Chap 11: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kim Tae Huyng sau khi gặp Seok Jin được hồi lâu thì nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng. Chỉ là vừa nãy , cậu làm thủ tục nhập học, do mải viết mà cậu cũng không để ý đến điện thoại bàn ở phòng văn thư kêu. Chính như thế, cậu cũng không để ý đến nhiều cho đến khi nhân viên làm việc ở phòng văn thư gọi cậu lại và nói hiệu trưởng muốn gặp cậu.


Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng , cậu khẽ hít thở một ngụm thật sâu. Rồi không chần chừ nhanh chóng giơ tay gõ cửa. Không phải để cậu đợi, bên trong phòng liền có tiếng vọng ra.

- " Mời vào ".


Cậu nhanh chóng bước vào trong, đi thêm một hai bước nữa, cúi gặp người tỏ lễ phép của bậc học sinh.

-" Chào thầy ạ, em là Kim Tae Huyng,học sinh năm hai vừa mới chuyển đến ạ ."


Trước mặt cậu đây là hiệu trưởng danh tiếng một thời. Park Hae Chun chính là tên của vị hiệu trưởng này. Park Hae Chun trước đây cũng không phải tầm thường. Vốn là người trong gia tộc Park gia, là đứa con thứ hai cùng cha khác mẹ của ông cố nhà họ Park. 


Thời còn là niên thiếu, Park Hae Chun một mình gây dựng sự nghiệp, nhờ vốn từ tài sản từ Park gia, nhờ mối quan hệ thân thiết giữa các gia tộc. Hae Chun nhanh chóng lập lên trường trung học Seoul này. 


Đến nay cũng đã nhiều năm, thế nhưng, Hae Chun vẫn một mình một nhà chung sống với nhau. Nhiều khi Park Jimin muốn thúc dục chú mình, cơ nhưng mọi thứ vẫn chẳng đâu về đâu cả.


Park Hae Chun không nhanh không chậm nhìn đứa nhỏ mới bước vào. Khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười tươi rói.

- " Chà, học trò Kim Tae Huyng. "


Nhìn đứa nhỏ trước mặt, ông không khỏi cảm thấy đau lòng. Nỗi đau này ông đã giấu nó lâu rồi. Như thế chứ, đứa nhỏ vẫn rất đáng yêu đến như vậy.


Đến nay cũng đã mấy chục năm rồi nhỉ. Từ khi , Hae Chun  gặp đứa nhỏ này thì được mấy năm rồi nhỉ?

-" Vâng ạ "

-" Thật xuất sắc, em có thể bước vào đây , thì chắc hẳn cũng đã phải cố gắng rất nhiều. "


Park Hae Chun quả thật đã không nhìn nhầm, đứa nhỏ này thật sự rất giống cha nó. Độ hiếu thắng, độ thông minh cùng với quyết tâm không bỏ cuộc ấy cũng không khác cha nó là bao. Còn hơn nữa, cái khuôn mặt này rất có nét tương đồng.


- " Không hẳn là như vậy đâu ạ, mặc dù là như vậy nhưng em sẽ cố gắng nhiều hơn."


Kim Tae Huyng không khỏi vui sướng khi có người khen cậu như vậy. Thử hỏi cậu xem, khen như vậy mà đã khiến cậu sao? Thì cậu sẽ liền trả lời rằng: Được người khác công nhận mình giỏi, thì bạn có vui không?


Park Hae Chun nhanh chóng nhận ra niềm vui sướng trong cậu, trong lòng không khỏi vơi đi niềm bất an phần nào.

Đứa nhỏ này, nó chịu thiệt nhiều rồi.!

Đứa nhỏ này, cần được hạnh phúc rồi !

- " Được rồi, em đã kiếm được chỗ ở rồi chứ? Cần thầy giúp em không? "

- " Là không cần đâu ạ, em đã tìm được rồi. Chờ đến cuối buổi học này thì em sẽ đi xem xét chút đó ạ."

- " Thế thì phải chờ rồi. Hay thế này đi, nếu em không ngại giúp thầy phân loại đống sổ sách này đi, coi như kéo dài thời gian luôn. "

- " Dạ được ạ ."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại phòng nghỉ riêng biệt của Bang Tan

Nhìn hình dáng thẫn thờ của Jung Kook, Jimin không khỏi không thấy hứng thú về vấn đề này.

   - " Em còn được biết, là do bạn thiên thần nào đấy đã làm cậu ấy cười như vậy. "

  - " Ya, Jimin, ai thế? "


Seok Jin ngay lập tức tò mò muốn biết xem xem thiên thần nào mà lại có thể làm cho Jung Kook nhà anh phải như vậy. 

- " Em không biết, cậu ấy không nói cho em biết. "


Từ khi bước xuống tàu đến giờ, Jimin không ngừng thắc mắc về thiên thần của Jung Kook đến vậy. Phải là người như thế nào mới có thể làm được như vậy cơ chứ.? Cái con người như Jung Kook mà cũng mở miệng nói về người khác như vậy hay sao?


Để đến khi Min Yoon Gi kiệm lời không kém gì Jung Kook cũng phải mở miệng ra hỏi.

- " Jung Kook, em không muốn cho bọn này biết thiên thần đấy sao ?"


Nhưng đáp lại anh là câu nói không có gì phũ hơn câu này.

- " Thiên thần của em, mặc nhiên mang ra cho các anh bàn tán à? "


Quả thật  là không có gì phũ hơn hết. Đến Ho Seok cũng bật ngón cái chỉ hướng anh mà khen ngợi. 


Bất quá nhắc đến thiên thần, Park Jimin không khỏi nhớ đến thiên thần anh gặp trên toa tàu kia. Phải nói làm sao đây ? Anh thật sự nhớ cậu quá rồi. 

- " Nhắc đến thiên thần thì hôm nay em cũng gặp được thiên thần của chính mình rồi đấy ."


Ngay giờ đây, không còn từ ngữ nào có thể hình dung được nỗi  nhớ mong của anh đến như vậy. Trong đầu anh đây, chỉ còn hình bóng của cậu mất rồi. Từ khi nào Park Jimin anh lại như vậy nhỉ?


- " Ồ, hôm nay anh mày cũng gặp được thiên thần. Không phải tại 2 đứa nhóc thì anh mày đã được đi chung tàu điện ngầm với thiên thần của anh rồi. "

Ánh mắt sắc bén của Yoon Gi chiếu thẳng đến Jung Kook với Jimin bên kia. Cái quái gì chứ, chọn ngày nào không tốt mà về cư nhiên lại chọn ngày này. Để anh mày giờ đây phải tự đi tìm thiên thần đến vậy. 


- " Cư nhiên lại hỏi tội em, tại Ho Seok huyng cứ mặc đòi đi đón bọn em cho bằng được. Anh phải hỏi Ho Seok huyng kia kìa? "

- " Ya Ya, cái thằng này. Anh có lòng tốt đến đón mày mà mày lại làm thế với anh. Cơ mà , không nhờ đến đón Yoon Gi huyng thì anh mày không chắc đến bao giờ mới gặp được thiên thần của mình nữa. Anh mày đây còn phải cảm ơn Yoon Gi huyng đây này."

Jung Ho Soek hướng đến Park Jimin kia mà nói đoạn chuyển hướng đến Yoon Gi, miệng không quên lải nhải mấy cái âm thanh gì đấy. Anh mỉm cười thân thiện, nâng cách tay vàng ngọc của mình lên môi để tặng Yoon Gi một nụ hôn gió. 

- " Anh mày không thèm , tránh ra đi. Hôm nay là ngày gì đây? Đừng nói đến Nam Joon cũng gặp được đấy nhé? "

- " Vâng, là cậu học sinh mới chuyển đến đây. Cậu ấy chính là thiên thần của em . "


Nam Joon điềm tĩnh mà nói. Quả không hổ danh là hội trưởng hội học sinh, không giống với mấy đứa em nhỏ ở Bang Tan này.


- " Ya, sao chẳng đứa nào hỏi anh mà mày thế ? Cơ mà Nam Joon này, cái cậu mới chuyển đến đấy cũng là thiên thần của anh mày này . "

Bực với đám giặc nô này, đã ăn ở ngủ nghỉ miễn phí ở nhà anh rồi mà cái tính thích cho anh ra rìa mà không bỏ được. Nuôi cái đám nhóc này thấy tốn cơm tốn gạo làm sao.


- " Ồ, mối tình tay ba truyền thuyết kìa. "

- " Tiện thể anh mày muốn cậu ấy sống chung với chúng ta, đứa nào không đồng ý cứ việc vác hành lí ra ngoài mà ở. Sau buổi học này thì anh sẽ dẫn cậu ấy đến nhà mình. Còn nữa , Nam Joon, anh mày đánh dấu chủ quyền thiên thần của anh. Nghiêm cấm đụng chạm. "

- " Cái gì cơ chứ? "

Đến đây, đám maknae không khỏi hứng thú. Ho Seok bước đến an ủi Nam Joon.

-" Cố lên, Nam Joon à ."

Đến đây, Nam Joon chỉ còn biết đường cười trừ. Cơ nhưng cậu tuyệt nhiên sẽ không từ bỏ thiên thần mình đâu. Vừa rồi cậu cảm nhận được, cái ôm vừa nãy Tae Huyng dành cho Soek Jin không hẳn là cái ôm dành cho người yêu. 

Anh quyết không từ bỏ cậu. Đúng vậy, sẽ không đâu.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Thời gian thấm thoát trôi qua, ấy vậy mà đã đến buổi học. Mặc nhiên kệ ánh mắt từ những bọn không hơn không kém kia. Nhanh chóng tập trung, đổ dồn vào phía bên trong trường học. Bang Tan đây là đang chờ đợi một người. Một người đã là cả Nam Joon cùng Seok Jin chú ý đến kia. Nhưng mà, họ còn phải sống chung với người đó nữa.

- " Tae Huyng à, ở bên này. "

-----------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net