuống rồi tết lại sang một bên. Điều sẽ không có gì đáng nói nếu tì nữ ấy cũng mang tới một hộp trang điểm toan đắp lên mặt Thanh Minh.

"???"

Y gạt mạnh tay của tì nữ vừa rồi thì bị Lâm Tố Bính ngăn lại. Tì nữ vừa rồi run sợ nhưng vẫn nhanh miệng giải thích.

"Vị đạo hữu xin hãy bình tĩnh! Những thiếu niên trẻ mới tới đây đều chọn cách giả trang nữ nhân để tránh rơi vào tầm mắt của tên cướp sắc gần đây. Vị thư sinh đi cùng ngài cũng đã đồng ý rồi."

Thanh Minh lập tức trợn mắt, hướng toàn bộ sát khí về phía Lâm Tố Bính. Bị lườm tới sắp lủng mặt, hắn chỉ đành thở dài, mặt trở nên nghiêm trọng, biểu cảm ấy khiến Thanh Minh chợt khựng lại vài giây.

"Ngươi hãy nghe theo ý của mấy cô nương này đi, vừa tránh được sự việc không cần thiết vừa bảo toàn được sự thoải mái. Chẳng phải đây là lần đầu tiên ngươi đi hội sao? Chỉ như hóa trang chút thôi....Được không?"

'Một chút con khỉ khô!'

Thanh Minh chút nữa đã hét thẳng vào mặt tên trước mặt thì cũng nhanh chóng bị 'chặn miệng' bằng một cái bánh trung thu. Không chờ đợi lâu, hắn kéo y ngồi xuống ghế rồi ra hiệu cho mấy tì nữ xung quanh, tay còn lại đặt một dĩa bánh xuống cạnh tay Thanh Minh và phóng như bay ra khỏi phòng.

Sau một hồi lâu, Thanh Minh ăn hết chỗ bánh cũng vừa khít thời gian trang điểm xong xuôi. Nhìn cái bộ dáng lộng lẫy hiện tại, ai không biết lại nghĩ Thanh Minh là tiểu thư nhà nào mất. Y nhăn mặt khi nhìn thấy phần chân váy.

'Thật vướng víu...'

Nghĩ ngợi đôi chút, Thanh Minh liền kéo một người thợ may rồi bật cười đầy đáng sợ....

Về phía Lâm Tố Bính, hắn hớn hở rung chân ngồi trước phòng thay đồ. Kế hoạch của hắn quá hoàn hảo, màn trả thù đầy tuyệt vời. Cái gì mà an toàn với cần thiết chứ? Từ đầu khi nghe tới làng này có một tên háo sắc lại đoạn tụ chỉ nhắm vào những nam nhân trẻ tuổi thì trong đầu Lâm Tố Bính đã nảy ra ngay ý nghĩ sẽ nhân cơ hội cho Thanh Minh một vố bẽ mặt rồi. Hắn thầm cười trong lòng mà còn bật ra cả miệng, làm người qua đường lại tưởng hắn là tên háo sắc trong lời đồn mà tránh xa.

Tấm màn được vén qua, Lâm Tố Bính ngồi bật dậy, chuẩn bị sẵn tinh thần không buột miệng cười khéo lại ăn vả. Một thân hình nhỏ nhắn từ từ bước ra khiến hắn phải sững lại đôi chút, dáng vẻ hiện tại của Thanh Minh phải nói là khác hẳn với mọi ngày. Cái mái tóc luôn được búi lên một cách cẩu thả nay đã được những tì nữ tết gọn lại sang một bên vai. Đặc biệt là lớp phấn trang hồng hào lại nhẹ nhàng làm nổi bật đôi mắt đỏ rực đầy diễm lệ.

Thanh Minh đang khoác trên mình một bộ y phục màu cam rực, y còn chắp tay lại ghé miệng ra hỏi.

"Nhìn đủ rồi thì đi được chưa?"

Lâm Tố Bính chẳng bận tâm cái giọng ken két của y nữa, vẫn tranh thủ nhìn một lượt từ đầu tới chân Thanh Minh. Bất chợt ánh mắt hắn dừng lại ở phía dưới lớp áo.

"......Thanh Minh, ngươi là đang mặc quần hay váy vậy...?"

Ánh mắt những tì nữ bên cạnh cũng dần hướng xuống, mặt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thanh Minh đang mặc quần....và váy? đúng chuẩn hơn thì thứ y nhắc người thợ may kia làm chính là một chiếc quần được thiết kế sao cho từ phần đầu gối trở xuống là chân váy, trông rất là kì cục. Chính là vừa không ra quần vừa không ra váy.

"Sao? Ngươi thấy thứ này thế nào? Ta thấy mặc váy quá khó chịu nên đã may quần và váy hợp lại với nhau! Ý kiến này hay đúng chứ!"

Thanh Minh vênh mặt lên, cảm giác như hãnh diện vì làm được điều gì to tát lắm. Y còn chẳng thèm nhìn tới vẻ mặt của những người xung quanh.

'Ngươi chỉ cần mặc quần bên trong váy là được mà....'

Vậy nhưng lại chẳng ai dám mở lời nói ra những điều trong suy nghĩ, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tố Bính. Hắn biết hắn nên khuyên Thanh Minh đổi lại y phục, nhưng lại không biết nói gì để tránh bị chịu tương tác vào khuôn mặt.

"Sáng kiến của ngươi cũng không tồi nhưng mặc như vậy sẽ bị chú ý tới mất, chi bằng ngươi chịu khó lần này......được không?.....làm ơn..."

Thanh Minh nhăn mặt lại khó chịu, rõ ràng cái quần váy của y trông độc đáo vậy mà lại bị bắt thay sang váy khác làm y càng thêm bất mãn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cầu khẩn của tên tà phái trước mặt, Thanh Minh cũng không muốn bị chú ý nhiều nên chỉ lẩm bẩm mấy lời xong quay vào trong buồng thay một chân váy khác.

Thoát khỏi kiếp nạn vừa rồi, Lâm Tố Bính cùng "mỹ nữ" bên cạnh thoát thật nhanh ra khỏi tiệm may. Sau một hồi thì cả hai cùng dừng chân ở một quán ăn, vốn chỉ định vào uống miếng nước cho bớt khô cổ họng nhưng quán bọn họ vào lại là nơi nổi tiếng nhất về những món đặc sản vùng này. Thanh Minh ngồi lên sạp rồi gác hẳn chân lên, tu ừng ực chỗ nước mà tiểu nhị đem ra mặc kệ đang mặc y phục nữ nhân.

"....."

"Ngươi có biết nhìn người khác khi đang ăn rất bất lịch sự không?"

"Vậy ngươi cũng ngồi cho giống nữ nhân chút đi...."

"Ngươi đi mà ngồi! Không phải mặc đồ nữ nhân thì câm miệng lại đi!"

Lâm Tố Bính câm nín, hắn cảm thấy nếu nói thêm câu nữa thì sẽ bị con cuồng khuyển trước mặt đè ra mà thay đồ sang của nữ nhân mất.

"Ngươi khinh thường ta đấy à??? Miệng ngươi câm rồi phải không?"

".....Ngươi mới bảo ta câm miệng-"

"Không muốn mặc đồ nữ nhân thì ngậm chặt miệng vào!!!!"

"......"

'Hỡi Nguyên thủy thiên tôn ơi....'

Lâm Tố Bính đã hoàn toàn quay hẳn mặt về phía khác, khung cảnh ngày lễ rộn ràng như vậy cũng đã lâu rồi hắn chưa được cảm nhận lại, lồng đèn phố huyện lung linh trong đêm soi sáng cho hết con đường trong ngôi làng nhỏ. Người tham gia lễ hội cũng không hẳn là đông, cũng chỉ có mấy tửu quán là đông chút còn ngoài đường lại chỉ lác đác vài bóng người. Lễ hội nhưng cũng yên bình tới lạ thường, bao mệt nhọc trong lòng cảm giác vơi đi không ít.

"Làng ta năm nay vắng quan khách hơn hẳn nhỉ! Cũng tại cái tên háo sắc nào đó làm danh tiếng làng ta giảm đi không ít, nhà muội thời điểm mở hội mà bán buôn cũng chẳng được bao nhiêu....."

Nữ nhân vừa nói câu đó liền trề môi, lẩm bẩm mấy câu than thân khổ cực. Vị tỷ tỷ bên cạnh cũng không rõ vấn đề, liền hỏi lại.

"Mấy tên háo sắc bắt cóc thì làng nào chả có, tỷ muội ta sống ở đây từ nhỏ tới lớn đã bao giờ gặp phải bất trắc gì đâu...Muội cứ làm quá"

"Đó đó! tỷ chẳng bao giờ chịu cập nhật thông tin gì cả. Nếu chỉ là một tên nam nhân háo sắc bắt cóc gái nhà lành thì chúng ta khó yên thân, nhưng tên này rất khác đó aa!"

Câu nói trên hoàn toàn khơi dậy tính tò mò của vị tỷ tỷ, nàng ta ghé đầu lại để nghe ngóng lộ rõ vẻ hóng hớt.

"Cái tên biến thái này ấy, là đoạn tụ! chính cái loại bẩn thỉu đáng ghê tởm là nam nhân mà thích song tu cùng nam nhân ấy! Đúng là thể loại có khẩu vị như vậy mới làm ra những chuyện vô đạo đức!"

Tay Lâm Tố Bính nắm chặt lại, không hiểu vì lí do gì mà cơ thể hắn thấy rất ngứa ngáy khó chịu khi nghe xong lời của vị tiểu muội muội kia nói ra. Mắt hắn tối sầm lại không còn chút ánh sáng, cố gắng lơ bặt những lời khó nghe vẫn còn ríu rít bên kia.

'Đoạn tụ....lại còn thích những thiếu niên trẻ tuổi....'

Trong vô thức, Lâm Tố Bính quay mặt về phía Thanh Minh, bắt gặp cái dáng vẻ ngồi bán cá ngoài chợ của y mà bật cười. Hắn cũng chẳng biết hắn cười về chuyện gì nữa, một cảm giác an tâm khó tả.

'Tên điên nào lại đi thích loại đạo sĩ như này chứ'

Hai bên má Thanh Minh phình ra như đang chứa rất nhiều đồ ăn, nhìn thôi cũng đã muốn chạm vào mà nhéo một cái. Lâm Tố Bính khẽ ho khan rồi nhìn cái đĩa bánh bên mình. Đó là loại bánh mật đặc sản của làng này, một loại đồ ăn ngọt được rưới tên trên bằng mật ong vàng sệt, điểm trên đó là một trái mận chua. Lâm Tố Bính nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của Thanh MInh thì bản thân cũng muốn được nếm thử. Hắn canh lúc y không để ý, liền với tay qua liền bị đập một phát đau rát cả bàn tay.

"ĐÂY LÀ ĐỒ ĂN CỦA TA!!!"

'Nhưng ta là người trả tiền mà...'

"Ngươi không thể chia sẻ cho ta một chiếc sao?"

"....Gần hết rồi, tự gọi thêm đi"

Lâm Tố Bính mếu máo giơ tay gọi tiểu nhị, hắn thật sự chỉ muốn nếm thử một miếng mà lại phải lấy thêm một dĩa mới. Tên tiểu nhị rất nhanh đã đến, Lâm Tố Bính có sững lại đôi chút, hắn khá ngạc nhiên với vẻ ngoài của tên trai trẻ này. Tên tiểu nhị này khá cao, cơ thể lại cường tráng. Đặc biệt phải nói tới cái khuôn mặt rất hợp mắt kia, vừa nhìn vào đã khiến người ta có thiện cảm, nếu bản thân là một tiểu cô nương, Lâm Tố Bính nghĩ hắn sẽ đổ ngay lập tức mất. Đang thẫn thờ, Lâm Tố Bình liền nghĩ tới lời đồn thổi về một tên háo sắc đoạn tụ tại làng này.

'Không lẽ cậu thanh niên này.....Thật tội nghiệp'

Lâm Tố Bính chỉ nghĩ trong đầu vài phút, liền mặc kệ cớ sự không liên quan tới bản thân, kêu lên một đĩa bánh mật. Thanh Minh thấy ý định thêm đồ ăn thành công liền rung đùi, ôm bụng mà nằm xuống.

Tiểu nhị phải mất một lúc khá lâu mới mang được đĩa bánh mật ra, kính cẩn lui xuống. Lâm Tố Bính đưa tay định lấy một miếng bánh thì bị Thanh Minh chặn lại, kéo dĩa bánh về phía bản thân.

".....Ít nhất cũng nên cho ta nếm thử một miếng đặc sản vùng này đi chứ..."

Lâm Tố Bính mặc kệ thân phận đang là sư phụ của Thanh MInh, mếu máo mà bĩu môi. Thanh Minh đã được hắn bao ăn lại còn được hắn dẫn ra ngoài chơi, tâm trạng đang khá thoải mái, chỉ "hừ" một tiếng rồi bỏ cái tay đang chặn ra khỏi đĩa.

Thấy cái hành động vừa rồi của Thanh Minh, Lâm Tố Bính ngạc nhiên trong chốc lát, bất chợt thấy xúc động mà nhìn chằm chằm vào y khiến y gắt giọng mắng mấy câu mới chịu lấy một miếng bánh bỏ vào miệng. Thanh Minh lông mày chẳng dịu xuống, tay cầm miếng bánh nhai nhồm nhoàng nhưng vẫn cằn nhằn than thở.


Lâm Tố Bính coi như chẳng nghe thấy gì, dời mắt sang những bàn bên cạnh nhưng lại chẳng thấy bóng dáng một ai. Khung cảnh trước mắt vẵn lộng lẫy như cũ nhưng lại không có lấy một bóng người, một cảm giác chẳng lành chợt nhói lên trong ngực của Lâm Tố Bính.

Bụp.

Lâm Tố Bính quay đầu lại đã nhìn thấy Thanh Minh ngã gục trên sạp, thở phì phò với khuôn mặt nóng gắt. Tay hắn vô thức giơ lên chạm vào mặt đối phương, khẽ vuốt một cái. Lâm Tố Bính lắc lắc đầu, cả cơ thể như đang nóng lên, choáng váng tới mức muốn ngã khụy. Bất chợt từ phía sau, một cú đau điếng giáng thẳng vào đầu khiến Lâm Tố bính mất thăng bằng lại tê cứng cả cơ thể mà ngất lịm. Hắn chỉ mơ màng thấy dáng vẻ một tên nam nhân nhấc bổng Thanh Minh lên rồi kéo áo hắn lôi đi.

_______________________________________________________

Một nam nhân ung dung đu đưa tay cầm hũ rượu, cứ ngồi trước cửa sổ mà ngân nga trong miệng. Gã đang có tâm trạng vui vẻ thoải mái nhất trong mấy tuần nay. Tên này ngó về phía cột nhà ngắm nhìn hai thân hình trước mặt, cười cợt mà hắng giọng.

"Tên thư sinh kia trông có vẻ ốm yếu nhưng vẫn khá ưa nhìn đấy chứ, còn cái tên giả nữ kia nhan sắc cũng chẳng tầm thường đâu. Đúng là hàng tốt, hàng tốt, Hahaha"

Gã tu ừng ực chỗ rượu rồi lại gần bóp cằm Lâm Tố Bính cố cậy miệng hắn ra mà ngậm lấy, đẩy hơi rượu vào khiến Lâm Tố Bính méo mặt phải tỉnh dậy, thấy khuôn miệng bị xâm nhập cực khó chịu liền cắn mạnh tới rách môi kẻ trước mặt. Gã nam nhân kia rát miệng mà cọc cằn giơ tay vả Lâm Tố Bính một cú choáng váng. Hắn vừa tỉnh dậy sau khi bị đập đầu lại bị ép thúc rượu nên thêm cái vả này chẳng khác gì gõ búa vào đầu, gật gù không thể nhấc mắt.

Gã kia đưa tay lên miệng mà xuýt xoa. Trừng lâm Tố Bính bằng ánh mắt tối sầm lại hơi chút bực dọc. Gã cũng chẳng vội mà an tọa lại gần chỗ sáng, ung dung chờ Lâm Tố Bính lấy lại tỉnh táo mới cất lời.

"Ngươi không nên láo lếu với ta như vậy đâu, cứng đầu thì chỉ chịu thiệt thôi! Đã bị ta bắt thì còn lâu mới được thả. Nên nhớ, thức thời mới là trang tuấn kiệt"

Gã lại tu vào miệng vò rượu, cố ý ra vẻ không để tâm tới sự việc vừa rồi. Lâm Tố Bính đã lấy lại được tỉnh táo, nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh gian phòng.

Nhìn qua thì nơi đây là một căn nhà nhỏ, bên ngoài cực kì yên tĩnh. Cả gian phòng tối um, chỉ có ánh trăng từ cái khung cửa sổ mà tên nam nhân kia đang ngồi uống rượu, sau lưng Lâm Tố Bính cảm nhận rất rõ ràng vẫn còn một người khác. Chính là Thanh Minh, y vẫn đang bất tỉnh nhân sự, chỉ có tiếng thở gấp gáp. Lâm Tố Bính cũng đã nhận ra, cả hắn và y đều đã dính phải xuân dược rồi, ngay lúc này cả cơ thể Lâm Tố Bính cũng đang nóng như lửa đốt, khó khăn kiềm chế. Nguyên nhân thì có vẻ là dĩa bánh mật ban nãy hai người ăn đã bị bỏ thuốc, chẳng hóa ra Thanh Minh đang dính rất nhiều xuân dược.

Giờ Lâm Tố Bính mới để mắt tới tên nam nhân trước mặt. Gã mặc một bộ y phục màu đen tuyền, nhìn cũng chỉ tầm tuổi đôi mươi. Đôi mắt sắc cùng mái tóc dài được búi lên một cách cẩu thả, nhìn khuôn mặt như một tên tên công tử bột nhưng cơ thể lại săn chắc với đầy những vết sẹo lớn nhỏ.

'Nhìn kiểu gì cũng không phải loại người háo sắc chứ nhỉ'

Bị nhìn chằm chằm tới mất tự nhiên, gã nam nhân cũng dừng uống rượu, nhẹ nhàng quay sang nhìn Lâm Tố Bính với ánh mắt thương hại.

".....Khuôn mặt cũng không tệ nhưng tính cách lại ngỗ ngược thật đấy, tên nhóc đi cùng ngươi khi bị ta bắt đã đập vào khuôn mặt hoàn mĩ của ta vài cái. Ngươi cũng nên chịu trách nhiệm cho học trò của mình đi nhỉ?"

"Ngươi biết tiểu tử đó là học trò ta?"

"....."

Nghe tới đây, Lâm Tố Bính biết bản thân và Thanh Minh đã bị nhắm vào ngay từ khi bước chân vào làng rồi, bọn chúng chỉ trực chờ cơ hội ra tay hạ thuốc hai người họ mà thôi.

'.....Dạo gần đây con mắt nhìn người của ta kém đi thì phải'

Cái tên nam nhân ban nãy Lâm Tố Bính vừa lấy là một tên không biến thái háo sắc nay đôi mắt như rực sáng nhìn chằm chằm vào cơ thể hắn, trông vô cùng kinh tởm.

Gã chỉ giơ cánh tay rươm rướm máu lên trước mặt Lâm Tố Bính.

"Học trò gây, Thầy chịu thù!"

Gã vừa định cúi lại gần Lâm Tố Bính thì từ phía cửa, một nam nhân khác chạy vào với dáng vẻ hớt hải. Là tên tiểu nhị đẹp mã kia. hắn vừa vào tới gã nam nhân kia liền dừng lại mà đứng thẳng dậy. Trông gã nam nhân có chút run sợ tên tiểu nhị trước mặt, tên tiểu nhị mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt lại lạnh toát.

"Uy nhi đang làm gì mấy món đồ của ta vậy?"

'Uy nhi?....'

Lâm Tố Bính há hốc mồm. Cái chuyện gì vậy chứ????? Cái tên to tổ chảng này được tên tiểu nhị kia gọi là Uy nhi? Lâm Tố Bính muốn bật cười ha hả, nhưng lại mím chặt miệng vì sợ ăn đấm. Nhưng lại cắn trúng lưỡi làm hắn vật lộn giãy dụa cố nén tiếng cười.

Tên tiểu nhị liếc nhìn Lâm Tố Bính, lại nhìn về phía 'Uy nhi' mà cong miệng cười cợt.

"Nếu ngươi ưng ý với tên thư sinh này thì lấy hắn đi, coi như ta tặng ngươi. Dây xích ở phía sau sảnh, ngươi có thể dùng thoải mái."

'Uy nhi' vội lắc đầu không dám, chỉ trừng trừng nhìn Lâm Tố Bính với Thanh Minh một lượt rồi hậm hực bỏ ra ngoài. Lâm Tố Bính khó hiểu mà đơ người ra đôi chút, ban nãy bày dáng vẻ muốn làm chuyện này kia với hắn, giờ lại hậm hực bước nhanh ra khỏi phòng.

Tên tiểu nhị chẳng quan tâm nhiều tới Lâm Tố Bính mà đi thẳng tới bên cạnh Thanh Minh đang nhăn mặt vì xuân dược, chỉ có thể thở dốc. Tay hắn đưa lên chạm vào da mặt đang nóng bừng của Thanh Minh khiến y khẽ dụi mặt lại tay gã cảm nhận cái mát mẻ mềm mại. Lâm Tố Bính tức tới đỏ mắt, gằn giọng:

"Tên chó chết nhà ngươi nghĩ mình đang động tay vào ai vậy hả???"

Hắn chẳng để ý tớ lời nói của Lâm Tố Bính, thờ ơ nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào khuôn mặt nóng ran của Thanh Minh.

"Ta tên Ôn Ngụ, không phải tên chó chết. Còn nữa, ta cũng không có hứng thú với tên thư sinh yếu ớt nhà ngươi."

Ôn Ngụ giờ mới quay sang nhìn thẳng mặt Lâm Tố Bính, cố ý nhấn mạnh từng chứ.

"Lát.sẽ.tặng.ngươi.cho.Uy.nhi."

Vừa dứt lời, Ôn Ngụ lập tức chiếm lấy môi Thanh Minh mặc kệ tiếng mắng thét từ phía Lâm Tố Bính. Liếc sang ánh mắt như mãnh thú từ Lâm Tố Bính, Ôn Ngụ như thêm hứng thú, cố tình để Lâm Tố Bính thấy lưỡi của bản thân kéo mút đôi môi của Thanh Minh như thế nào.

Cả cơ thể Lâm Tố Bính run lên vì tức giận, hai người một tỉnh một mê trước mặt cứ hôn hít khiến máu nóng trong người dâng lên, hàn khí từ đôi mắt ghim chặt lên người Ôn Ngụ. Lâm Tố Bính chẳng màng gì, giận dữ giật mạnh tay ra khỏi sợi dây trói khiến máu tuôn xối xả. Ôn Ngụ chứng kiến cảnh này cũng phải hốt hoảng đôi chút mà dừng hành động của bản thân lại.

Lâm Tố Bính đã hoàn toàn mất kiểm soát, vừa định ra tay tiễn kẻ trước mắt một đoạn thì Bàn Xung đã dẫn theo thuộc hạ của Lục Lâm tới bao vậy nơi này mà hùng hổ xông vào. Mặt Lâm Tố Bính trở nên sắc lạnh, mặc kệ vẻ khiếp vía của Ôn Ngụ mà tới đón lấy Thanh Minh khỏi tay hắn rồi đi thẳng ra khỏi nơi này, giao lại toàn bộ cho Bàn Xung.

Lâm Tố Bính ôm chặt người trong lòng ngồi im trong xe ngựa, mặc cho hai đôi tay nhuốm đầy máu đầy đau rát. Lâm Tố Bính vẫn không hoàn toàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net