Chap 4. Kim Tae Hyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng đầu xuân trong cái nắng nhẹ còn mang theo một chút se lạnh của mùa đông sót lại, thời tiết thật thích hợp để ôm một cái chăn bông nằm lăn lộn trên giường say giấc. Tuy là vậy nhưng cũng có những người yêu cái không khí trong lành dễ chịu như một viên kẹo bạc hà the mát lành lạnh này mà dậy sớm hơn thường ngày mong muốn tận hưởng trọn vẹn cái hương vị ngọt ngào đó.

Tae Hyung hôm nay xuất hiện thật sớm, sân trường thưa thớt bóng dáng học sinh, đa số những người xuất hiện tại đây đều chung một bộ dáng lười biếng, đưa tay che miệng mệt mỏi ngáp thật to, như tự trách mình xui xẻo lại ngay trong ca trực trong thời tiết tốt như thế này. Tae hyung cậu đến sớm không phải vì thích hay có tâm hồn lãng mạn muốn cảm nhận không khí trong lành đẹp đẽ, cậu cũng không hề có ca trực nào cả, chỉ đơn giản là muốn hoàn thành vai diễn của mình một cách trọn vẹn mà thôi, một học sinh chăm chỉ, hiền lành.

Vì còn rất sớm nên lớp cậu không một bóng người, Tae Hyung mang theo nụ cười xinh đẹp, thân thiện với những người lạ cậu vô tình gặp trên đường rồi lại vô tình cướp thêm vài trái tim si đi theo mình. Thật ra cậu cũng muốn có thêm vài "tình bạn" nữa, cái mà mẹ cậu muốn cũng là mục đích chính của cậu khi chuyển trường đến đây. Nhưng lạ lùng lại là từ bữa trưa ngày hôm qua mà dường như cậu đã trở thành tâm điểm trong cuộc thảo luận của tất cả mọi người, mặc dù cậu chỉ muốn sắm vai một học sinh tầm thường như bao kẻ khác, nhưng thật trớ trêu, ý nguyện bay tong mất chỉ trong ngày đầu tiên. Kể cả những người từng rất nhiệt tình muốn chào đón kết bạn với cậu thì lại tỏ ra ái ngại rụt rè hơn trước, bây giờ chỉ còn lại Hoseok là vẫn bình thường với cậu. Hai cũng được mà một cũng tốt, cậu không quan tâm lắm, làm mẹ yên tâm là được rồi.

Bước vào lớp Tae Hyung bất chợt ngừng bước, bóng lưng cậu trở nên âm trầm khó nói, trên khuôn mặt đột ngột câu lên một nụ cười lạnh khiến người khác phải rùng mình rồi lại đột ngột biến mất như chưa từng xuất hiện. Phía bàn học của Tae Hyung bầy nhầy một đống rác, sọt rác nằm lăn lóc bên cạnh, nước rác chảy lên láng trên bàn nhỏ từng giọt đen sì xuống đất, bốc một mùi hôi thối kinh tởm. Chẳng cần nghỉ cũng biết chắc chắn đây là trò bắt nạt điển hình và chúng đang nhắm vào cậu. Ở trường cũ tuy bọn họ cách ly cậu nhưng luôn sợ hãi, chẳng ai dám dại dột đối nghịch với cậu, một phần họ sợ cậu vì gia thế cùng người cha quyền lực, đáng sợ của cậu, nhưng phần lớn họ sợ chính tính cách lạnh lùng tàn nhẫn được kế thừa không ai sánh bằng kia hơn. Năm nhất là khoảng thời gian mà những tin đồn đáng sợ của cậu lan rộng thậm chí cả Busan, không ai không biết. Đó là năm cậu lên năm nhất trung học, một ngôi trường danh tiếng ở Busan, dù vậy nhưng không thiếu những học sinh cá biệt dựa vào gia thế mà quậy phá ngang tàn ở đây. Từ nhỏ cậu được biết là một đứa trẻ xinh đẹp, lạnh nhạt, kiệm lời. Cậu biết gia thế cậu không tầm thường, họ sợ cậu, đến cả những người họ hàng thân thích cũng e dè với cậu, nên cậu cũng không nguyện ý kề cận thân thiết với họ, rồi dần tập luôn cho mình một thói quen xem thường mọi thứ. Đương nhiên, vì thế mà trong trường bọn đầu gấu thấy chướng mắt trước thái độ đó mà bắt đầu gây khó dễ. Trước hết là những trò bắt nạt nhỏ điển hình như giấu sách vở, lật tung bàn ghế, phá tủ đồ,... nhưng cậu lại luôn giữ thái độ lạnh nhạt, chẳng hề để tâm đến nên càng ngày cậu lại càng như cái gai trong mắt bọn chúng. Giờ nghỉ trưa, chúng chặn đường Tae Hyung trên đoạn hành lang đến thư viện, một nơi vắng vẻ bọn chúng đã tìm hiểu kĩ và mai phục sẵn. Như không xem chúng ra gì cậu dửng dưng bước ngang qua người côn đồ mà bất cứ ai trong trường cũng e sợ. Hành động này làm tên cầm đầu Dong Jae khuôn mặt đỏ bừng tức giận, gã dù gia đình không có thế lực lớn như Tae Hyung nhưng dù sao cũng là con của một chính trị gia tại Busan nên trước giờ chả ai dám làm ngơ gã như cậu, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thầy cô cũng không thèm để ý, nên luôn hoành hành như đại ca của trường này. Hắn vươn bàn tay phải thô kệch ra bắt được tay Tae Hyung " Mày dám đối chọi với tao, có biết tao là ai k..." "Hự" "Rầm", chưa kịp nói hết câu, một tay Tae Hyung xoay lại bắt lấy tay gã, ngán chân ném gã ngã chổng vó xuống đất. Tất cả động tác còn chưa đầy một giây, bốn tên đàn em gã mang theo, không kịp phản ứng đứng há hốc mồm trơ mắt nhìn đại ca bọn chúng bị hạ gục.

" Đựng đụng vào tao"- Tae Hyung lạnh lùng nói rồi xoay người bỏ đi.

Lúc này bọn thuộc hạ mới kịp phản ứng mà đỡ tên đại ca đang rên rỉ nằm dưới đất đứng dậy. Bọn chúng đâu ai ngờ bề ngoài Tae Hyung trắng trẻo xinh đẹp như công tử bột, ngoài mặt ra vẻ lạnh lùng cũng chỉ là một con gà mắc mưa, mềm nhẽo, ốm yếu, dễ ăn hiếp, cứ nghĩ cậu sẽ sợ hãi mà quỳ rạp cầu xin trước khí thế của chúng, ai dè bề ngoài và sức mạnh của cậu lại đối nghịch nhau như vậy. Tên Dong Jae bây giờ đã hoàn hồn, cảm thấy nhục nhã vì bị một tên thư sinh ốm yếu đánh gục trước mặt đàn em chỉ vì một đòn, chắc chắn cậu ta giở thủ đoạn khôn lõi, mình lại không phòng ngự nên mới dễ bị quật ngã như vậy, chứ hắn không tin một cọng bún thiêu như Tae Hyung lại có sức mạnh lớn đến thế. Tức giận lấn át lý trí, hắn vẫy ra khỏi bọn đàn em, cắn răng kiềm chặt cơn đau rồi xông đến trước mặt cậu, trực tiếp nện lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu một quyền. Tae Hyung khuôn mặt lạnh tanh, thản nhiên mà nhanh chóng xoay người né tránh.

Vồ hụt vào khoảng không khuôn mặt bậm trợn của hắn càng đỏ lên vì tức giận và nhục nhã, lúc này tụi đàn em còn đang bất ngờ đằng sau mới như chợt bừng tỉnh mà nhào đến tiếp ứng cho đại ca. Cả năm người đồng thời tay đấm chân đá xông đến Tae Hyung. Đầu mày cậu hơi nhăn lại, xoay người cùng lúc né 2 tên bên trái, ngán chân một tên bên phải rồi tung ra cú đá cao vào mặt một tên đang đánh tới, làm tên đó đo sàn, răng cùng máu văng ra tạo thành một vũng màu đỏ lốm đốm trắng trên mặt đất, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, một cú hạ đo ván.

Thân thủ linh hoạt, nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc cả đám 5 người nằm dài trên đất không cử động. Tae Hyung bẻ ngoặt tay tên Dong Jae hiện tại dường như đã mất ý thức, mặt mũi sưng phù chỗ đỏ chỗ đen, khuôn mặt bậm trợn lúc trước giờ nhận không ra, nhìn cứ như một cái đầu heo, miệng lẩm bẩm vô thức xin tha. Một chân cậu giẩm lên người hắn, thở không gấp, tim không đập nhanh, chỉ có đầu mày trước sau vẫn hơi chau lại, lấy điện thoại nhìn lướt qua thời gian "Chậc, trễ mất 3 phút"- Vừa nói cậu vừa giáng thêm một cú lên người Dong Jae làm gã nằm trên đất rú lên re ré, sau đó xoay người như không có chuyện gì tiếp tục đi về hướng thư viện.

Không lâu sau thì có người phát hiện ra đám người Dong Jae mà gọi cấp cứu. Kết quả kiểm tra cho thấy, trong đó có 2 tên bị gãy chân, xương tay và xương sườn có triệu chứng bị nứt, nhưng hai tên này lại tự thấy mình may mắn hơn nhứng đứa còn lại, chỉ cần bó bột, nắn lại xương ít lâu là có thể khôi phục lại như bình thường.

Còn mấy tên xấu số kia, một tên thì bị gãy xương sống rất may cấp cứu kịp thời nhưng cũng sẽ chịu di chứng phải đi đứng nghiêng về một bên hết nữa đời còn lại. Một tên bị chấn thương não, hàm răng bị rụng hết hai phần ba, xương hàm bị lệch, chưa có dấu hiệu tỉnh lại phải nằm điều trị một thời gian, có khả năng trí não không hồi phục được trở thành tên ngốc suốt đời. Thảm nhất là Dong Jae, phải băng bó toàn thân như xác ướp từ đầu đến chân, hộp sọ có dấu hiệu bị nứt, ảnh hưởng tới não nằm bất tỉnh nhân sự, tay và chân đều gãy, bàn tay phải không nguyên vẹn các ngón tay vặn vẹo kì quái đã được nối lại xương bó thành một cục, 3 cái xương sườn bị gãy, phổi bị xuất huyết, nghiêm trọng hơn là "thằng em" của gã do chấn động mạnh mà bị phế, từ này về sau trở thành thái giám, không thể điều trị được.

Cha gã hay tin thì vô cùng tức giận náo loạn khắp nơi, ông ta chỉ có một đứa con trai cưng duy nhất, nhưng sau này không thể nối dõi tông đường, chẳng khác nào toàn gia sẽ bị tuyệt hậu, cơn giận dữ không chỗ trút, ông thề nhất định sẽ tìm ra tên khốn nào đã đánh con ông thành như vậy, quyết để nó sống không bằng chết.

Chuyện lớn như vậy náo động toàn bộ Busan, những người ngoài cuộc như người xem kịch hay, bàn tán xôn xao, xem thử ngài nghị sĩ dám đối chọi với Kim gia thì sẽ có kết cục gì. Sau đó thì... không có sau đó nữa. Người ta không còn nghe tin tức của ngài nghị sĩ và gia đình ông nữa. Có người nói ông ta bị cắt chức trong một đêm chuyển tất cả người nhà đi nơi khác sinh sống, cũng có người nói ông ta bị ép tự tử, người nhà trong một đêm bị giải quyết sạch sẽ. Còn 4 tên đàn em của Dong Jae đang còn nằm viện cùng người nhà của chúng cũng trong một đêm biệt tăm như chưa từng tồn tại không ai biết tin tức của họ nữa.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Kim gia đứng sau chuyện này. Từ đó không còn ai dám nhắc đến nữa, nỗi sợ đối với Kim gia càng tăng gấp bội, đặc biệt là Kim Tae Hyung, cậu ta trở thành truyền thuyết sống của trường được xếp đầu tiên vào 10 câu chuyện đáng sợ ở trường học, các phiên bản, câu chuyện khác nhau về cậu ra đời, không ai mà không biết đến sự tàn nhẫn của cậu. Giữa tâm bão, nhân vật chính của câu chuyện Kim Tae Hyung vẫn một bộ dáng lạnh nhạt, cao ngạo thường ngày không thèm đếm xỉa tới thái độ của họ, ngày ngày im lặng đi học rồi về. Làm người khác càng không dám thân cận hay chọc đến cậu. Chính vì thế mà khi nghe tin Kim Tae Hyung đi du học, người người mừng rỡ vì thoát được mối nguy hiểm luôn kề cận, không biết khi nào lỡ tay đụng phải cậu ta, sau đó đến cái xác cũng chẳng còn, như chưa từng xuất hiện trên cõi đời. Các học sinh kể cả giáo viên sau khi nghe tin tức, dù không thể hiện ra mặt nhưng lại âm thầm cười mỉa, không khí trong trường học càng ngày càng dễ thở hơn trước.

Lúc Hoseok uể oải bước vào lớp là cảnh tượng Tae Hyung khuôn mặt ẩn nhẫn đang xắn tay áo dọn dẹp chà rửa bàn học, dưới chân cậu là một sọt rác bốc mùi hôi thối, xung quanh là các học sinh xầm xì to nhỏ, chẳng ai nguyện ý giúp đỡ.

"Chuyện gì vậy"- Hoseok tiện tay túm đại một người gần đó qua hỏi. Cậu bạn liếc ngang liếc dọc như sợ ai nghe thấy, nói nhỏ "Sáng sớm có người mang cả một đống rác đổ lên bàn và ngăn tủ Kim Tae Hyung, chỉ sợ cậu ấy bị người nhắm trúng rồi". Khuôn mặt Hoseok thoáng sa sầm lại, bỏ cậu bạn ra rồi đi đến trước Tae Hyung cùng xắn tay áo rồi nói "Để tớ giúp cậu". Có trời mới biết hiện giờ Jung Hoseok đang khó chịu đến cỡ nào "dám động đến Tae Tae, để tao bắt được xem, tao xử lý mày thế nào" Hoseok nghĩ.

"Cảm ơn cậu Hoseok, nhưng mà để tớ làm được rồi, sẽ làm bẩn quần áo cậu mất"- Cậu cười

"Dơ thì sao chứ, để tớ bắt được tên đó đừng mong tớ cho nó sống yên"- Hoseok nghiến răng nói

"Không sao mà, dù sao tớ cũng quen rồi, Hoseok à, hay cậu đừng chơi với tớ nữa, tớ không muốn cậu có chuyện gì"- Nụ cười cậu dần tắt, càng nói lại càng nghẹn lại như rất uất ức.

"Khốn kiếp cậu cho tớ là người sẽ bỏ mặc bạn bè như vậy sao Kim Tae Hyung, chẳng phải hôm qua tớ đã nói từ giờ chúng ta là bạn bè sao, cậu nghĩ tớ là kẻ nói dối sao, không nghĩa khí đến nổi vì những chuyện cỏn con này mà bỏ mặc cậu sao Kim Tae Hyung"- Jung Hoseok cậu bực thật rồi, cái tên nhóc Tae Hyung ngốc nghếch này.

"Tớ...tớ xin lỗi, cậu đừng giận có được không.. tớ..."

"Được rồi, cậu đừng nói nữa, từ giờ cũng không được nói như vậy nữa, rõ chưa"- Nói rồi Hoseok không đợi cậu nói tiếp mà nhặt lại giẻ lau rồi tiếp tục giúp cậu lau rửa.

"Ừm cảm ơn cậu".

Hì hục cả buối cuối cùng bàn của cậu cũng tạm được coi là sạch sẽ, chỉ còn cái mùi hôi cứ thoang thoảng, làm cách nào cũng không hết. Jung Hoseok mới nửa ép nửa kéo Tae Hyung ngồi ở bàn mình, còn chính mình thì ngồi ở bàn cậu cố gắng chịu đựng cái mùi thối đó suốt 2 tiết học, tâm trạng cũng kéo theo càng ngày càng xấu.

Tiết ba là tiết thể dục, mọi người thay đồng phục thể dục rồi xuống sân trường tập hợp. Thầy giáo thể dục là tên ác ma, vừa xuống đã bắt vận động mạnh, hết chạy lại nhảy rồi thi ném bóng, Hoseok thể lực mạnh cả tiết học vẫn luôn rất sung sức, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt, chảy dọc theo cằm rồi xuống cổ, thở ra hít vào từng ngụm khí lớn, thân hình khỏe khoắn cân đối, Hoseok thật rất hợp với hình tượng hot boy chơi thể thao này, làm mấy bạn nữ cùng lớp hưng phấn hò hét cổ vũ. Hoseok có khuôn mặt điển trai ưa nhìn là kiểu người hoạt bát năng động, lúc nào trên mặt cũng thường trực nụ cười thân thiện, được mọi người yêu mến, thêm vào đó, mỗi khi cậu ta tập trung làm một cái gì đó tỉ như hiện tại, người đang chơi bóng ở kia, khuôn mặt đẹp đẽ, nhếch miệng cười đắc thắng, ánh mắt tập trung sáng ngời dù nhễ nhãi mồ hôi nhưng lại phát ra sức hút không gì sánh được. Tae Hyung thì từ sớm đã xin thầy nghỉ ngơi, thầy giáo thấy cậu ốm yếu nên cũng không ép mà cho phép cậu ra ngoài sân ngồi nghỉ, nhìn mọi người chơi bóng ở sân trường, thi thoảng Hoseok sẽ quay lại nhìn cậu vẫy tay cười, cậu cũng sẽ đáp lại bằng tiếng hô cổ vũ cho Hoseok. Tiết học thể dục cứ thế trôi qua, mọi người quay lại phòng thay đồ, đứng trước tủ đồ của mình, Tae Hyung bàng hoàng nhìn bộ đồng phục mới chỉ vừa thay ra lúc nãy mà bây giờ lại ướt nhẹp còn bị cắt nát bấy đến thảm thương, Hoseok thấy cậu đứng chết trân tại chỗ nên cũng tiến lại, khuôn mặt chuyển xanh rồi đen, mọi khó chịu dồn nén từ sáng giờ như xả ra hết, Hoseok tức giận mở miệng chửi rủa mấy lần, tay nắm chặt nổi đầy gân xanh rồi toan lật tung cái trường này đi tìm tên khốn nào dám làm vậy với cậu để tính sổ. May là Tae Hyung vội ôm lấy tay Hoseok ngăn lại nếu không cậu cũng không biết tên đó điên lên rồi sẽ làm ra chuyện gì nữa, Jung Hoseok tức giận nhìn thật sự rất đáng sợ.

---------chap kế tuần sau---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net