(SukuIta) Ngày nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tản văn)

Hình như tôi vừa mất em.

Chắc thế.

Những cái "nếu như", "cứ ngỡ", "vậy mà" sượt qua đầu tôi từng chút, từng dòng một. Những thứ ấy như một luồng nước siết, bóp nát trái tim đang đập của tôi bằng thứ tình cảm dịu dàng mà em để lại.

Khó khăn quá. Về việc tiếp tục bức tranh vẽ nên tương lai của hai chúng ta. Về việc sống mà không hề có em ở bên cạnh. Về việc tập lại thói quen ở một mình, tự ngồi nhớ những thứ tưởng chừng như nó là mãi mãi.

Tất cả những người bị mất đi thứ mà họ nghĩ vĩnh viễn thuộc về họ, sau cùng sẽ nhận ra là thực tế chẳng có thứ gì thuộc về mình.

Tôi cô độc giữa thế giới sau khi mất em.

Tôi không nghĩ thứ chia cắt đôi ta chỉ là vài câu "hết yêu" hay "không hợp" hoang đường. Rõ là em vẫn khóc. Rõ là em vẫn thương, vẫn nhớ tôi. Từng giọt nước mắt trong suốt thấm đẫm chiếc gối mà em và tôi ngủ hằng đêm, từng chút.

Và rồi tôi nhận ra, hình như, có lẽ, chúng ta xa nhau là vì cảm thấy mệt mỏi.

Nó không liên quan đến việc có còn yêu hay không, mà chỉ là những thứ cảm xúc bất chợt ập đến khiến bản thân không kịp trở tay đón nhận.

Chúng ta đã chìm vào đêm tối.

Ánh sáng chẳng len lỏi qua thế giới của ta được nữa.

Em, em ơi.

Tôi chưa bao giờ ngừng yêu. Kể cả khi tóc em có vài sợi bạc, trán hằn nếp nhăn hay vết chân chim đã xuất hiện nơi khóe mắt. Thân xác và tâm hồn này mãi mãi chẳng thể ngừng yêu em, dù cho có thời gian hay không đi nữa.

Tôi không nghĩ chúng ta đã mất nhau thật sự.

Nếu con người muốn làm gì, thì cả vũ trụ sẽ hợp sức lại để người đó có thể làm điều ấy.

Em, em ơi.

Hẹn gặp em vào một ngày không xa, nhé.

Một ngày nắng sớm với tia sáng cứu rỗi nơi bóng đêm đọa đày, trời xanh, mây trắng, bóng cây đổ rạp và cánh chim sải dài trên không trung.

Tôi sẽ cầm tay em, vẽ tiếp bức tranh còn dang dở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net