II . Hồ Ma Tổ hồi sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Côn Luân mây trời nghìn tầng...
Rắc, rắc, rắc, rắc, các vết nứt sau lần vá trời đó đến nay đã bảy vạn năm, khối tượng rất lớn, các vết nứt cứ đi đến mặt trước khối tượng, nơi khắc hình những cái đuôi ngoe nguẩy...

Tại Linh Tiêu Bảo điện, Ngọc Đế ngồi cạnh Vương Mẫu Nương Nương, bên dưới là các đạo tiên, chứ thần bẩm báo
"Muôn tâu Ngọc Đế, Nương Nương, đã mấy ngày nay, dưới nhân gian luôn có những luồn khí lạ, thần cùng các vị đạo tiên khác cũng không tìm được nguồn gốc"
"Tam giới một ngày, nhân gian một năm, vậy là đã hai năm nhân gian xuất hiện luồn khí ?"
Vị lão đại tiên tâu :
"Luồn khí lạ có công năng cực đại, có khi hơn cả Thiên Đình cộng lại"
Ngọc Đế ngạc nhiên cực độ.
Ngoài điện, có một Cân Đẩu Vân bay thẳng vào, vượt mặt cả Dương Tiễn, đến trước mặt Ngọc Đế, đập bàn rõ to :
"Lão Ngọc Đế, ông cai quản Tam giới không nghiêm, để yêu ma quỷ quái thỏa sức luyện khí, ma pháp lượn lờ tứ hướng trong nhân gian, bay đến Thủy Liêm Động và Nga Mi sơn của Lão Tôn, có tin Lão Tôn đánh nát cái Linh Tiêu Bảo Điện này không hả ?"
"À à, đệ xuống trước xuống trước, ta đã cho tìm, luồn khí ma pháp đó đúng là cực đại, nhưng vẫn không thể biết phát ra từ đâu, đệ phải để các đạo tiên đứng yên chứ " - nhớ đến cảnh tượng chớp mắt đã qua mấy trăm năm, đạo tiên suýt đứng không vững.
"Ta biết luồn khí đó đến từ đâu !"
Ngọc Đế quay sang, "Nương Nương, nàng biết ?"
Vương Mẫu gật đầu, "Truyền Quan Âm Bồ Tát !"
___

"Ngọc Đế, Nương Nương"
"Bồ Tát, chuyện ngày trước ta và Bồ Tát nói cùng nhau ở vườn Tiên quả không sai, Cổ mộ đó bây giờ đã cường đại, nhân gian sắp gặp đại nạn, chỉ mấy năm tới nữa thôi"
"Cái gì, Nương Nương, nàng nói thật ?" - Ngọc Đế và các vị tiên một phen hoảng hốt.
Bồ Tát gật đầu, nhìn xuống :
"Ngày trước nơi Tam giới này gặp đại nạn, do nhân gian gây ra. Giờ đây, Cổ mộ sinh ra cùng với trời đất tái sinh, nhân gian sẽ là người gánh lấy hậu quả"
"Bồ Tát, bà không biết thật hay giả vờ không biết, nhân gian toàn là phàm phu, Cổ mộ sinh cùng trời đất đó công lực cực đại, nếu so sánh thì Tam giới còn không chắc an mạng, lũ ở dưới làm được gì ?"
"Con khỉ ngươi chẳng phải từng dưới trướng người phàm ôm đầu đau đớn sao ?"
Ngộ Không lấy trái đào còn lại ăn tiếp, không nói.
"Nhưng lời Tôn Giả nói không sai, chỉ sợ Tam giới cũng nguy thưa Ngọc Đế, Nương Nương" - Đạo tiên quỳ xuống.
Các vị tiên nhân khác cũng quỳ theo, "Chỉ sợ Tam giới cũng nguy thưa Ngọc Đế, Nương Nương"
Vương Mẫu và Bồ Tát nhìn nhau, thở dài, "Không phải cứ cực đại là vô trị, nhân gian cũng có thứ mà Tam giới không có, đúng chứ ?"
Bồ Tát ngồi lên đài sen, "Cổ mộ vì tình mà gây hại nhân gian, cũng sẽ vì tình mà vướng bận nhân gian" rồi bay đi mất.
"Lão Ngọc Đế, Thủy Liêm động của ta mà còn vướng phải ma phép, ta lập tức cùng đồ đệ đánh đến Tam thiên" rồi cưỡi mây về Thủy Liêm động.
"Ta lệnh chư vị đạo tiên, Tứ Hải Long Vương, vị tìm mây, vị tìm đất, vị tìm biển, trong một canh giờ về báo, mặc cho tìm được hay không nguồn khí ma lạ kia !"
"Tuân lệnh !"

________

Ngày khai thiên, chưa có trời đất chỉ là những thứ hỗn tạp, khi thời khắc núi, biển, đất, trời hòa làm một, không những tạo ra Cổ mộ giam giữ yêu ma, mà còn tạo ra Lục Linh Thú. Bọn họ khác với các khối tượng trong Cổ mộ, họ là những linh thú, linh vật được sinh ra, có thể xác và linh hồn, còn những thứ có trong Cổ mộ là thuộc về âm, những thứ đó không có sự sống, là từ địa ngục mà đến, nếu tính công lực và pháp thuật, Cổ mộ và Lục Linh Thú ngang nhau, nhưng về nguồn gốc, Cổ mộ chỉ là một âm hồn, một thứ âm hồn không nên xuất hiện...

________

"Hằng Nga, từ khi thay đổi Thiên Điều, Tam giới cũng đã có cái gọi là tình, vì sao Vương Mẫu và Quan Âm Bồ Tát lại nói thế ?"
Dương Tiễn đứng ở điện Chân Quân, nhìn Quãng Hằng cung thì thầm.
Hằng Nga nghe được tiếng gọi, cười nhẹ
"Thiên Điều chỉ mới sửa đổi, nếu tính thời gian thì chừng ba bốn ngày trên Thiên Giới, chữ tình này quả thật không sánh bằng chữ tình đã mấy ngàn vạn năm ở nhân gian"
________

Rắc, rắc... ÀO
Khe hở Côn Luân nứt toạt, một luồn khí đầy thù hận và tạp niệm được giải phóng, tạo thành một vòng sáng đầy yêu ma quỷ quái phân khắp chân trời góc biển, ngày nhân gian gặp đại họa.... sắp đến !

Linh Tiêu Bảo Điện đột nhiên gặp chấn động lớn rung chuyển dữ dội, đạo tiên đều ngã, tại thánh địa Nga Mi sơn, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không nhìn hai cây cột kinh bị ngả liền bay lên Thiên Đình, Tịnh Đàng sứ giả Bát Giới của chùa Tịnh Đàng, Bát Thái Tử của Long Hải Đông Vương, Quan Âm cùng Hồng Hài Nhi của Nam Hải và Ngưu Ma Vương của Tích Lôi sơn đồng loạt kéo lên Thiên Đình.

Ngọc Đế ngồi không vững ôm Vương Mẫu, "Cho truyền Nhị Lang Thần, truyền Nhị Lang Thần !"
Vương Mẫu cũng ngồi không yên, "Bồ Tát, mau đến trấn khí, trấn khí "
Đến khi các vị thần tiên có mặt tại Linh Tiêu Bảo điện, dùng phép mới trấn được luồn khí tàn bạo này !
"Vậy là.... sắp đến rồi sao ?" - Bồ Tát cuối đầu.
Chư vị đạo tiên lo sợ nhìn Bồ Tát
"Thế cái giống gì vừa phát ra, làm ngả hai cây cột kinh bằng vàng của Lão Tôn, đều là bọn yêu ma, ta sẽ đánh đến khi chúng lăn về địa ngục mới thôi"
"Có lẽ là khí công quá lớn tích tụ, nên nhất thời giải phóng" một vài lão đạo thì thầm
"Cổ mộ này đích thị là tai họa mà nhân gian phải đối mặt, đã định sẵn từ trước, nếu kháng với số mệnh, ắt sẽ có họa lớn" - Quan Âm nhẹ giọng.
"Bây giờ chỉ có thể bảo vệ Tam giới, ngoài ra không thể làm gì" - Vương Mẫu thuận theo Bồ Tát.
"Mà nè, Ngọc Đế ca ca, bọn đệ kéo lên đây hết rồi, hay là mở tiệc, chiêu đãi bọn đệ, có được không ?" - Tôn Ngộ Không từ đâu lấy ra mấy bình rượu, Ngọc Đế đành đồng ý.

________

"Cẩu Yêu to gan, Hồ Ma ta mà ra ngoài được, nhất định mang linh hồn ngươi đánh tan thành trăm mảnh, trả mối hận ngươi nợ ta bảy vạn hai trăm năm !"

Đùng, đùng, mây giông kéo đến hồ ạt, sấm giật rùm trời, Lục Linh Thú trong hình dạng con người đang ở nơi sâu thẳm nhất trời cao liền thức giấc.
"Này, ở dưới đó có chuyện gì, tại sao sấm giật như Lôi kiếp thế ?" - Kim Nam Tuấn nhăn mày.
"Chuyện gì thế này ? Đại họa à ?" - Trịnh Hạo Thạc nhìn xuống.

Bỗng xuất hiện những chùm ánh sáng màu vàng nhạt, đến trước mặt Lục Linh Thú, là một hồng hạt truyền tin
"Nhân gian đại nạn, thời khắc đã đến, nhưng đại nạn lần này là mối nghiệt duyên của các ngươi và Hồ Ma, các ngươi phải xuống trần theo số mệnh "
"Hồ Ma ? Ở đâu ?" - Phác Chí Mẫn hỏi.
"Nơi giữa bầu trời các ngươi từng sinh ra, hiện trú ngụ tại Côn Luân"
"Luồn khí lượn lờ, mang theo oán hận, vì tình mà hận, vì tình mà thù " - Tuấn Chung Quốc mấp máy môi, sau đó hóa nguyên hình, chuẩn bị rời khỏi.

Sau đó, Lục Linh Thú bay khỏi Tam giới, ào ạt xuống Côn Luân, nơi Hồ Ma Tổ sắp tái sinh.

"Ngươi muốn rời khỏi thật sao ?"
"Không sai !"
"Ngươi định tìm hắn ?"
"Với công lực và pháp lực hiện giờ của ta, đánh tan hồn phách của hắn rất dễ dàng"
"Vì sao ngươi muốn đánh tan hồn phách của hắn ?"
"Ngươi đừng hồ đồ ! Chẳng lẽ khi xưa, hắn lừa gạt lấy máu của ta thế thân, để hắn tu luyện thành người liền hoán chỗ với ta, ta ở đây tu luyện bảy vạn hai trăm năm, thêm một phần công lực dồi dào kia, hắn có là Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta cũng phá hồn phách hắn !"
"Nhưng..."
"Im miệng ! Một chút nữa thôi, chỉ một chút..."

BÙM, khối tượng nứt toạt, tiếng nổ xé tung trời đất, Lục Linh Thú vừa đến nhất thời bị ảnh hưởng, khiến họ hơi choáng, mở mắt nhìn vào trong động...
Một cơ thể không y phục, làn da trắng noãn, các đường nét mềm mại, tay chân thon dài, nuột nà, đang ngồi yên tại vị trí của khối tượng khi nãy, khuôn mặt mắt vẫn nhắm nhưng đẹp đẽ, phía sau còn có 9 cái đuôi to lớn xòe ra, nhưng thực chất, con người xinh đẹp này là nam nhân, nhưng đẹp đến ma mị, đẹp đến lạnh lùng, đẹp không rời mắt người nhìn !
Hồ Ma Tổ Kim Tại Hưởng mở mắt, đôi mắt gian xảo, chứa đầy oán hận, từng chút đứng dậy, Lục Linh Thú đã ẩn thân.
Nhếch môi, Cẩu yêu, ngươi chờ ta, và cả thế giới ngoài kia nữa...

Hồ Ma Tổ trong Cổ mộ hồi sinh, oán khí dày đặc, tâm niệm bất chính. Nhưng đối với Lục Linh Thú, họ cảm nhận được một cái gì đó rất quen thuộc, cảm giác rất giống với khi trời đất giao hòa, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra được.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net