Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần sau đó

- Ngụy huynh, A Trừng!!

Ngụy Vô Tiện ngồi trên bàn học bên cạnh là Giang Trừng, giật giật khóe mắt.

Cái tên Nhiếp Hoài Tang kia hôm nay lại tới ve vãn A Trừng nữa.

Từ lúc đến Vân Thâm cầu học được hơn tuần, Ngụy Vô Tiện cứ hễ lại gần Giang Trừng thì không Lam Hi Thần thì có Lam Vong Cơ rồi lại đến Nhiếp Hoài Tang ra phá.

Mà không biết vì sao chứ, cái tên Nhiếp nhị công tử này gã làm sao mà canh thời gian xuất hiện trước mặt Giang Trừng rất chuẩn.

Ví dụ điển hình như vụ năm ngày trước.

Khi hắn cùng A Trừng xuống Thải Y Trấn ăn Khả Ái Đa theo đúng nguyện vọng của A Trừng và tất nhiên không thể thiếu hai cái đuôi Song bích nào đó.

Ngụy Vô Tiện đã canh đúng hôm đấy đi vì có lễ hội hoa đăng. Thêm nữa nghe bảo nếu như cùng người mình tâm duyệt thả hoa đăng trên thuyền sẽ cùng người đó không sớm thì muộn sẽ nhanh chóng kết đạo lữ đồng tâm suốt đời hay những cặp mới cưới sẽ hạnh phúc bên nhau

Ngụy Vô Tiện khó khăn lắm mới cắt được hai cái đuôi nào đó mà kéo Giang Trừng đi chơi. Nhưng không ngờ, vừa mới đi được một đoạn không biết từ đâu ra xuất hiện những nữ tu Nhiếp thị vây quanh hắn. Người thì khoác vai, người thì cọ ngực hỏi này nọ, khiến cho Ngụy Vô Tiện khó khắn mà thoát ra.

Sau một hồi chật vật, hắn cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám nữ nhân Nhiếp thị nhưng không ngờ...

...A Trừng cùng cái tên NHIẾP HOÀI TANG đáng ghét kia đang cùng nhau thả hoa đăng....

Đã thế mấy chiếc thuyền đều bị gã mua lại hết.

Mà còn thêm cả đoàn múa xung quanh nữa.

Má nó, nhìn kiểu gì cũng thấy một cặp vợ chồng son giàu có đang hưởng tuần trăng mật.

Đã thế tên Nhiếp nhị công tử ấy còn phe phấy chiếc phiếm tặng cho hắn cùng Cô Tô Song bích ánh mắt đầy...kinh bỉ...

Trở lại với hiện tại

- Hoài Tang, sáng hảo!!

- Sáng hảo, A Trừng và ... Ngụy huynh...

Nhiếp Hoài Tang vui vẻ nhìn Giang Trừng nhưng khi quay qua Ngụy Vô Tiện đang ngậm bút ánh mắt chán nản bên cạnh giọng nói gã có vài phần khó chịu. Mà Ngụy Vô Tiện cũng chả khá hơn là mấy chỉ gật đầu chào lại.

- Nhiếp huynh sáng hảo.

- Haha...

Thấy bầu không khí có chút kỳ lạ Giang Trừng liền nói:- Hoài Tang huynh đến đây có chuyện gì sao???

Ngụy Anh ngồi bên cạnh cười khẩy chen vào:- Nếu không có chuyện gì cảm phiền Nhiếp nhị công tử đây về cho để chúng ta học.

- Tiện ca ca...

Nhiếp Hoài Tang vốn không phải loại người kém thông minh, cái ý muốn đuổi người từ Ngụy Vô Tiện rất rõ ràng. Nhưng đời nào gã chịu đi, không nhiều lời gã liêgm ngồi ngay cạnh Giang Trừng, rút ra một tập giấy và cây viết cười tươi.

Giang Trừng đập tay như hiểu ra hành động của Nhiếp nhị nói:- Huynh muốn học cùng??

Nhiếp Hoài Tang:*kịch liệt gật đầu*

Ngụy Vô Tiện: Xì...

Mà nói là học tập, ôn bài này nọ thì chủ có mỗi Giang Trừng chứ còn hai cái tên kia thì ngắm mỹ nhân và chao nhau ánh mặt thâm tình.

- Trừng ca ca...

Giọng nói non nớt của trẻ nhỏ vang lên khiến cả ba con người trong phòng chú ý.

Ôn Uyển từ ngoài chạy vào, trên tay bé con là mấy bức thư.

- A Uyển đi từ từ thôi kẻo ngã.

- Ân!!

Chạy đến bế Ôn Uyển lên, Giang Trừng để bé con ngồi vào lòng mình, hai tên nào đó nhìn vậy lòng nổi lên cơn sóng.

( Đến trẻ con cũng có thể ghen được nữa =_= )

- Ưm...A Uyển...trên tay đệ là gì vậy??_Ngụy Vô Tiện dù ghen tị với Ôn Uyển nhưng thấy trên tay bé một sấp giấy. Chính xác là phong thư chưa mở, hắn liền tò mò chỉ tay vào.

Ôn Uyển đang vui vẻ trong lòng Trừng ca ca, nghe hắn hỏi liền nhớ ra. Thoát khỏi lòng Giang Trừng, bé con đưa sấp giấy cho cậu nói:- Trừng ca ca, đây là thư của Ôn tông chủ và mọi người.

- Ưm

Nhận lấy đống thư, Giang Trừng mỉm cười xoa đầu Ôn Uyển, bé con vui vẻ nhảy vào lòng cậu ngồi.

Ừm....để coi...

Một bức của Ôn Tình sư tỷ gửi cho cậu và Ôn Uyển.

Ba bức của Dao huynh.

Bốn bức của Ôn Ninh.

Và.... bảy bức của Hàn ca ca.

' Sao mà gửi lắm vậy??'_ Hai vị nào đó.

Bức thư của Ôn Tình chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe cả hai, tình hình học tập, rồi căn dặn phải giữ gìn sức khỏe.

Còn của ba vị còn lại cũng như vậy nhưng mà hơi nghiêm trọng quá vấn đề.

Ơ...nhưng mà...

- Tiện ca ca, quỷ tân nương là gì vậy??

- Hả??

Ngụy Vô Tiện có chút nhạc nhiên khi nghe Giang Trừng hỏi. Giang Trừng bình thường rất ít khi muốn nhắc tới mấy việc tu tiên, trừ tà. Vì vốn ngay từ đầu cậu cũng không phải người tu tiên gì. Dù bây giờ đang theo học ở Cô Tô Lam thị nhưng kiến thức về yêu ma quỷ quái gì đó đối với Giang Trừng rất hạn hẹp. Mà may lại nghe cậu hỏi khiến Ngụy Vô Tiện có chút khó hiểu.

Nhiếp Hoài Tang bên cạnh nghe chuyện, gã như nhớ ra gì đó, đập chiếc quạt vào tay nói:- A...có phải A Trừng đệ đang muốn nói đến vụ quỷ tân nương tại Thải Y trấn gần đây đúng không??

- Ân, trong thư Hàn ca ca có nói tới vụ này.

- A Trừng, cái này Lam thị đã gửi Cô Tô Song bích đi điều tra, ta nghĩ đệ đừng quan tâm.

Khẽ vỗ vai Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện không muốn cho cậu dính vào những chuyện như thế này. Dù hắn thật sự rất muốn tìm hiểu vụ việc a

- Ân...

_________________________

Ba ngày sau đó

- Oa....Cha...cha...oa...

- Ta không phải...

- Được rồi, bé đừng khóc nữa...

Tại đại sảnh Lam gia, Song bích của Lam thị đanh thật sự mệt mỏi cùng luống cuống khi nhìn tiểu hài tử đang khóc.

Lam Vong Cơ nhìn tiểu hài tử đang ôm chân mình khóc lóc kêu cha. Dù khuôn mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng y đang vô cùng rối ren.

Lam Hi Thần vốn hiểu Lam Vong Cơ hiện đang cảm thấy thế nào, nên cũng giúp y gỡ A Uyển ra.

- A Uyển, không được nháo a

Tiếng nói quen thuộc vang lên, cả ba liền chú ý tới, Ôn Uyển thấy người vừa đến liền không nhiều lời chạy ra ôm chân.

Giang Trừng khẽ cười dịu dàng khiến cho Cô Tô Song bích bên này tan chảy.

- A Trừng sáng hảo.

- Hảo!!

- Hoán ca, Trạm ca sáng hảo.

- Hức...hức...

Tiếng khóc của Ôn Uyển khiến ba con người chú ý tới, khẽ xoa lưng bé, Giang Trừng ân cần hỏi:- A Uyển sao lại khóc vậy??

- Hức...hức...đáng sợ...người...kia ...đáng sợ..._Ôn Uyển trong lòng Giang Trừng, bé con khóc nức nở chỉ ra đằng sau.

Là Nhiếp Minh Quyết.

Khuôn mặt hắn giờ đầy sát khí nhìn vào Giang Trừng và Ôn Uyển.

Một con cẩu và kĩ nam

- A...N...Nhiếp tông chủ...sáng hảo.

Giang Trừng nhìn hắn, trong lòng dù sợ hãi nhưng cũng cúi đầu hành lễ. Ôn Uyển trong lòng cũng sợ hãi mà bám chặt lấy cậu.

Nhiếp Minh Quyết nhìn thiếu niên trước mặ, không nói một lời liền bước đi về phía Cô Tô Song bích.

Giang Trừng từ đầu đến cuối cũng không nói gì, cậu chỉ nhìn cả ba nói chuyện dù thi thoảng Lam Hi Thần có nhắc đến mình.

Cả ba bọn họ chắc đang nói về việc Quỷ tân nương quấy phá ở danh giới Cô Tô và Thanh Hà. Đang tính rời đi thì Nhiếp Hoài Tang chạy tới.

- A Trừng sáng hảo a

- Tiện ca ca, Hoài Tang huynh sáng hảo a.

- A Trừng đệ biết không Ngụy huynh thật quá đáng a, ta chuẩn bị bánh cho đệ và A Uyển mà huynh ...

- HOÀI TANG

Nhiếp Hoài Tang vừa thấy Giang Trừng gã liền vội chạy ra kể khổ. Nhưng chưa kể xong, giọng nói thân thuộc vang lên, khiến gã câm nín.

Mẹ ôi, là đại ca...

...sao huynh ấy lại ở đây a...

Nhiếp Hoài Tang nhìn đại ca của mình, trong lòng thầm nuốt nước bọt miệng lắp bắp trả lời:- Đ....đại...ca...

- Ta kêu đệ đến Cô Tô để học chứ không phải là để dao du với loại người...

- Nhiếp huynh đủ rồi!!Chúng ta nên vào việc chính. Nếu được cả Ngụy công tử nữa.

- A...hảo!!

Như biết được những lời Nhiếp Minh Quyết sẽ nói, Lam Hi Thần liền chạy ra ngăn cản. Nhiếp Minh Quyết hừ nhẹ, hắn phất tay rời đi để lại cho Giang Trừng và Ôn Uyên ánh mặt căm ghét cùng khinh bỉ.

Giang Trừng đứng nhìn, dù Ngụy huynh đã nói là đừng nên quan tâm. Nhưng cậu thật sự muốn giúp.

- Ta...Ta cũng muốn giúp nữa!!

- K...khoan đã A Trừng_ Nhiếp Hoài Tang thấy thế liền luống cuống kéo Giang Trừng đi kẻo gây nguy hiểm cho cậu. Nhưng Giang Trừng một mực không đồng ý Song bích và Ngụy Vô Tiện cũng ra sức ngăn cản.

- Hảo!!Nếu hắn muốn đi vậy thì cứ để hắn đi!!Dù sao chúng ta cũng cần có hắn!!

- ĐẠI CA/NHIẾP HUYNH/ NHIẾP TÔNG CHỦ/ Nhiếp tông chủ!!

___________________________

Nói một chút về Nhiếp Minh Quyết trong này a

Đừng ai ghét ổng, tính của ổng thì mọi người chắc cũng hiểu.

Còn lý do ổng không thích Trừng mei vì Ôn Nhược Hàn từng hại chết cha hắn.

Cho nên Nhiếp đại mới ghét Ôn gia.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net