24 - 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Từng cho rằng chính mình có thể chống đỡ cả thế giới, nhưng sau khi gặp được người, bản thân lại trở nên yếu đuối vô cùng..."

24.

Không có ai tắm hai lần trên một dòng sông, nguyên tắc vận động tất nhiên của mọi thứ là thay đổi.

Đây là một trong số những nguyên tắc vừa là chuẩn mực vừa là sự thật.

Cam Vọng Tinh nói đúng.

Mỗi người chúng ta rồi cũng sẽ đi trên những con đường khác nhau, gặp gỡ những người khác nhau, đích đến khác nhau, trở thành một bản thân khác với hiện tại, chúng ta đều bị lãng quên.

So với mùa đầu tiên dành cho thực tập sinh nam, concept của chương trình năm nay được đổi mới rất nhiều, từ số lượng, giới hạn quốc tịch của thực tập sinh, cách xếp hạng cho đến mục tiêu ra mắt nhóm nhạc nam quốc tế.

"Vớ vẩn."

Tô Kiệt đọc bản giới thiệu tóm tắt, vo một cục, ném vào sọt rác, mồm nói vậy nhưng vẫn chốt liền một khóa nâng cao ngoại ngữ cấp tốc và một mớ sách tiếng Anh, tiếng Thái... cho em trai.

Làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa.

Giao lưu văn hóa nghe thì cũng khá là ra gì và này nọ đấy, nhưng tiếp thu thế nào, tiếp thu đến đâu, không phải chuyện một show tuyển chọn nhỏ nhoi có thể quyết định. Ít nhất là nếu đến chương trình này, Lưu Vũ sẽ có nhiều không gian để thể hiện bản thân mình hơn.

Giới trẻ bây giờ thật là... Haiz.

Ông già ba mươi như Tô Kiệt chẳng thể hiểu nổi, rồi thì vẫn phải làm quen, vẫn phải tìm tòi, vẫn phải nghiên cứu... Gì thì gì, không nắm bắt được hướng đi của thị trường đúng là điểm yếu chết người đối với một ông chủ công ty giải trí.

Có nền tảng cơ bản trước đó, Lưu Vũ tiếp thu cũng khá nhanh, tuy nhiên ranh giới giữa lý thuyết và thực tiễn lại không thể lấp đầy trong một sớm một chiều, tưởng không lớn mà lớn không tưởng, hệt như khoảng cách giữa nguyên tắc và sự thật vậy.

Mỗi khi rảnh rỗi, Lưu Vũ lại nhờ Nine bổ túc cho mình. Trong vòng xếp loại dựa trên sự thể hiện của từng cá nhân với bài hát chủ đề năm nay, việc phải hát bằng nhiều ngôn ngữ đã gây khó khăn cho không ít thực tập sinh. Vài người yếu ngoại ngữ trong ký túc xá chủ động bắt chuyện những thực tập sinh nước ngoài hoặc giỏi ngoại ngữ để học thêm. Không biết điều đó giúp ích cho họ bao nhiêu, nhưng chắc chắn đã phần nào xóa mờ khoảng cách địa lý giữa họ.

Công diễn ba và vòng chung kết, lời bài hát của nhóm Lưu Vũ đều có đôi câu tiếng Anh, những câu ngắn và dễ nhớ, nhưng cậu vẫn tập đi tập lại, thậm chí nhờ Nine chỉnh phát âm cho mình đến khi hài lòng mới thôi.

"Lưu Vũ, thử hát một bài tiếng Anh xem nào~" – Nine trề môi, nhoài người ra bàn.

"Vẫn đang tập dở mà..." – Lưu Vũ ngừng hát.

"Đừng hát "Hình dáng thiếu niên" nữa được không? Chúng ta tập bài này cả ngày rồi đó, em không thấy nhàm à~"

"Nhưng mà..."

Người Nhật, người Thái, nói được hai thứ tiếng, lớn lên ở nước ngoài,... sơ qua thì trong nhóm này người yếu ngoại ngữ nhất là cậu.

"Không chịu không chịu~" – Nine bướng bỉnh vỗ bàn. – "Hát bài khác được không? Đi mà~"

Lý Lạc Nhĩ rời đi từ sau vòng loại trừ hai, Phó Tư Siêu chưa về phòng, hoạt động chơi nhạc freestyle để tiêu khiển dưới sức ép của vòng chung kết cũng khó mà duy trì được.

Đối mặt với Nine nhõng nhẽo, Lưu Vũ bó tay, tìm trong đầu một bài hát thích hợp. Số bài hát tiếng Anh cậu biết không nhiều lắm, sau đó cậu hát một bài có giai điệu rất êm tai.

"You're beautiful, it's true,

But it's time to face the truth,

I will never be with you..."

Nine chống má, xoay vần những hạt đậu giữa những ngón tay rồi lại thả chúng rơi lộp độp lên mặt bàn: "Em có hiểu bài hát này nói về gì không?"

"Có người từng nói với em, bài hát này giống như một ngôn ngữ khác của "Chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc".

"Người đến bên tôi, tôi yêu người và tôi biết rồi chúng ta sẽ không ở bên nhau ngay từ khoảnh khắc ấy."

25.

Sân khấu bạn hài lòng nhất?

Kế hoạch mạo hiểm.

Sân khấu bạn tiếc nuối nhất?

Chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc.

Vì sao?

Vì em đã không tận hưởng.

Em muốn được múa thêm lần nữa, để tận hưởng.

Chiếc loa đặt trên sàn, nhỏ vừa bằng một bàn tay, âm thanh như mang hiệu ứng vang vọng. Bóng tối phẳng lặng rung động và mông lung.

Ánh sáng từ những cột đèn ngoài sân tòa nhà rải lên bãi cỏ từng mảng sáng vỡ vụn, hắt qua cửa sổ, nhuốm lên bóng người đang nhảy múa.

Vạt áo lỏng lẻo bay lên theo động tác xoay người, phơi bày những đường cong cơ thể tuyệt đẹp. Cần cổ thon gầy, tay vươn cao, chạm tới, rồi lại không bắt được. Ánh mắt trong như nước, phản chiếu hình bóng mơ hồ và xa xôi, dịu dàng và gợn sóng. Những giọt mồ hôi lấm tấm và bước chân nhẹ tênh khiến người mơ màng.

Thực mà không thực, không say mà như say, không mộng mà tưởng trong mộng.

Đầu ngón tay chạm lên mặt gương, nước mắt lăn dài trên gương mặt của người trong gương, không cách nào xóa đi.

Hướng về hạnh phúc, chìm đắm trong những nỗi đau, ai cũng cần phải đau để biết mình đang sống.

Tôi yêu người biết bao, tôi đau đớn biết bao.

"Bộp, bộp..."

Lâm Mặc vỗ tay cho màn trình diễn mình vô tình bắt gặp. Cậu ta đã đến được một lúc rồi, từ đó đến khi nhạc dừng vẫn không lên tiếng, sợ mình cắt ngang cảm xúc của Lưu Vũ. Cậu biết nhờ hình ảnh phản chiếu trong gương, ánh sáng không tốt lắm, nhưng có thể đoán được từ dáng người.

"Không ngủ được à?"

"Giống anh."

"Qua xem Trương Gia Nguyên, đúng không?"

Chuyện Trương Gia Nguyên suýt nữa thì đánh nhau to với AK lúc chiều ai cũng đã biết, nguyên nhân đằng sau đó giờ phút này đang đứng đây, thảy cho cậu một chai nước, dù để dành cho ai thì cũng đã không đến được tay người nhận. Lưu Vũ nghiêng người, bắt lấy.

"Có sao không?"

"Anh hỏi ai?"

"Trương Gia Nguyên."

Lâm Mặc nghĩ đến cảnh Châu Kha Vũ nắm tay Trương Gia Nguyên, sát trùng vết trầy trên mu bàn tay cậu ta, thuốc sát trùng làm vết thương nhói lên và cậu ta nhăn mặt, khẽ cười: "Khỏe lắm, như trâu ấy."

"Ước gì Lưu Chương cho cậu ta ăn thêm mấy đấm nữa." – Lâm Mặc ngửa đầu, uống trước, chép miệng tiếc rẻ. – "Có bia thì tốt."

Trương Gia Nguyên vốn đã thấy khó chịu khi Lâm Mặc và AK cứ dính nhau trong suốt thời gian ghi hình ma sói. Kết thúc chương trình, hai người tách khỏi ekip và các thực tập sinh khác, đi dạo xung quanh. Lâm Mặc nhớ AK đã cố hôn mình khi họ ngồi bên bể bơi. Lâm Mặc vốn muốn tránh, đúng lúc ấy thì Trương Gia Nguyên xông đến, chen vào giữa họ, chẳng nói chẳng rằng đã bắt đầu tay đấm chân đá. Hiển nhiên AK cũng chẳng đứng yên một chỗ chịu trận. Cuối cùng, Châu Kha Vũ và Patrick hợp sức kéo Trương Gia Nguyên, Nine và Lâm Mặc giữ AK, lôi hai đương sự ra thật xa, mới tạm coi là yên chuyện.

Lâm Mặc chầm chậm bước từ khoảng tối sang phía có ánh sáng: "Lưu Vũ, em muốn say."

"Không nên."

"Em biết." – Lâm Mặc cười giễu. – "Chúng ta đều đang leo lên đỉnh Everest."

Thoắt cái, nửa năm đã trôi qua.

So với say để quên đi, Lưu Vũ càng muốn mình tỉnh táo mà ghi nhớ.

"Em rất thích "Chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc." – Lâm Mặc nói. – "Em chưa thử phong cách ấy bao giờ, em sẽ thử đưa vào bài solo trong đêm chung kết xem sao."

"Anh nghĩ đó sẽ là màn trình diễn tuyệt vời đấy."

Khi họ khớp sân khấu, Lưu Vũ đã được xem điệu nhảy của Lâm Mặc, tất nhiên cậu ta cũng ở lại chờ Lưu Vũ hoàn thành bài múa của mình. Họ nhảy quảng trường một đoạn ngắn, giây phút vui vẻ hiếm hoi khi mà chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm chung kết.

"Ai lại đi khen đối thủ của mình vào lúc này cơ chứ?"

"Có, anh này."

"Anh không ghen à?"

"Em không ghen à?"

Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng.

"Đoán xem."

"Đoán xem."

Một lần nữa cùng lúc nói ra lời y hệt, Lâm Mặc phì cười: "Đừng có bắt chước em!"

"Ai thèm..."

Bỗng dưng, không ai nói gì nữa. Bầu không khí im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng sóng lênh đênh và những vòm cây rì rào trong gió đêm.

Lưu Vũ thở dài: "Lâm Mặc."

Chẳng ai ngờ được người không bao giờ để cảm xúc cá nhân lấn át như Lưu Vũ cũng có lúc thở dài trước mặt người khác.

"Cuối cùng cô ấy vẫn không thể nhớ được người mình yêu."

"Anh biết phim đó à?"

"Chúng ta đều đang leo lên đỉnh Everest."

Lưu Vũ ngẩng đầu, ở đây không thể trông thấy bầu trời và những vì sao, ánh sáng nhạt nhòa hôn lên khóe mắt còn vương lệ một thoáng lấp lánh: "Có lần anh nhắc đến lời thoại này, Nine và Patrick nói bộ phim ấy rất nổi tiếng ở nước họ."

"Người ta hay kể về chuyện leo lên đỉnh Everest, có những người bỏ mạng giữa đường, có những người đặt chân lên đến đỉnh núi."

Lâm Mặc cười, gò má xô lên, đuôi mắt cong cong, những hình bóng in hằn trong đôi con ngươi vỡ tan: "Anh nghĩ chúng ta có đến được đỉnh Everest không?"

Trong sự chờ mong của Lâm Mặc, Lưu Vũ tự tay dập tắt tia hi vọng cuối cùng của họ.

"Không."

26.

Lịch trình của họ ngày hôm nay là chụp ảnh tạp chí, nhóm mười hai trong số hai mươi lăm thực tập sinh sau khi kết thúc vòng loại trừ ba.

Khác với những lần trước, tạp chí lần này chụp cảnh đêm. Trừ Lelush đang vươn vai ngáp dài, còn lại đều là những gương mặt cú đêm thân quen cả.

Trang điểm và thay trang phục xong, tất cả được đưa ra bờ biển, dẫu cho không thể ngắm biển dưới ánh mặt trời, chỉ tiếng sóng ì ào và gió đêm lành lạnh mang theo vị mặn của muối cũng khiến những dây thần kinh và các tế bào toàn thân thả lỏng. Tâm trí là mỏm đá cheo leo, gió, nước, năm tháng mài mòn và bao dung.

Đây là lịch trình cuối cùng trước đêm chung kết.

Họ đứng trên gờ tường của con đường ven biển. Lưu Vũ ngẩng đầu, ở đây có thể trông thấy bầu trời và những vì sao, khoảng cách giữa cậu và Châu Kha Vũ trước ống kính, trừ cái ôm khi công bố kết quả vòng loại trừ hai, ít có khi nào gần đến thế.

Mika đứng giữa, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ở bên trái, Lưu Vũ và Santa ở bên phải.

Nhiếp ảnh gia quan sát toàn cảnh qua ống kính, điều chỉnh ánh sáng và vị trí đứng của từng người. Sau khi staff phiên dịch lại cho Santa rằng hãy khoác vai Lưu Vũ, Santa nháy mắt với Châu Kha Vũ, hắn gật đầu cho phép mới nhỏ giọng nói "xin lỗi" rồi đặt hờ tay bên vai cậu.

Vài thực tập sinh khác cũng đi cùng họ, tận hưởng không khí ngoài trời, dù sao cũng là bộ ảnh tốt nghiệp, không ai nỡ từ chối yêu cầu này. Lâm Mặc có kinh nghiệm nhiếp ảnh, ít nhất cũng hiểu được công năng và cách sử dụng của các đồ dùng trong chụp ảnh, thỉnh thoảng lại giúp ê kíp lấy cái này cái kia. Không biết Nine nói gì với mấy chị gái staff mà ai nấy đỏ mặt che miệng cười.

Rút kinh nghiệm lần trước, Châu Kha Vũ và Patrick theo sát Trương Gia Nguyên, Santa và Rikimaru trông chừng AK. Lâm Mặc ngoan ngoãn theo sát Lưu Vũ và Nine, không tìm AK, càng không tìm Trương Gia Nguyên, dễ bảo đến mức khiến người khác hoang mang.

"Cậu là ai và cậu đã làm gì với Lâm Mặc?"

Ngô Vũ Hằng há hốc mồm khi thấy Lưu Vũ chỉ cần đưa tay ra hiệu Lâm Mặc đã lon ton chạy về phía cậu như đứa bé lạc mẹ.

Lâm Mặc lè lưỡi lêu lêu.

"Thiên linh linh, địa linh linh, lạy chúa trên cao turn down for what.... ma quỷ ở đâu đến đây mau về chỗ đấy!" – Phó Tư Siêu huơ tay múa chân xung quanh Lâm Mặc như lên đồng.

Ấy thế mà vẫn có chuyện.

Buổi chụp hình đến gần sáng mới kết thúc, các thực tập sinh cùng ê kíp quay lại studio. Lưu Vũ thay đồ xong, ra sảnh, không thấy Lâm Mặc và Nine, đến khi Nine đi vệ sinh xong trở lại, vẫn không thấy Lâm Mặc, Lưu Vũ biết có điều gì đó không ổn.

Những người khác lục tục tập trung. Cậu vội vàng quay trở lại dãy phòng thay đồ, Châu Kha Vũ nhìn xung quanh chốc lát cũng hiểu được. Cùng là người thông minh, không cần cái gì cũng phải nói mới hiểu. Thấy hai người họ vội trước vội sau, những người còn lại không ai bảo ai, chia nhau ra tìm kiếm.

Địa điểm quay các quảng cáo thương mại chiếu xen kẽ thời lượng chương trình và chụp ảnh cho các tạp chí có hợp tác với chương trình là một tòa nhà gần ký túc xá, có thể bố trí nhiều studio cùng hoạt động một lúc. Lưu Vũ mượn chìa khóa của nhân viên quản lý, tìm cả những phòng bị khóa cửa, trong lúc đang tìm chìa mở cửa một căn phòng ở tầng ba, cậu nghe thấy tiếng cãi vã vọng lên từ lối cầu thang thoát hiểm.

"Lâm Mặc!"

Trương Gia Nguyên kéo tay Lâm Mặc, cậu ta vừa quát vừa dùng sức giằng ra, giãy giụa đến mức cổ tay ửng đỏ.

Nghe tiếng Lưu Vũ, động tác của cả hai ngừng lại, nói đúng hơn là chỉ có Lâm Mặc ngừng lại, tư thế của Trương Gia Nguyên vẫn vậy. Lâm Mặc thở phào khi thấy có người tìm được họ, chẳng cần nói ra miệng Trương Gia Nguyễn vẫn đi guốc trong bụng cậu ta.

"Làm gì đấy?" – Lưu Vũ bước đến chỗ họ, nhẹ nhàng nắm tay còn lại của Lâm Mặc. – "Về thôi, mọi người đang chờ chúng ta."

Cậu nói cho Lâm Mặc, cũng nói cho cả Trương Gia Nguyên.

"Bỏ ra." – Lâm Mặc nghĩ có mặt người khác ở đây, Trương Gia Nguyên sẽ không dám manh động như lúc chỉ có hai người họ.

Sự thật chứng minh, cậu ta đã sai.

"Không!"

Trương Gia Nguyên cố chấp nói, tay siết càng chặt, Lâm Mặc cau mày vì đau. Thằng nhóc này rõ là nhỏ hơn cậu ta một tuổi, sức lực lại bỏ xa cậu ta.

"Đừng nóng, Nguyên Nhi."

Lưu Vũ từ tốn khuyên can. Với người nóng tính như Trương Gia Nguyên, cứng đối cứng không phải cách giải quyết vấn đề: "Lâm Mặc đau rồi, em xem... Còn hai ngày nữa là vòng chung kết rồi, bây giờ nhỡ như chấn thương thì làm sao lên sân khấu được? Đúng không? Về trước đã, về rồi chúng ta từ từ nói được không?"

Trương Gia Nguyên mím môi, hai mắt vằn tơ máu. Cậu ta hiểu Lưu Vũ đang hòa giải giúp mình, lời Lưu Vũ nói cũng chính là mong muốn ban đầu của cậu ta, nhưng lúc này chân tay lại dở chứng, không chịu nghe theo sự điều khiển của lý trí.

Bỗng nhiên, Lâm Mặc cười: "Không cần."

"Không có gì để nói cả."

Thái độ của Lâm Mặc khiến Trương Gia Nguyên nổi điên, cộng thêm việc suốt đêm qua cậu ta chỉ ở cùng Lưu Vũ, không thèm đếm xỉa gì đến mình càng khiến giọt nước tràn ly. Tình thế trở thành ba người giằng co ở lối cầu thang thoát hiểm.

Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ mỗi người giữ một tay Lâm Mặc. Làm người ở giữa, Lâm Mặc cảm giác mình không khác nào đứa bé trong câu chuyện dân gian hai người mẹ giành con, người nắm đầu người nắm chân, kéo cưa lừa xẻ, đau đến khóc thét.

Thể lực và sức mạnh là điểm yếu của Lưu Vũ, chính bản thân cậu cũng ý thức được điều đó.

Bước chân cậu lảo đảo, cả người theo quán tính lùi lại, ngày càng không chống đỡ được Trương Gia Nguyên.

"Lưu Vũ!"

Trước khi ngã xuống cầu thang, Lưu Vũ chỉ kịp trông thấy gương mặt đầy sợ hãi của Lâm Mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net