27 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ước gì tôi có thể đưa người đến bến bờ..."

27.

Lưu Vũ ngồi trong lòng Châu Kha Vũ, hai chân quấn quanh hông hắn. Cổ áo mở rộng, ở khoảng cách gần có thể nhìn rõ xương quai xanh như chạm khắc và bờ vai thon gầy.

Một tay luồn vào vạt áo đỡ eo cậu, tay kia lần mở từng cúc áo, đầu ngón tay miết lên da thịt trắng nõn.

"Anh không sao."

Khi Châu Kha Vũ tìm được họ, nhác thấy bóng Lưu Vũ mất đà, không kịp nghĩ ngợi gì, hắn cứ thế xông lên theo bản năng. Cậu nhắm tịt mắt, hai tay ôm đầu, chờ sự va đập và đau đớn ập tới, không ngờ lại là cái ôm. Quán tính khiến Châu Kha Vũ ngã ngồi ra phía sau, lưng đập vào tường.

Lưu Vũ đã nói mình không bị thương, nhưng Châu Kha Vũ vẫn muốn tự tay xác nhận.

"Ừ."

Châu Kha Vũ gục đầu xuống hõm cổ Lưu Vũ, hít hà mùi hương nơi gáy và tóc cậu.

"Cậu ấy không cố ý."

"Ừ."

"Xin lỗi, Lưu Vũ."

"Trương Gia Nguyên đã nói rồi."

"Chưa đủ."

"Tại anh..."

"Không phải lỗi của anh."

Châu Kha Vũ cắt ngang. Ngay cả khi họ đang ngồi, chênh lệch chiều cao giữa hai người vẫn rất rõ ràng.

Khi họ trở về, cánh cửa ký túc xá vừa khép lại sau lưng, nắm đấm của Trương Hân Nghiêu đã đến.

Mục tiêu là Châu Kha Vũ, nhưng bất kỳ ai muốn ngăn cản cũng không tránh khỏi việc trở thành đối tượng bị tấn công. Cũng may Oscar và Tiết Bát Nhất phản ứng nhanh, thêm Mika và Santa từng tập boxing, biết phải ứng phó thế nào, mới không đến nỗi gây hậu quả nghiêm trọng.

Dù thế nào đi chăng nữa, show tuyển chọn bị hủy vì scandal bạo lực giữa các thực tập sinh cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

"Đau lắm, đúng không?"

Lưu Vũ vuốt ve tấm lưng rắn chắc của người đối diện: "Lúc em đỡ anh."

"Chỉ hơi nhức thôi."

"Sẽ sưng đấy."

"Không sao." – Hắn cười khẽ. – "Có cởi trần lên sân khấu đâu mà sợ."

"Xin lỗi, Châu Kha Vũ."

"Không phải lỗi của anh."

Hắn nhíu mày, nâng gương mặt cậu, ngón tay miết qua nốt ruồi dưới khóe mắt, gạt những sợi tóc mái loài xòa sang một bên, trán áp trán, hình bóng mình trong mắt cậu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Trong mắt em chứa cả xuân thu, những lời ấy có lẽ là dành cho đôi mắt của Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ."

"Em ở đây."

"Chúng ta dừng lại thôi."

Châu Kha Vũ không nói, dường như đang dành thời gian cho Lưu Vũ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"Anh lúc nào cũng gây rắc rối cho em."

"Em có người mình thích, anh biết."

"Là lỗi của anh."

"Sau chuyện đã xảy ra, anh không thể ngừng nghĩ nếu như anh không cười với kẻ đó, nếu như anh không chủ động bắt chuyện với kẻ đó, nếu như anh không tặng quà cho kẻ đó, nếu như anh không lắng nghe kẻ đó, nếu như anh không coi kẻ đó là bạn..."

"Anh không nên bất cẩn như thế, anh không nên nhạy cảm như thế, anh không nên không nghe lời Thiệu Minh Minh, anh không nên dựa dẫm vào em, càng không nên đi quá giới hạn lúc em đang say, không nên xen vào chuyện riêng của Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên..."

"Tất cả mọi chuyện, ngay từ khi bắt đầu, đều là lỗi của anh."

Châu Kha Vũ hôn lên trán cậu, đôi môi rê dần xuống sống mũi, nốt ruồi dưới mắt, bên má, khóe môi, cằm. Họ đã từng làm những chuyện thân mật hơn nhiều, nhưng chẳng có gì trấn an Lưu Vũ như những nụ hôn nhỏ vụn lúc này.

"Không phải lỗi của anh."

"Giúp anh là lựa chọn của em, uống say là lựa chọn của em, chuyện xảy ra giữa Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên là lựa chọn của họ."

"Còn thằng khốn kia, nếu chưa ai nói với anh điều này, vậy thì để em..."

"Nghe đây, Lưu Vũ, anh không sai, anh không làm sai chuyện gì cả, anh vô tội, việc anh không nên làm nhất là tự hỏi mình những câu hỏi như vậy và nghĩ rằng đó là lỗi của mình."

Cơ thể nhỏ bé như lọt thỏm trong vòng tay mình, Châu Kha Vũ vuốt ve những lọn tóc sau gáy cậu, hơi thở mơn trớn vành tai đỏ ửng: "Như thế là quá độc ác."

"Với ai?"

"Anh."

Châu Kha Vũ là người thế nào?

Châu Kha Vũ là một người dịu dàng.

"Anh muốn nghe bao nhiêu lần, em sẽ nói bấy nhiêu lần."

"Không phải lỗi của anh."

Chỉ là dịu dàng ấy không phải của riêng Lưu Vũ.

Ai cũng có những vết thương, một số có thể nhìn bằng mắt thường, một số thì không thế.

Những kẻ giả vờ hạnh phúc vẫn tìm kiếm nơi những giấc mơ dài, tình chưa thấy mà sao đã mất?

Cổ họng Lưu Vũ nghèn nghẹn: "Em cứ thế này..."

Ánh sáng chiếu soi hai bờ vực thẳm.

Ở rất gần nhưng không ở bên nhau.

28.

Nine kéo chăn đắp kín người, mệt mỏi ngáp dài: "Ra khỏi đây rồi, em phải tự lo lấy đấy."

Patrick mặc lại áo, vạt áo buông xuống, che khuất những vết cào rướm máu sau lưng, "ừm" một tiếng lửng lơ. Nine mặc kệ cậu em có hiểu ý mình hay không, rúc đầu vào gối.

Ngày nào cũng ở bên cạnh người mình thích, hormone không thể khống chế được là chuyện bình thường.

Haiz.

Tuổi trẻ.

"Nếu em thích Lưu Vũ đến thế, cứ nói với cậu ấy đi."

Dù sao cũng là em trai, lại là đồng hương, vẫn nên gợi ý một chút, Nine nghĩ vậy. Người khác có thể quên, nhưng Nine vẫn luôn nhớ rằng Patrick vào nghề cùng lúc với mình. Con người vốn dĩ đã phức tạp, con người trong giới giải trí lại càng phức tạp. Có người nói Nine thành thục, công bằng mà nói, đó chỉ là bản năng thích nghi khi trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn. Không hiểu sao Nine luôn có linh cảm tương lai cậu em này sẽ còn vượt xa mình rất nhiều.

Chuyện xảy ra giữa họ, bắt đầu im lặng, và cũng nên kết thúc trong im lặng.

Làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa.

"Anh ấy không chọn em."

"Không có gì là chắc chắn cả." – Nine nói. – "Mỗi người chúng ta rồi cũng sẽ đi trên những con đường khác nhau, gặp gỡ những người khác nhau... Nguyên tắc vận động tất nhiên của mọi thứ là thay đổi."

"Buổi chiếu phim trong ký túc xá, trước khi diễn ra vòng loại trừ ba, anh đã thấy Ngô Hải hôn Lưu Vũ, khi cậu ấy đang ngủ."

Đèn trong sân bóng rổ đã tắt, Ngô Hải khẽ gọi Tiểu Vũ, nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, anh không ngủ được. Đầu ngón tay vẽ lên không trung, những đường nét trên gương mặt người đang say ngủ bên cạnh tưởng chừng khắc sâu trong tâm trí, trong bóng tối lại xa xôi hơn bao giờ hết.

Anh cảm giác mình sắp phải tạm biệt em rồi.

"Chỉ tiếc rằng cuối cùng người lại không ở bên tôi, ngắm nhìn bầu trời đêm vô tận, để ánh sao lấp lánh nằm trong mắt..."

Em biết không? Khi xem em múa "Cá voi", anh đã nghĩ nếu là mình, anh chắc chắn sẽ không phải kẻ đến cuối cùng lại không ở bên em.

Anh sẽ là đại dương của cá voi, sóng của đại dương hòa tan nước mắt của cá voi, dòng chảy của đại dương đưa cá voi đến bất cứ cảnh sắc tươi đẹp nào, in bóng trời đêm và những vì sao, âm thanh của cá voi khiến thế giới trong lòng đại dương rung động.

Để cá voi không còn cô đơn nữa.

Được không, cá voi?

Ước gì anh có thể gặp em sớm hơn một chút?

Ước gì anh có thể ở lại cùng em lâu hơn một chút?

Nếu anh gặp em sớm hơn, nếu anh ở lại lâu hơn, có phải mọi chuyện đã khác không?

"Nếu trực tiếp nghe Ngô Hải nói những lời này, biết đâu Lưu Vũ sẽ đổi ý?"

"Sẽ không."

Nine nhổm dậy, chăn đắp trên người trượt xuống, những dấu hôn và cắn rải đầy từ cổ xuống đến trước ngực.

Patrick cười, ngồi xuống bàn, mở quyển sổ tay dùng để ghi chép các từ tiếng Trung của mình.

"Gì vậy?"

"Châu Kha Vũ cho em xem quạt của anh ấy."

"À..." – Nine gật đầu. – "Quà Lưu Vũ tặng chúng ta, đúng không? Cậu ấy tặng tất cả mọi người mà, em có, anh cũng có, đâu thể chỉ dựa vào đó được..."

"Của Châu Kha Vũ khác với chúng ta."

"Khác thế nào?"

"Đây là câu anh Lưu Vũ viết tặng anh ấy."

Patrick đưa sổ qua, chỉ vào dòng chữ mình phải cất công ghi nhớ, vắt óc tra từ điển, nắn nót từng nét mãi mới coi là tạm được.

Lưu Vũ đã gửi cho họ những lời khen chân thành, những lời chúc tốt đẹp, những lời động viên vào lúc họ cần nhất, chỉ có Châu Kha Vũ nhận được điều ước của riêng cậu.

"Ước gì tôi có thể đưa người đến bến bờ..."

29.

Lâm Mặc thò đũa gắp một miếng thịt bò trong khay thức ăn của Nine.

"Ăn của cậu đi!" – Nine giãy nảy, đánh lên bàn tay nghịch ngợm cái đét.

Lâm Mặc làm như không nghe, bỏ tọt miếng thịt vào mồm, nhai nhồm nhoàm, còn rất trêu ngươi mà "ợ" một cái rõ to.

"Cạch."

Trương Gia Nguyên đặt khay lên bàn, ngồi xuống chỗ đối diện Lâm Mặc. Tiếng cười đùa trên bàn ăn bỗng chốc im bặt.

Trương Gia Nguyên khoanh tay, nhìn người đối diện mình. Lâm Mặc làm như không để ý đến cậu ta, thoăn thoắt và cơm.

"Xin lỗi."

Lâm Mặc coi cậu ta như không khí.

"Xin lỗi vì đã bắn vào trong anh."

"Phụt!"

Lâm Mặc phun cơm đang nhai trong mồm, ho sặc sụa.

Phó Tư Siêu và Nine dẫn đầu chuồn sang bàn ăn trống cách đó một dãy. Ngô Vũ Hằng đưa khay của mình cho Phó Tư Siêu, hai tay bịt tai Patrick, không quên kéo cậu em đi theo. Tiết Bát Nhất miệng ngậm chân gà, một tay mang khay của mình, một tay đỡ khay đồ tráng miệng của họ. Lâm Mặc nhoài sang ôm chân Lưu Vũ vừa mới đứng dậy như người sắp chết đuối vớ được cọc, Châu Kha Vũ bình tĩnh gỡ cậu ta ra, sóng vai cùng Lưu Vũ sang chỗ ngồi khác.

Lâm Mặc nhìn cả đám ăn ý bỏ rơi mình, siết chặt hai nắm tay, trừng mắt với kẻ gây sự.

"Cậu lại muốn gì nữa đây?"

Trương Gia Nguyên nhún vai, ai không biết còn tưởng cậu ta mới là người bất đắc dĩ trong cuộc đối thoại này: "Nói chuyện."

"Tôi và cậu không có gì để nói cả."

"Không có, hay là anh không dám?"

Lâm Mặc mím môi, cầm đũa lên gẩy gẩy thức ăn trong khay nhưng không gắp gì rồi lại ném đũa xuống: "Chẳng có gì mà tôi không dám."

Quả nhiên.

Với người như Lâm Mặc, ăn cứng không ăn mềm, khiêu khích thì hơn là mềm mỏng. Lẽ ra mình nên làm thế này từ lâu rồi mới phải, Trương Gia Nguyên nghĩ thầm.

"Em thích anh."

"Tôi đã từ chối rồi." – Lâm Mặc nói. – "Trương Gia Nguyên, sao cậu cứ phải cố chấp như vậy?"

"Em biết anh cũng thích em."

"Đừng đùa, ngay từ đầu tôi đã nói giữa chúng ta chỉ là giải quyết nhu cầu, và chỉ thế thôi. Xuống giường, cậu làm gì tôi không quan tâm, cũng đừng xen vào chuyện riêng của tôi, không dây dưa, không ràng buộc, xong việc đường ai nấy đi. Nguyên tắc rất đơn giản, sao mãi cậu không chịu hiểu?"

Trương Gia Nguyên mỉm cười, lắc đầu: "Không phải thế."

"Vậy thì tại sao?"

"Anh không nói không thích em."

"Khi nghe bài hát của em, anh nói xin lỗi, anh không thể nhận tình cảm của em."

"Khi em chất vấn anh tại sao lại là AK mà không phải em, anh nói vì đây là lựa chọn của anh."

"Khi em hỏi có phải anh thích AK không, anh nói không phải, chỉ là giải quyết nhu cầu."

"Và anh không ngủ với AK..."

Lâm Mặc gạt đi: "Đủ rồi."

"Thấy không? Anh không hề nói là không thích em."

"Anh thử nhìn vào mắt em và nói anh không thích em đi, em sẽ bỏ cuộc."

"Tôi không thích cậu."

"Lâm Mặc, nhìn vào mắt em."

Lâm Mặc ngẩng đầu, Trương Gia Nguyên rướn người lên phía trước. Ánh mắt sáng, trong veo và thẳng tắp, hệt như con người cậu ta. Đối mặt với hình bóng mình trong đôi mắt ấy, Lâm Mặc không tài nào thốt được nên lời.

Trương Gia Nguyên cố chấp, Lâm Mặc còn lún sâu hơn nhiều.

Mỗi người chúng ta rồi cũng sẽ đi trên những con đường khác nhau, gặp gỡ những người khác nhau... Nguyên tắc vận động tất nhiên của mọi thứ là thay đổi.

Cuộc đời này rộng lớn như thế, năm tháng này dài lâu như thế, người ta vẫn thường bỏ qua nhau đấy thôi.

Người ta hay kể về chuyện leo lên đỉnh Everest, vô số người bỏ mạng giữa đường, ít ai đặt chân lên đến đỉnh núi.

Chúng ta đều đang leo lên đỉnh Everest.

30.

Sau khi lần lượt từ chối lời bày tỏ của Santa và Rikimaru, Lưu Vũ trở về phòng.

Đêm ấy, Lưu Vũ mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cậu là cá voi thỏa thích vẫy vùng giữa đại dương, thân hình to lớn, tôm cá bơi lội xung quanh, và chú chim dừng chân đậu trên lưng. Cá voi đã đi qua nhiều cảnh sắc tươi đẹp, đại dương mênh mông im lặng, biết bao câu chuyện không người lắng nghe. Bầu trời Địa Trung Hải trong veo, cánh đồng tuyết Siberia bất tận, cánh chim bay cao vạn trượng, rong rêu dưới bụng mình...

Cho đến một ngày kia.

Quần áo người lam lũ, mà tiếng ca lại dịu dàng đến lạ.

Giữa đại dương, tiếng ca như một ngọn hải đăng trong đêm tối, đưa cá voi phiêu bạt chẳng mục đích.

Để rồi, khi tiếng ca biến mất, cũng bất chợt như khi xuất hiện, cá voi nhận ra rằng, đại dương vẫn mênh mông lại chẳng còn tự do, cá voi vẫn lang thang lại chỉ mong một bến bờ.

Ước gì tôi có thể đưa người băng qua đại dương.

Ước gì tôi có thể đưa người đến bến bờ.

Để người có được hạnh phúc...

Lưu Vũ tỉnh dậy, hai mắt ướt nhòa.

Giấc mơ của cậu và cũng là giấc mơ của cá voi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net